Quan Vận

Sự kiện Trần Vũ Tường đối với chính bản thân Trần Vũ Tường mà nói, là một tai nạn chính trị, kết quả xử lý cuối cùng của sự kiện, liên quan đến lợi ích cá nhân và tiền đồ của y trong tương lai. Nhưng đối với tình hình chung của Hoàng Lương mà nói, cũng không ảnh hưởng nhiều, cho dù y bị bắt, nhiều lắm cũng làm cho Tưởng Tuyết Tùng mất mặt và danh tiếng bị hạ thấp, nhưng cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến kế hoạch lâu dài của Tưởng Tuyết Tùng đối với tình hình của Hoàng Lương.
Có đôi khi việc đời là như thế, đối với một người mà nói sự sống chết là việc hệ trọng, đối với đại cục mà nói, thì chuyện này như là một phân đoạn nhỏ nhặt không đáng kể.
Nhưng cần phải nói cho đúng là, người làm quan, đã ở trên vị trí cao, nếu có quyền lực lớn trong tay, nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm tương ứng. Nếu chỉ thích hưởng thụ mà không hoàn thành nghĩa vụ trách nhiệm thì không phải là một chế độ hoàn thiện.
Tuy nhiên Quan Doãn lại rất quan tâm đến vận mệnh cuối cùng của Trần Vũ Tường, mặc dù giữa hắn và Trần Vũ Tường cùng là nhân vật mấu chốt của Tưởng Tuyết Tùng, ngoài ra không có quan hệ cá nhân, nhưng kết quả xử lý cuối cùng của sự kiện Trần Vũ Tường như là một chong chóng đo chiều gió, là cột mốc đánh dấu Bạch Sa ngã về phía Tưởng Tuyết Tùng hay vẫn là tay chân tiếp tục đi theo Hô Diên Ngạo Bác.
Huyện Khổng cũng là một điểm tựa mấu chốt cho cuộc đọ sức của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác.
Quan Doãn đợi Tề Ngang Dương gật đầu, hắn vội đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.
- Anh Quan.
Giọng của Lý Lý truyền đến, có chút thần bí,
- Chủ nhiệm Bạch tối hôm qua sau khi tới huyện Khổng, đã cùng Bí thư Lãnh nói chuyện suốt đêm, trời vừa sáng, lại mở cuộc họp kín, tôi nghe nói, Bí thư Lãnh phản đối cách xử trí Chủ tịch huyện Trần, đồng thời còn đưa ra chứng cớ liên quan, vừa rồi Chủ tịch huyện Trần cũng bị gọi vào văn phòng.
Bạch Sa và Lãnh Phong gấp rút đàm phán, sau một đêm đàm phán, nhất định đề cập đến rất nhiều vấn đề mấu chốt, hiện tại lại để cho Trần Vũ Tường tham gia hội đàm. Chẳng khác gì là cuộc hội đàm ba bên, hẳn là có thử thách. Từ dấu hiệu kể trên có thể đưa ra kết luận, đối với vấn đề của Trần Vũ Tường, Bạch Sa rõ ràng có ý thỏa hiệp.
Vần đề của Trần Vũ Tường có thể lớn có thể nhỏ; lớn, là Hô Diên Ngạo Bác thắng lợi; nhỏ, là Tưởng Tuyết Tùng thắng lợi. Trần Vũ Tường bây giờ là trọng tâm mà Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác tranh thủ đoạt lấy sự ủng hộ của Bạch Sa, Ủy ban Kỷ luật thành phố xử lý y, Bạch Sa cuối cùng ngã về phe nào. Quan Doãn hoàn toàn không biết giữa Tưởng Tuyết Tùng và Bạch Sa có lén tiếp xúc hay không, cùng Bạch Sa ngõ ý gì chưa, nhưng hắn tin tưởng, Tưởng Tuyết Tùng nhất định sẽ mượn đường đi nước bước để phát tín hiệu ngầm cho Bạch Sa.
- Tiếp tục quan sát chặt chẽ, nếu có tin tức gì mới nhớ báo cho anh.
Nếu như Lưu Bảo Gia hoặc Lôi Tấn Lực ở huyện Khổng, chắc chắn khi gặp chuyện xảy ra sẽ xử lý không bình tĩnh và linh hoạt bằng Lý Lý, Quan Doãn rất yên tâm với cách làm việc của Lý Lý,
- Bí thư Lãnh có phải rất có lòng tin với sự kiện của Chủ tịch huyện Trần?

- Đúng vậy, từ khi Chủ tịch huyện Trần gặp chuyện không may, khi Bí thư Lãnh công khai phát biểu, đã ra sức ủng hộ Chủ tịch huyện Trần. Trên đại hội Bí thư Lãnh còn nhiều lần nhấn mạnh, thân là cán bộ Đảng viên, không làm việc giả dối, không truyền bá lời đồn đại, không bịa đặt...
So với thời gian ở thị trấn. Lý Lý có tiến bộ không nhỏ, có thể từ nhỏ thấy lớn học một biết mười,
- Thái độ của Bí thư Lãnh chính là, huyện Khổng rất ổn định, ai cũng không dám có chủ ý đánh huyện Khổng.
- Ha ha
Quan Doãn cười thoải mái. Hắn biết rõ thủ đoạn của Lãnh Phong,
- Trong đầu của Bí thư Lãnh luôn có dự tính trước mọi việc, Chủ tịch huyện Trần an tâm rồi.
- Chủ tịch huyện Trần trước kia khi làm việc cùng Bí thư Lãnh luôn có quan điểm bất đồng, hiện tại mọi chuyện y đều nghe theo Bí thư Lãnh, cục diện đoàn kết của huyện Khổng là từ trước đến nay chưa từng có.
Lý Lý hiểu được Quan Doãn quan tâm nhất là tiến độ của nhân vật số một số một số hai của huyện liệu có đồng bộ hay không, chỉ có nhân vật số một, số hai cùng nhau tiến bước, như vậy mới có thể bảo đảm được sự cân bằng phát triền của Huyện.
- Tốt, chuyện tốt.
Quan Doãn vui mừng, không ngờ chuyện hoa tửu tường, khiến cho Lãnh Phong hoàn toàn thu phục được Trần Vũ Tường, Trần Vũ Tường thuộc về người của ông, nếu Lãnh Phong có đầy đủ tài nghệ bảo vệ Trần Vũ Tường, như vậy có thể đoán, tại nhiệm kỳ này, Trần Vũ Tường sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của Lãnh Phong.
Cũng nên để cho Lãnh Phong ngư ông đắc lợi một lần, cuộc đọ sức của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, đã mấy lần đem huyện Khổng ra làm điểm tựa, suýt nữa đã chôn vùi tiền đồ của Lãnh Phong, hiện tại Lãnh Phong ra tay, cũng chỉ là mượn cơ hội trả đòn mà thôi, hơn nữa mục tiêu để ông ra tay lần này là vì Trần Vũ Tường, mọi hành động của ông đều có cảnh giới cao hơn Hô Diên Ngạo Bác
Tắt điện thoại, tâm tình Quan Doãn rất tốt, tuy nói sự kiện của Trần Vũ Tường vẫn chưa hoàn toàn hạ màn, nhưng tin tưởng vẫn có người hao tổn tâm trí để chế tác ra sự kiện hoa tửu tường, cuối cùng lại bỏ mặc, tuy nhiên Lãnh Phong làm thế nào thuyết phục Bạch Sa —— đương nhiên không phải dùng miệng thuyết phục, mà là đưa ra chứng cứ chính xác —— hắn rất muốn biết.
- Nói chuyện điện thoại xong rồi hả?

Tề Ngang Dương đi đến, vỗ vai Quan Doãn,
- Huyện Khổng xảy ra chuyện rồi phải không?
- Đúng là có chuyện rồi, nhưng còn chưa có phán quyết cuối cùng, còn phải đợi thêm một ngày rưỡi.
- Không gấp, tôi có đủ kiên nhẫn.
Tề Ngang Dương cười, ánh mắt nhìn ra phía xa, lấy tay chỉ ra khu kinh tế mới rộng bát ngát,
- Nói thật với chú Quan, nếu chỉ lo lợi ích kinh tế trước mắt mà không tính chuyện lâu dài, tôi có thể dời mười mấy xí nghiệp ô nhiễm nghiêm trọng từ thành phố Yến đến trú tại khu kinh tế mới Hoàng Lương, những cái khác còn chưa nói, chỉ riêng vơ vét từ trung gian sẽ không ít hơn con số này…
Tề Ngang Dương hướng về phía Quan Doãn vẫy tay —— kỳ thật không phải vẫy tay, mà là vươn ra năm ngón tay, Quan Doãn hiểu, năm ngón tay của Tề Ngang Dương không phải là năm triệu, mà là năm mươi triệu. Với bí danh là công tử danh tiếng nhất của thành phố Yến, với hành động gây dựng cơ nghiệp trong thời gian học đại học, với khả năng của y bây giờ, năm triệu thật sự không là gì cả.
- Cậu cũng biết cách làm người của anh, đừng nghĩ anh khi đứng trước mặt cậu cười nói hỉ hả, cũng đừng nghĩ anh khi gặp Lý Mộng Hàm thì đi không nổi, kỳ thật anh là một người rất có ý thức trách nhiệm xã hội.
Tề Ngang Dương và Quan Doãn sánh vai đi thẳng về phía trước,
- Những gì tiền có thể tạo ra được, những gì tiền không thể tạo ra được, anh đều chia ra ranh giới phân định rõ ràng. Cứ cho mỗi ngày anh ăn chơi đàn đúm, tiền trong tay cũng đủ tiêu hết cho cả đời. Tuy nhiên người trên đời, ăn nhiều thịt cá, sẽ cao huyết áp, mỡ tăng cao, tăng đường huyết —— thủ phạm gây ra bệnh tim mạch và xuất huyết não, bệnh xuất huyết não, bất cứ lúc nào cũng tìm đến bên mình, nói cách khác, ăn thì cũng được, nhưng sẽ dễ chết sớm.
Quan Doãn không biết vì sao Tề Ngang Dương lại xúc động khi nói về đời người, hắn cũng không nói gì, chỉ lặng im nghe.
Kim Nhất Giai, Tiểu Muội, Lý Mộng Hàm và Tô Mạc Ngu bọn họ đều đứng đằng sau, không nói lời nào, khu kinh tế mới thưa thớt, người xe rất ít, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, khiến cho mọi người cảm thấy thời gian đang chậm lại.

- Có người nói, con người sống trên đời, phải thỏa mãn chuyện ăn mặc, nhưng sau khi đáp ứng đầy đủ sự ấm no, cuối cùng cũng cần có lý tưởng và mưu cầu cuộc sống, cuối cùng sống là vì cái gì, không thể để phí cuộc đời trôi qua như vậy, có phải hay không? Nhạn bay qua để lại âm thanh, người sống trên đời phải lưu danh.
Ánh mắt y nhìn ra phía vùng quê hoang vắng, ruộng đồng mấy năm qua hoang vu, hiện tại cỏ dại mọc khắp nơi, vào thời khắc mùa đông, sẽ hủy hoại hết mọi thứ,
- Có người sau khi có tiền, chỉ biết ăn uống thả cửa, trai gái, nhưng lại không biết rằng ăn uống và buông thả dục vọng quá mức đều là chóng chết sớm. Cậu xem trong lịch sử, hoàng thượng có quyền thế, nhưng có mấy ai sống trường thọ? Bởi vậy có thể thấy được, nghèo đói cũng không được, mà khi giàu có lại xa hoa dâm đãng càng không được.
- Anh xem như đã biết, học thuyết nho giáo mới là thuật đạo cai trị, không trái không phải, cứ đường lớn mà đi, chỉ đi ở giữa, tài năng mới lâu dài.
Tề Ngang Dương ngẩng đầu nhìn trời,
- Cho nên anh quyết định, sau này làm việc gì, phải suy nghĩ cẩn thận, phải suy xét đến lợi ích kinh tế, cũng nghĩ đến ảnh hưởng của nó đến xã hội, không làm bất cứ cái gì có hại cho thế hệ tương lai, tích nhiều âm đức cho mình.
- Âm đức?
Quan Doãn cười ha hả,
- Anh hiện tại cũng tin số mệnh và nhân quả?
- Trên đời này có số mệnh hay không anh không biết rõ, nhưng anh biết luật nhân quả. Thịt cá là nhân, bệnh xuất huyết não là quả. Gieo xuống một hạt mầm là nhân, đến mùa thuhoạch là quả. Mùa xuân không gieo hạt thì mùa thu không thể thu hoạch, nhân quả, đâu đâu cũng có trong cuộc sống hiện tại, cho dù cậu có thừa nhận hay không thừa nhận, đạo lý nhân quả vẫn mãi mãi tồn tại.
Tề Ngang Dương cười.
- Tuy nhiên nói đến số mệnh, có lẽ có một số nói không rõ ràng nhưng có thể quy kết về quan niệm số mệnh, ví dụ như có người sinh nhằm vào gia đình quý tộc, có người sinh vào nhà dân bình thường.

- Cho nên anh cũng phải tích nhiều âm đức, để cho con cháu của anh cũng trở thành con nhà quý tộc?
Quan Doãn mỉm cười, hắn không phải là cười nhạo mà nụ cười của hắn là biểu đạt thiện ý.

- Anh không phải là con cháu quý tộc, anh tích âm đức, cũng không phải là cho thế hệ mai sau của anh, mà là vì hậu thế mai sau của mọi người.
Tề Ngang Dương cũng cười,
- Cậu không thấy anh cao thượng sao, kỳ thật cách nghĩ của anh cũng rất hiện thực, nếu như đời sau của anh mà sống trong một thành phố đâu đâu cũng ô nhiễm, đâu đâu cũng toàn là rác rưởi, cho dù có tiền, có một núi tiền cũng khó có thể tìm thấy hạnh phúc? Thậm chí ngay cả thực vật, không khí khắp nơi bị ô nhiễm, cuộc sống trên đời này còn gì là niềm vui?
Quan Doãn lặng im gật đầu, lời nói vừa rồi, khiến hắn càng khâm phục suy nghĩ của Tề Ngang Dương, so với con nhà quý tộc cùng đẳng cấp hoặc so với nhóm con nhà quan chỉ lo đua xe hoặc tranh đua bậc hạng xe sang, trai gái hoặc đang chìm đắm trong những cuộc vui không lành mạnh, thì lúc này đây Tề Ngang Dương đã nhảy ra khỏi cuộc sống vật chất hưởng thụ, để hướng về một tương lai tươi sáng.
Một người, ý chí rộng lớn bao nhiêu, tầm mắt cũng sẽ mở rộng ra bấy nhiêu, Tề Ngang Dương không hổ danh là Tề Ngang Dương, là người bạn mà đáng cho hắn kết giao cả đời.
- Nói như vậy, anh quyết định đầu tư thành văn hóa ở Hoàng Lương?
Quan Doãn biết rằng Tề Ngang Dương rất bức xúc, bức xúc cho khu kinh tế mới của Hoàng Lương mười mấy năm qua bị bỏ hoang.
- Là Đô thành của Triệu Quốc một trong bảy cường quốc thời Chiến quốc, là đất của mẹ Tần Thủy Hoàng, Hoàng Lương có quá nhiều lịch sử cần khai quật, một Hoàng Lương có thể sinh ra mấy trăm thành ngữ, là quê hương của các câu thành ngữ, nếu có thể thâm nhập đầy đủ văn hóa lịch sử của Hoàng Lương, có thể tập hợp tất cả di tích của Hoàng Lương lại một chỗ, mở rộng từ hướng bắc kéo dài đến thủ đô, hướng nam liên tiếp đến tỉnh Dự, cuối cùng xây dựng một tòa thành văn hóa lịch sử Trung Nguyên, coi như là anh vì muốn giữ lại lịch sử và văn hóa, đã cống hiến hết sức lực cho đất nước.
Trong nháy mắt hình tượng của Tề Ngang Dương trong mắt Quan Doãn cao lớn hơn rất nhiều, đang lúc hắn muốn khen ngợi Tề Ngang Dương vài câu, đột nhiên, từ phía sau mấy chiếc xe hơi nhanh như chớp chạy đến, lướt qua bên người, làm cho bụi bay khắp trời.
Tề Ngang Dương lấy lại vẻ mặt nghiêm trang, quay về phía mấy chiếc xe hơi đang nhá đèn mắng to:
- Chói quá, chơi cái kiểu gì vậy? Cút ngay cho tôi.
Dường như là nghe được tiếng mắng của Tề Ngang Dương, một tiếng thắng xe chói tai, mấy chiếc xe hơi đều ngừng lại, mấy người trên xe bước xuống, hùng hổ đi đến trước mặt Tề Ngang Dương, một người cầm đầu vênh váo tự đắc nói:
- Sao thế, muốn đánh nhau à?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận