Quan Vận

Tề Ngang Dương mở miệng đã mắng, hình tượng yêu nước yêu dân vừa rồi như là hai người, khiến Quan Doãn kinh ngạc, điều càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, mấy người từ trên xe bước xuống hắn đều biết, kẻ cầm đầu không ai người khác, chính là Lãnh Tử Thiên.
Oan gia ngõ hẹp.
Nhớ ngày đó ở Bắc Kinh, Quan Doãn kết hợp với Tề Ngang Dương xử lý Lãnh Tử Thiên, không nghĩ hôm nay gặp nhau nơi ngõ hẹp, không hẹn mà gặp ngay tại Hoàng Lương.
Nói không hẹn mà gặp cũng không đúng, kỳ thật sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, Tề Ngang Dương có thể phát hiện giá trị và tác dụng của Hoàng Lương điểm tựa, Lãnh Tử Thiên đương nhiên cũng có thể. Hơn nữa Lãnh Tử Thiên ngày trước đến Hoàng Lương đầu tư, dĩ nhiên có nhân tố chính trị và kinh tế bên trong, không có ý đối chọi hắn và Tề Ngang Dương
Phía sau của Lãnh Tử Thiên còn có hai người, một người là Hoàng Vũ Nhật, người còn lại là Dung Thiên Hành.
Chuyến đi Bắc Kinh của Quan Doãn, ngay đầu tiên đã xảy ra xung đột với Lãnh Tử Thiên, sau đó là Dung Thiên Hành, cuối cùng là Hoàng Vũ Nhật, thật phiền, mới có mấy ngày ở đây tham quan quang cảnh, lại gặp ngay ba đối thủ ở Hoàng Lương. Chiến trường tuy rằng đã biến đổi, nhưng sự oán hận chất chứa vẫn còn đọng lại. Chẳng những tồn tại, hơn nữa còn có xu thế mở rộng thêm.
Tề Ngang Dương cười khẩy, nói với Lãnh Tử Thiên:
- Muốn đánh nhau đấy, như thế nào? Là một câu nói chăm chọc khiêu khích, hay là các anh ỷ vào người đông thế mạnh, ăn hiếp tôi và Quan Doãn?
Quan Doãn hiện tại tuy rằng có nhiều người, nhưng trừ hắn và Tề Ngang Dương ra, Kim Nhất Giai, Tiểu Muội, Lý Mộng Hàm và Tô Mạc Ngu tất cả đều là con gái, đối phương lại là ba người đàn ông, bên mình chỉ có hai, đối phương ỷ thế ăn hiếp người cũng có thể, Quan Doãn cười thầm, thầm nghĩ Tề Ngang Dương tính khí hung hăng, kỳ thật trong lời nói ẩn chứa sắc bén, chính là muốn dùng lời nói rút tiền đối phương, chí ít cũng không để cho đối phương ba người lại đi đánh hai
Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Với dáng vóc của Lãnh Tử Thiên, Hoàng Võ Nhật và Dung Thiên Hành, nếu đánh Quan Doãn, Tề Ngang Dương, cho dù Quan Doãn chỉ một người nhưng chưa chắc đã thua, nhưng hiện tại lại có đám người Tiểu Muội, Kim Nhất Giai tại hiện trường, đánh nhau trước mặt các cô quả là không hay.
- Quan Doãn, Tề Ngang Dương.
Lãnh Tử Thiên cũng cười,
- Chúng ta đều là người văn minh, không nên đánh nhau. Đánh nhau có hay ho gì. Tuy nhiên món nợ ở Bắc Kinh vẫn chưa tính, rốt cuộc phải tính toán cho xong. Mời không bằng tình cờ gặp mặt, đúng lúc mọi người đều ở tại đây. Chúng ta đang ở khu kinh tế mới ở Hoàng Lương, nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt cho rõ ràng, như thế có được không?
- Được, tôi thích nhất tính sổ cùng người khác, còn cậu sao hả chú Quan?
Tề Ngang Dương nói nói cười cười, sắc mặt không đổi, nghiêng người trưng cầu ý kiến của Quan Doãn, liếc mắt nhìn Quan Doãn.
Quan Doãn hiểu ý, gật đầu nói:

- Tính sổ chuyện như vậy, lại ở trong hoàn cảnh này dễ làm tổn thương đến tình cảm, không thích hợp cho sự hiện diện của người ngoài, Tiểu Muội, Kim Nhất Giai, Mộng Hàm, Mạc Ngu, các em lên xe trước đợi anh.
Kim Nhất Giai không muốn đi:
- Không được, em muốn ở đây, em muốn xem, ai giở thói lưu manh.
Lý Mộng Hàm cũng chen vào:
- Đúng đấy, em cũng muốn mở to hai mắt nhìn xem, ai ngạo mạn ngút trời như vậy. Có Kim Nhất Giai và em ở đây, ai còn dám vênh váo tự cao tự đại?
Kim Nhất Giai và Lý Mộng Hàm, một người là thiên kim của nhà họ Kim, một người là thiên kim của nhà họ Lý, lời nói cũng có lực, hai người với thân phận là thiên kim của Bắc Kinh. Khí phách một khi đã phát ra, cũng vênh váo tự đại không thua ai. Nói thật, tuy rằng nhà họ Kim và nhà họ Lý cũng không bằng nhà họ Dung, nhưng nhà họ Kim và nhà họ Lý cũng thuộc một trong năm dòng họ lớn, cũng có chỗ đứng hơn người, thực lực cũng đáng gờm không ai dám khinh thường.
Lãnh Tử Thiên bị dáng vẻ bệ vệ kiêu căng của Kim Nhất Giai và Lý Mộng Hàm áp chế, vội thoái lui nửa bước, y quay đầu lại trưng cầu ý kiến của Hoàng Vũ Nhật và Dung Thiên Hành.
Ngoài dự đoán của mọi người, Dung Thiên Hành lại tựa đầu xoay qua một bên, tỏ thái độ không hề đếm xỉa, còn hai mắt của Hoàng Vũ Nhật lại nổi giận, nhìn chằm chằm Quan Doãn, y tiến lên một bước, không chút khách khí nói:
- Thư ký Quan và Đại công tử Tề, sao lại nhờ đến sự hỗ trợ của phụ nữ vậy? Chuyện của đàn ông, thì đàn ông giải quyết, đừng để phụ nữ dính vào. Nếu trực tiếp nhận thua, Tử Thiên và tôi sẽ tha lỗi cho các anh.
Hoàng Vũ Nhật đã đưa ra giải pháp? Quan Doãn còn chưa nói, Tề Ngang Dương cũng chưa kịp mở miệng, Tiểu Muội lại lặng yên kéo tay Kim Nhất Giai và Lý Mộng Hàm đồng thanh nói:
- Đàn ông đều có sĩ diện, để cho bọn họ không gian riêng tư, để cho bọn họ tự giải quyết.
Cũng thật lạ, tuổi của Tiểu Muội nhỏ nhất, theo lời nói của cô, tuy lời nói của cô dịu dàng thản nhiên, nhưng lại làm cho người khác tin phục, Kim Nhất Giai và Lý Mộng Hàm liếc nhau, đồng thời gật đầu:
- Đồng ý.
Cả bốn người xoay người đi đến xe, giữa sân giờ chỉ còn lại Quan Doãn và Tề Ngang Dương đang đối mặt Lãnh Tử Thiên, Hoàng Vũ Nhật và Dung Thiên Hành. Tuy nhiên Dung Thiên Hành không giống như Lãnh Tử Thiên, Hoàng Vũ Nhật, y dường như khinh thường chẳng thèm để ý, y đứng thẳng, cũng không gia nhập chiến đoàn, hai tay khoanh lại, thờ ơ lạnh nhạt.
- Thế…. Phải tính sổ như thế nào?
Quan Doãn tiến về phía trước một bước, đứng cách Lãnh Tử Thiên nửa thước, mặt mỉm cười,

- Được, dùng văn tính hay dùng võ để tính?
Nếu Quan Doãn hùng hổ sẽ tốt hơn, nhưng mặt mày của hắn lại rạng rỡ, khiến Lãnh Tử Thiên không hiểu ra sao cả, Lãnh Tử Thiên lùi lại sau một bước, dường như không muốn đứng quá gần Quan Doãn:
- Đại thư ký Quan, tôi nói thật, tôi chuẩn bị đầu tư một khu trung tâm triển lãm ở khu kinh tế mới của Hoàng Lương, bước đầu đầu tư với số tiền là 200 triệu, sau khi xây xong sẽ là Hoàng Lương, không, là trung tâm triển lãm lớn nhất của tỉnh Yến, cũng sẽ làm cho kinh tế của Hoàng Lương phát triển nhanh.
Từ trước nhà kinh doanh đều có chung một đặc điểm chính là nói ngoa, đầu tư 20 triệu sẽ trở thành 50 triệu, không thổi phồng không phải là kinh doanh, Quan Doãn đã sớm nghe Lãnh Tử Thiên có khoảng 100 triệu, nhưng khi y há mồm lại nói 200 triệu, chẳng qua là phô trương để tự nâng giá trị của y.
- Chuyện anh đến đầu tư là chuyện của anh, không có gì liên quan đến tôi?
Quan Doãn không tiếp lời Lãnh Tử Thiên, chỉ lắc đầu cười.
- Anh chẳng phải có món nợ muốn tính với tôi sao?
Lãnh Tử Thiên bị Quan Doãn chẹn họng, ánh mắt đảo tới đảo lui, thiếu chút nữa tức giận đến chửi má nó, y đem ra 200 triệu dọa Quan Doãn, không ngờ Quan Doãn lại không ra chiêu, còn giả ngu, thực rất có nghề, y cũng không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp nói:
- Được rồi, đại thư ký Quan, trước mắt mọi người không nên nói cạnh khóe, anh đã biết, ở Bắc Kinh, vốn giữa hai chúng ta đã có bất hòa, tôi là người rộng lượng, sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi đến Hoàng Lương đầu tư, hy vọng anh đừng ngang tàng ngăn trở.
- Lời nói này không đúng rồi.
Quan Doãn lại cười híp mắt nói.
- Công việc đầu tư thuộc về sự quản lý của cơ quan nhà nước, tôi chỉ là thư ký của Thành ủy, cho dù muốn nhúng tay vào cũng không được, huống chi tôi chỉ là một chân thư ký, không quản được chuyện lớn, Lãnh Tử Thiên anh quá đề cao tôi.
- Đại thư ký Quan, tôi chân thành nói chuyện với cậu, thái độ của cậu như vậy không phải là muốn nói chuyện với nhau rồi.
Sắc mặt của Lãnh Tử Thiên cũng lạnh đi.
- Ai chẳng biết trước mặt Bí thư Tưởng lời nói của cậu rất có giá trị? Ai không biết nhằm vào hướng phát triển của khu kinh tế mới, Bí thư Tưởng và Chủ tịch thành phố Hô Diên có ý kiến không nhất quán với nhau, nếu cậu có thể thuyết phục Bí Thư Tưởng cho tôi đầu tư hạng mục xây dựng khu trung tâm triển lãm, sự tình trước kia, cũng như chuyện cũ trước kia tôi sẽ bỏ qua.
Quan Doãn cười ha hả:

- Lãnh Tử Thiên, anh cũng thật là, anh ở Bắc Kinh không vui vốn là do anh đã làm sai trước, hiện tại anh lại muốn đem sự sai lầm của anh đổi lấy sự trợ giúp của tôi, làm người phải khôn khéo, nhưng khôn khéo quá lại hóa ra tính toán theo ý muốn của mình, chuyện này lần đầu tiên tôi gặp phải, thật bái phục, bái phục.
- Ý của cậu là gì?
Sắc mặt của Lãnh Tử Thiên cũng biến sắc, cũng không thèm gọi Quan Doãn là đại thư ký, mà là gọi thẳng tên.
- Quan Doãn, tôi nể mặt cậu, nhưng cậu lại phụ lòng tốt của người khác.
- Được, anh đến đầu tư xây dựng khu trung tâm triển lãn, tôi giơ hai tay hoan nghênh.
Hai tay Quan Doãn chắp sau lưng, hứng thú quan sát Lãnh Tử Thiên,
- Nếu Hoàng Lương có một trung tâm triển lãm tốt nhất toàn tỉnh, có thể tiếp nhận hội nghị với quy mô lớn, đối với tình hình phát triển kinh tế của Hoàng Lương thật có lợi, anh cũng là công thần của Hoàng Lương, nhân dân của Hoàng Lương sẽ cảm kích anh. Nhưng nếu anh là minh thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng, giả đầu tư xây dựng trung tâm triển lãm nhưng lại di chuyển xí nghiệp hóa chất than đá đến, tôi sẽ dùng trăm phương nghìn kế ngăn cản âm mưu của anh.
Quan Doãn nói vừa xong, sắc mặt của Lãnh Tử Thiên lại biến sắc, y lùi lại sau một bước, cười lạnh:
- Như vậy, cậu không có ý định đàm phán hòa bình phải không?
- Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu cầu sự nghiệp.
Sắc mặt Quan Doãn không thay đổi, cười hớn hở,
- Anh đầu tư xây dựng trung tâm triển lãm, tôi giơ hai tay hoan nghênh. Nhưng mượn việc đầu tư khu trung tâm triển lãm, nhưng lại đem ô nhiễm đến cho nhân dân Hoàng Lương, thì tôi không đồng ý.
- Cả nước có nhiều thành phố cấp ba, tôi có thể tha hồ chuyền dời, cậu nghĩ cậu có thể quản được hết sao?
Lãnh Tử Thiên không phục lắm.
- Quản không được, nhưng chỉ cần xảy ra ở trong mắt của tôi, tôi phải quản. Anh có thể tìm bất kỳ thành phố nào ngoài Hoàng Lương ra để xả ô nhiễm, năng lực của tôi có hạn, ngoài tầm tay với, tuy nhiên nếu anh muốn đến Hoàng Lương, rất xin lỗi, nhất định tôi phải quản
Quan Doãn nói như đinh đóng cột.
- Chỉ bằng cậu?
Lãnh tử Thiên cuối cùng đã lộ ra tướng mạo vốn có,

- Một thư ký, còn muốn ngăn cản 200 triệu đầu tư? Thật không biết lượng sức mình.
- Đúng vậy, tôi chỉ là một thư ký, tôi không có quyền xen vào ngăn cản ý định đầu tư xí nghiệp hóa chất than đá tại Hoàng Lương, không tin, chờ xem.
Quan Doãn nói lưu lóat như mây trôi nước chảy.
- Vị trí thấp kém không dám quản việc nước, mọi thứ còn phụ thuộc vào nhà nước —— Lãnh Tử Thiên, Hoàng Lương không phải là nơi để anh giở thoái ngang ngược.
- Quan Doãn, ngăn cản tôi, cậu có ích lợi gì? Dân chúng sẽ nghĩ là cậu tốt?
Lãnh Tử Thiên gần như phẫn nộ ra mặt.
- Cho dù dân chúng của Hoàng Lương coi cậu tốt, thì có ích lợi gì? Dân chúng có thể làm cho cậu thăng quan phát tài? Dân chúng cứt mới giúp được cho cậu.
Trong lòng Quan Doãn xót xa, đúng, dân chúng không có ảnh hưởng gì đến với sự lên chức của hắn, phải trái gì cũng không có ảnh hưởng gì đến tiền đồ của hắn, những gì hắn làm không cần dân chúng lo lắng, cũng chính là bởi vậy, khi cán bộ đưa ra quyết định liền đem ích lợi của dân chúng để qua một bên, chỉ quan tâm đến lợi ích riêng của họ và lấy lòng cấp trên là được. Nhưng chính như Tề Ngang Dương, mỗi người theo đuổi mỗi lĩnh vực khác nhau trong cuộc sống, có người là ngồi không ăn bám, có người bạo dạn lo việc nước.
- Chớ nói dân chúng có thể dễ bắt nạt, chính mình cũng là dân chúng.
Quan Doãn phản bác Lãnh Tử Thiên một câu.
- Cũng đừng tưởng rằng mình là con cháu dòng dõi quý tộc muốn làm gì thì làm, cũng không phải là dân chúng, nói cho anh biết Lãnh Tử Thiên, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, anh bây giờ có đầy đủ mọi thứ, đều là của dân chúng tạo dựng, một ngày nào đó, dân chúng cũng có thể giơ tay đẩy anh ngã.
- Cút ngay!
Đang lúc Quan Doãn và Lãnh Tử Thiên say sưa khẩu chiến, phía sau truyền đến một giọng nói nũng nịu của Tiểu Muội.
- Anh đứng xa tôi một chút, tôi rất ghét anh.

Quan Doãn quay đầu nhìn lại, lập tức nổi giận đùng đùng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận