Quan Vận

Kim Nhất Giai vốn nói ngày mai mới đến Hoàng Lương, chẳng biết tại sao nửa đêm hôm lại gõ cửa phòng Quan Doãn. Nếu hiện tại chỉ có một mình hắn ở nhà, hắn ước gì Kim Nhất Giai đến tận cửa, chẳng sợ có thêm một Tiểu Muội cũng không sao, nhưng vấn đề là, hiện ở nhà trừ hắn ra, còn có hai người phụ nữ
Được rồi, Tiểu Muội ở đây, Kim Nhất Giai có thể hiểu được, sẽ không nói gì, Ôn Lâm ở đây, Kim Nhất Giai nhất định sẽ nghi ngờ. Quan Doãn đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng may, hắn và Ôn Lâm vẫn chưa làm gì, nếu không sẽ vô cùng thảm hại.
Ôn Lâm đẩy Quan Doãn ra, cắn lỗ tai Quan Doãn nói:
- Nếu như Nhất Giai bắt được chúng ta, em sẽ tát anh một cái, nói anh ép buộc em…
- Em…
Quan Doãn dở khóc dở cười:
- Em thật lắm trò, phục em luôn.
Ôn Lâm nghịch ngợm làm mặt quỷ:
- Không sợ, ngoan, đừng hoảng hốt. Từ lần đầu tiên cùng với anh, em đã biết sẽ có một ngày bị người khác bắt gian trên giường, em nghĩ từ lâu rồi, cứ nói em câu dẫn anh, anh yên tâm, anh làm người tốt, em làm người xấu.
Quan Doãn vô cùng cảm động:
- Anh không có trách nhiệm như vậy sao?
- Quan Doãn, anh có đó không?
Kim Nhất Giai chắc là đợi sốt ruột quá lại gõ cửa thúc giục.
- Anh, chị Nhất Giai đến rồi.
Không đợi Quan Doãn có phản ứng, cửa ngay lập tức bị mở ra. Tiểu Muội dụi dụi đôi mắt lim dim, mặc quần áo ngủ lộ ra đôi chân trắng như tuyết, xuất hiện trước cửa phòng ngủ Quan Doãn:
- Sao anh không ra mở cửa? A… sao chị Ôn Lâm cũng ở đây? Hai người…
Tiểu Muội không có chút buồn ngủ nào, lấy tay chỉ Quan Doãn và Ôn Lâm, trợn mắt há hốc mồm.
Ôn Lâm còn may quần áo chỉnh tề, quần áo chưa cởi, mặc quần áo mùa đông rất dày, không dễ làm người khác liên tưởng nhưng Quan Doãn chỉ mặc quần áo ngủ, hình tượng không đứng đắn lắm. Nhưng cho dù thế nào, cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt cùng ở một phòng, giải thích thế nào cũng không rõ được.
Quan Doãn trước mặt Tiểu Muội luôn là người anh chính trực, lần đầu tiên lộ nguyên hình trước mặt Tiểu Muội không khỏi xấu hổ. Chuyện hắn và Ôn Lâm, mặc dù cũng không là gì nhưng dễ nói không dễ nghe, hơn nữa vạn nhất Tiểu Muội nói với bố mẹ, hắn cũng không biết sẽ bị bố mẹ mắng như thế nào.
- Tiểu Muội…
Quan Doãn muốn giải thích vài câu, đột nhiên cảm thấy giải thích gì cũng rất miễn cưỡng, lời nói đến miệng lại biến thành lời thú nhận:

- Đúng vậy, anh và Ôn Lâm có chuyện thật, bây giờ bị em phát hiện rồi, em muốn nói với bố mẹ anh cũng không ý kiến. Nhưng bây giờ Nhất Giai ở ngoài cửa, Tiểu Muội, em xem nên làm thế nào mới được?
Tiểu Muội ngây người một lát, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang tò mò, rồi lại bật cười:
- Anh, xem anh bị doạ kìa. Anh quên rồi sao, em lúc nào cũng ở cạnh anh.
Cô nháy nháy mắt, tiến lên trước kéo tay Ôn Lâm, nói nhỏ vào tai Ôn Lâm vài câu, lại ngẩng đầu nhìn Quan Doãn nói:
- Anh không cần lo lắng. Mặc dù anh làm chuyện xấu nhưng em sẽ không vạch trần anh đâu, ngược lại còn giúp anh, ai bảo anh là anh trai duy nhất của em chứ.
Kỳ thật Quan Doãn cũng không phải là anh trai duy nhất của Tiểu Muội, ngoài Dung Thiên Hành là anh trai họ của Tiểu Muội, con trai của Dung Nhất Thuỷ mới là anh ruột. Tiểu Muội nói như vậy làm Quan Doãn giật mình, hắn biết Tiểu Muội vẫn không thể nào quên chuyện nhà họ Dung.
Tiểu Muội kéo tay Ôn Lâm vào phòng khách, Quan Doãn mặc quần áo, mở cửa phòng.
Ngoài cửa Kim Nhất Giai đứng phong trần mệt mỏi.
Kim Nhất Giai tuy hơi có chút mệt mỏi nhưng nét mặt sáng ngời, thần thái sáng láng. Cô mặc một chiếc áo khoác màu tím, váy mùa đông màu xanh, hai chân đứng thẳng, mỉm cười đứng ở cửa, đẹp như hoa mai.
Người con gái nếu có đôi chân thon dài, lúc đi đường hai chân thành đường thẳng, lúc đứng thẳng hai chân chụm lại, đứng thẳng như cây tùng, cô ấy liền là một người con gái được vô số người con trai thưởng thức. Vẻ đẹp người con gái nhìn gần là ở khuôn mặt, nhìn xa là ở đôi chân. Một đôi chân thẳng tắp, thon dài và khép kín tuyệt đối sẽ cho cô ấy thêm không ít điểm.
Nên nói trong số mấy người con gái mà Quan Doãn quen, Kim Nhất Giai không tinh tế như Hạ Lai, mặt mày không tinh xảo như Tô Mặc Ngu, không cao quý như Tiểu Muội, thậm chí không đẹp toàn diện như Ôn Lâm nhưng vẻ đẹp của cô ấy tài trí mà mềm mại, lạnh lùng diễm lệ mà hàm súc, vừa có sự uyển chuyển của người con gái phương Nam, vừa có tính hào phóng dám yêu dám hận của người con gái Bắc Kinh.
Hơn nữa cô vừa có trí tuệ chính trị lại có đầu óc kinh doanh, tuyệt đối là một người trợ giúp tuyệt vời nhất, được người vợ như cô ấy, chồng còn đòi hỏi gì?
- Quan Doãn…
Vừa thấy Quan Doãn, Kim Nhất Giai liền nhoẻn miệng cười, cười như ánh mặt trời. Cô ta nhào vào lòng Quan Doãn như con thiêu thân:
- Em nhớ anh chết đi được, anh có nhớ em không?
- Nhớ, đương nhiên nhớ!
Quan Doãn vội ôm lấy thân hình lạnh như băng của Kim Nhất Giai, trong lòng có một loại cảm xúc khó tả. Đúng vậy hắn thừa nhận hắn thích Ôn Lâm, cũng từng yêu Hạ Lai nhưng bây giờ người hắn yêu sâu đậm nhất chỉ có Kim Nhất Giai.
Tình yêu hắn dành cho Kim Nhất Giai đã trở thành niềm mong ước chung sống cùng cô ấy cả đời, khi tình yêu trở thành sự ôn nhu là tiến vào giai đoạn thứ hai của tình yêu.
Sau khi vào nhà, Quan Doãn khoá cửa, nhìn Kim Nhất Giai từ trên xuống dưới, trách móc nói:
- Sao nửa đêm em lại chạy đến? Thật là nguy hiểm, sao không đợi trời sáng?
- Không thể, em nhớ anh chết đi được.

Kim Nhất Giai ném túi xuống, cởi áo khoác, ôm lấy Quan Doãn, đưa đôi môi mềm mại lên:
- Em muốn gả cho anh sớm một chút. Mặc dù anh có nhiều điểm làm người khác không vừa lòng, em cũng không biết anh có đáng để em gửi gắm thân mình hay không, nhưng so sánh một chút, anh cũng là sự lựa chọn tốt nhất… Khi nào anh lấy em?
Muốn gả đi có thể hiểu được, Quan Doãn cũng muốn cưới Kim Nhất Giai về, hắn liền trêu nói:
- Em gả cho anh, có biết nấu cơm không?
- Đương nhiên biết, chuyện người con gái nên làm em đều biết.
Kim Nhất Giai vẻ mặt tự tin.
- Biết nấu mì không?
- Anh chê cười em sao?
Kim Nhất Giai cười đánh Quan Doãn một quyền:
- Chỉ cần là người con gái đều biết nấu mì.
- Chưa chắc.
Quan Doãn cười ha hả:
- Anh muốn nói nếu anh có một túi bột mì, em có thể dùng thời gian bao lâu để đem túi bột mì ấy trở thành mì, đem nấu chín mang đến bàn ăn?
- Nhào bột mì, nặn bột mì, cắt thành sợi, mất khoảng nửa tiếng, nấu mì cần mười phút. Trong vòng một tiếng chắc chắn sẽ có một bát mì nóng hổi trên bàn.
Kim Nhất Giai nắm chặt ngón tay tính toán.
- Được, em nhào bột mì, anh nặn bột mì. Bây giờ là mười giờ tối, trước mười một giờ anh làm cho em một nồi mì nóng được không?
Quan Doãn thấy Kim Nhất Giai lộ vẻ mỏi mệt, không khỏi đau lòng.
- Có chuyện tốt thế sao, không phải anh lại làm chuyện gì trái với lương tâm, muốn bù đắp đấy chứ?
Kim Nhất Giai nháy nháy mắt, nhìn Quan Doãn từ trên xuống dưới.

Con gái chính là con gái, độ lượng đến mấy cũng muốn giám sát người con trai mình yêu. Tình yêu thực ra là sự chiếm hữu cá nhân, có tính biệt lập mãnh liệt.
- Em nói gì thì là cái đó.
Quan Doãn cười ha hả, cũng không giải thích, đứng lên đến phòng bếp.
Kim Nhất Giai đi ngay sau Quan Doãn, giơ tay kéo tay Quan Doãn, nhỏ giọng nói:
- Anh đừng giận, em chỉ thuận miệng nói thôi mà.
- Anh không tức giận.
Quan Doãn thấy bầu không khí thích hợp liền dùng tay chỉ vào cửa phòng khách nói:
- Trong nhà có người con gái khác thật.
- Hả? Anh đừng gạt người khác!
Kim Nhất Giai mở to hai mắt nhìn. Mắt cô ấy vốn dĩ vừa to vừa đẹp, giống như hai hòn ngọc khảm trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa, bây giờ càng giống như dòng nước mùa thu, tựa hồ bao phủ lấy Quan Doãn:
- Nếu anh có người con gái khác thật, em, em…
Quan Doãn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Kim Nhất Giai, dường như muốn ăn thịt người vậy, trong mắt lại chứa đầy nước mắt, rõ ràng là hình tượng người con gái không cam lòng chịu uỷ khuất. Sự khôn khéo và giỏi giang, trí tuệ chính trị và đầu óc kinh doanh của cô ấy, đối diện với tình cảm trở nên vô cùng đáng thương.
- Em sao vậy?
Quan Doãn cố ý đùa cô, cũng muốn biết Kim Nhất Giai xử lý chuyện tình cảm đứng trên lập trường gì.
- Em… em không cần anh nữa.
Kim Nhất Giai quá tức giận, bỏ tay Quan Doãn ra, mặc áo muốn đi. Vừa đi đến cửa lại bị Quan Doãn kéo góc áo từ phía sau.
Quan Doãn vẻ mặt tội nghiệp, cười theo:
- Giai Giai, anh muốn ăn mì.
Phụt…
Kim Nhất Giai bật cười, lao vào vòng tay của Quan Doãn, dùng lực đánh vào ngực Quan Doãn:
- Anh đâu phải muốn ăn mì, muốn ăn em là cái chắc. Anh biết em không nỡ rời xa anh nên anh muốn tra tấn em phải không? Quan Doãn, em hận anh! Em hận anh!
Quan Doãn dùng sức ôm Kim Nhất Giai vào trong ngực, vô cùng xúc động nói:
- Yêu càng sâu, hận càng sâu. Giai Giai, nếu em nhẫn tâm hận anh cả đời, anh sẽ nói với em, anh sẽ yêu em cả đời.
- Em muốn ăn mì.

Kim Nhất Giai nín khóc mỉm cười:
- Anh biết nướng bánh, nấu mì nhất định cũng rất ngon.
- Em cũng muốn ăn mì!
Kim Nhất Giai vừa nói xong liền nghe thấy tiếng của hai người con gái phát ra từ bên cạnh mình, nhất thời doạ Kim Nhất Giai một trận.
Kim Nhất Giai quay lại nhìn, Tiểu Muội và Ôn Lâm đi từ phòng ra. Hai người còn buồn ngủ, giống như vừa mới tỉnh.
- Nhất Giai, sao chị lại đến đây?
Tiểu Muội vẻ mặt bất ngờ nhào vào lồng ngực Kim Nhất Giai:
- Em nhớ chị lắm.
- Nhất Giai, em đến rồi!
Ôn Lâm cũng tiến lên trước kéo tay Kim Nhất Giai, vui vẻ nói:
- Sao lại đột nhiên đến vậy? Cũng không nói trước gì cả để em còn đi đón chị. Vẫn may tối nay em đến tìm Tiểu Muội, nếu không không gặp được chị rồi.
Nếu chỉ có mình Ôn Lâm, Kim Nhất Giai nhất định nghi ngờ, nhưng Ôn Lâm ở cùng với Tiểu Muội, cô ấy liền không nghi ngờ gì hắn, vui vẻ nói:
- Chị tâm huyết dâng trào, ở thành phố Yến xử lý xong mọi việc, nghĩ đến thành phố Yến gần Hoàng Lương như vậy không bằng đi đêm đến đây nên đến thôi.
Lại trợn mắt nhìn Quan Doãn nói:
- Cũng phải một lần đột nhiên đến tập kích, xem hắn có làm chuyện xấu sau lưng chị không.
- Anh ấy à…
Ôn Lâm cười nhẹ nhàng:
- Muốn làm giặc nhưng không có gan, em cứ yên tâm. Nhất Giai, có emị và Tiểu Muội giám sát hắn giúp chị, hắn đừng mơ làm chuyện gì xấu.
Kim Nhất Giai nháy nháy mắt, nói thẳng:
- Nhỡ em tham ô thì chị làm sao biết được? Em quen Quan Doãn sớm như thế, lại là đồng nghiệp của hắn một năm, ai biết em có yêu anh ấy không?
Vừa nói xong, mấy người nhất thời sững sờ tại chỗ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận