Quan Vận

Tinh thần trung dung trong đạo Nho tinh tuý là ở chỗ bất cứ mâu thuẫn nào cũng có thể tìm được vô số biện pháp giải quyết, vừa có thể bày mưu nghĩ kế quyết thắng ở trận quyết chiến ngàn dặm, cũng có cao minh làm người khác không đánh mà khuất phục, còn có diệu kế lừa dối. Quan Doãn vốn muốn ngăn trở cao ốc đầu tiên của Lãnh Tử Thiên được khởi công, đột nhiên lại nghĩ thông một điểm, linh cơ vừa động lại thay đổi chủ ý.
Cao ốc đầu tiên mặc dù là công trình mang tính hình tượng hạng mục chiến tích, nhưng giống như Hô Diên Hạo Bác nói, dựng lên cao ốc đầu tiên, ít nhất trong giai đoạn đầu có thể thúc đẩy kinh tế Hoàng Lương tăng trưởng. Nếu có thể đem lại lợi ích thực tế cho dân chúng Hoàng Lương, giải quyết vấn đề việc làm và thúc đẩy sự phồn vinh của thị trường vật liệu xây dựng, cớ sao không làm? Còn về số vốn phải bỏ ra sau khi xây xong để duy trì bảo vệ có phải tổn thất hay không lại là chuyện khác, dù sao cũng là tổn thất tiền của Lãnh Tử Thiên, liên quan gì đến hắn?
Nghĩ như vậy Quan Doãn liền tâm tư mở rộng, đi cùng Tề Ngang Dương qua một bên nói thầm rất lâu. Hai người đạt được nhận thức chung --- đào một cái bẫy, để Lãnh Tử Thiên từ từ nhảy vào, làm cao ốc đầu tiên trở thành Waterloo do nhà họ Lãnh đầu tư. Nếu có thể làm Lãnh Tử Thiên hãm sâu trong đó không thể thoát được là tốt nhất. Cho dù không liên luỵ nhà họ Lãnh được nhưng cũng làm Lãnh Tử Thiên ngã một cú thật mạnh.
Chiến trường kinh tế chính diện, do Tề Ngang Dương ra mặt và đọ sức với Lãnh Tử Thiên, chiến trường chính trị sau lưng Quan Doãn tiếp tục thi triển tất cả thủ đoạn, hết sức ngăn cản xí nghiệp hoá chất của nhà họ Lãnh được tiến hành ở Hoàng Lương. Chẳng khác gì là nói chỉ cho nhà họ Lãnh đầu tư vào, không cho đạt được âm mưu dựa vào danh nghĩa đầu tư .
- Như vậy, xem như đắc tội hoàn toàn với nhà họ Lãnh rồi.
Sau khi Quan Doãn và Tề Ngang Dương bàn bạc xong chủ ý, lắc lắc đầu:
- Nếu nói mâu thuẫn với Lãnh Tử Thiên trước đây là ân oán cá nhân, bây giờ tốt rồi, ngăn cản xí nghiệp hoá chất nhà họ Lãnh được khởi công, để nhà họ Lãnh đầu tư vào, sau khi nhà họ Lãnh nhìn rõ tình thế, tôi và anh sẽ là đối thủ lớn nhất của nhà họ Lãnh, nói không chừng nhà họ Lãnh sẽ hận chúng ta thấu xương.
- Trên chính trị sách lược được coi trọng là hư hư thật thật, thủ đoạn thường dùng trên thương trường là ngươi lừa ta gạt. Đầu tư chính là tiền đặt cược, nguyện đánh cược thì phải chấp nhận thua cuộc. Nhà họ Lãnh nếu không có sức chịu đựng, nhất định phải trả thù chúng ta thì cứ việc.
Tề Ngang Dương lộ ra vẻ kiên định:
- Thực lực kinh tế khổng lồ của nhà họ Lãnh mặc dù doạ người nhưng cũng không phải ngọn núi không đổ, ép tôi, tôi còn muốn nuốt cả sản nghiệp nhà họ Lãnh.
Quan Doãn cười ha hả:
- Người to gan bao nhiêu, đất cao bấy nhiêu, tôi ủng hộ anh.
- Đừng chỉ nói lời hay, hứa suông mà không có thực. Tôi nếu muốn nuốt sản nghiệp nhà họ Lãnh thật, nếu không có cậu giúp đỡ thì không có khả năng thành công.

Ý tưởng của Tề Ngang Dương không tệ, nhưng Quan Doãn rất rõ, giai đoạn hiện tại dựa vào cấp bậc của hắn và thực lực của Tề Ngang Dương, muốn thôn tính sản nghiệp nhà họ Lãnh là si tâm vọng tưởng, dù sao lực lượng chỉnh thể kém quá nhiều. Nhưng có lý tưởng là chuyện tốt, hoàng đế cũng phải thay nhau ngồi, của cải cũng sẽ là phong thuỷ luân chuyển, nói không chừng sang năm lại đến nhà mình.
- Sản nghiệp nhà họ Lãnh một lần nuốt không trôi, ăn từ từ, thời gian còn nhiều. Bây giờ đi giải quyết vấn đề ấm no trước, đi ăn cơm trưa.
Giữa trưa rồi, Quan Doãn nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rồi. Sáng nay thu hoạch không nhỏ, không những va chạm ngay mặt với Hô Diên Ngạo Bác, thấy được trình độ thật sự của Hô Diên Ngạo Bác khi mượn sức mạnh kinh tế, cũng làm hắn và Tề Ngang Dương điều chỉnh phương hướng bước tiếp theo, mục tiêu càng rõ ràng, mục đích càng sáng rõ.
Đương nhiên cũng có bất ngờ, ví dụ như Dung Thiên Hành đột nhiên có ý đồ với Kim Nhất Giai, làm Quan Doãn cảm thấy rất áp lực. Nếu tính cả Tiểu Muội là ông cụ Dung bên cạnh, trong lòng hắn càng hiểu rõ một sự thật, quan hệ giữa hắn và nhà họ Dung e là trong thời gian tương đối dài không thể hoà hợp.
Trên đường ngồi xe đi ăn cơm, Kim Nhất Giai ngồi ở ghế lái phụ, chống cằm trầm tư, hai mắt nhìn ra cửa sổ, không nói gì, không biết đang nghĩ cái gì. Nhìn nghiêng mũi cô cao mà thẳng, lông mi thật dài, khuôn mặt trơn bóng và lỗ tai ánh mặt trời chiếu gần như trong suốt, không chỗ nào là không xinh đẹp, không chỗ nào là không động lòng người, lấy sản phẩm nghệ thuật hoàn mỹ để hình dung vẻ đẹp của cô, một chút cũng không khoa trương.
Một phụ nữ cực phẩm tài mạo song toàn như thế này, có thể trở thành người đàn bà của hắn, là phúc phận, càng là vinh dự của hắn. Nói thật, tuy Quan Doãn biết tình cảm của Kim Nhất Giai và hắn đã trải qua đau khổ, là chân tình không thể rời nửa bước, nhưng nếu nhà họ Dung chính thức ra mặt cầu hôn với nhà họ Kim, dựa vào uy danh và thực lực thế gia số một ở Bắc Kinh của nhà họ Dung, Kim Toàn Đạo sẽ đối mặt như thế nào với thiện ý và… áp lực của nhà họ Dung đây?
Nhà cao cửa rộng gả con gái, nhà thấp cửa hẹp lấy vợ về, con gái nhà họ Kim nếu gả cho nhà họ Dung, trong mắt người ngoài tuyệt đối là ông trời tác hợp cho, vừa có thể làm rạng rỡ uy danh của nhà họ Kim, lại có thể làm thanh danh nhà họ Dung lớn mạnh. Cho dù là đối với nhà họ Dung hay nhà họ Kim, liên hôn tuyệt đối là chuyện tốt đôi bên cùng có lợi. Căn cứ vào sự phát triển lâu dài, bất cứ nhà chính trị có con mắt nhìn xa nào cũng đều thận trọng suy nghĩ đại sự liên hôn.
Nếu chẳng may… Điều Quan Doãn lo lắng chính là chỗ này, vạn nhất Dung Thiên Hành thuyết phục được Dung Tương Liên, Dung Tương Liên lại thuyết phục Dung Nhất Thuỷ, cuối cùng Dung Nhất Thuỷ đích thân đến nhà họ Kim cầu hôn, dựa vào uy danh của Dung Nhất Thuỷ, chỉ cần y mở miệng, co dù là chuyện long trời lở đất, nhà họ Kim cho dù không muốn gật đầu, e là cũng khó xử, không thể kháng cự bàn tay hữu nghị mà nhà họ Dung đưa ra.
Như vậy tương lai tốt đẹp như hoa của hắn và Kim Nhất Giai liền có khả năng không cách nào thực hiện được. Dung Thiên Hành rất có khả năng giết sạch, giữa đường vung đao cướp người yêu, cướp đi Kim Nhất Giai đang ở bên cạnh hắn!
Quan Doãn nhất thời cảm xúc phập phồng. Bây giờ Kim Nhất Giai đối với hắn mà nói, đã xâm nhập vào trong sinh mạng, trở thành người yêu không thể chia tách. Nếu có người cưỡng ép cướp lấy Kim Nhất Giai ở bên cạnh hắn, liền giống như lóc một miếng thịt trong lòng hắn vậy.
- Nhất Giai, nếu có một ngày em bất đắc dĩ phải rời xa anh, em làm thế nào?
Quan Doãn đột nhiên hỏi một câu.
- Hả? Anh nói gì?

Kim Nhất Giai như ở trong mộng vừa tỉnh, thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nhoẻn miệng cười, đẹp như cảnh xuân:
- Sao lại hỏi cái này? Có phải do lời của Dung Thiên Hành không? Anh không có tự tin vào bản thân hay là không tự tin về em?
Kim Nhất Giai bình thường nói chuyện làm việc đều rất ngay thẳng, có sao nói vậy, dám yêu dám hận. Lần này cũng không ngoại lệ, ánh mắt cô thản nhiên nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định nói:
- Cho dù cả thế giới bỏ anh mà đi, anh cũng nhất định phải nhớ, chỉ cần xoay người một cái, em liền ở phía sau anh, vĩnh viễn sống chết có nhau.
- Em cũng vậy, anh trai.
Tiểu Muội ngồi phía sau cảm động quá, trong mắt chứa đầy nước mắt:
- Em là người em gái vĩnh viễn không rời anh nửa bước!
- Em cũng thế!
Người ngồi sóng vai với Tiểu Muội, Tô Mặc Ngu cũng âm thầm nói trong lòng. Cô chỉ có thể nói thầm, không dám nói ra, ngắm nhìn bóng lưng rộng lớn và khuôn mặt kiên nghị của Quan Doãn, một đoạn thơ không ngừng quanh quẩn trong lòng cô:
- Uống say mới biết rượu nồng, từng yêu mới biết trọng tình cảm, anh không thể làm bài thơ của em, giống như em không thể là giấc mộng của anh…
Sau bữa cơm trưa, buổi chiều lại về khách sạn Sơn Hải Thiên. Mấy người đi nghỉ trưa, Quan Doãn và Tề Ngang Dương tiếp tục thương lượng đại kế, càng thương lượng càng hứng thú, đặc biệt là khi Quan Doãn giới thiệu qua về hoàn cảnh hiện tại của Trịnh Thiên Tắc với Tề Ngang Dương, càng làm Tề Ngang Dương nóng lòng muốn thử.
- Hoàng Hán rốt cục lai lịch thế nào? Cậu không nói, tôi càng cảm thấy cái người này không đơn giản, bây giờ muốn chiếu cố gã. Tôi nói chuyện lần trước ở Bát Lý Đồn cho qua dễ dàng như vậy, hoá ra là Hoàng Hán ở phía sau hỗ trợ cho chúng ta. Cho dù gã xuất phát từ mục đích gì, tôi cũng phải gặp mặt cảm ơn gã.

Tề Ngang Dương hưng phấn lạ thường:
- Còn nữa, sao tôi cảm thấy Trịnh Thiên Tắc sắp có nguy hiểm rồi? Cho dù suy nghĩ từ góc độ nào đi nữa, chuyện của Học viện Tiến Thủ một khi cháy, chắc chắn có rất nhiều người muốn dập lửa, hơn nữa đều không muốn cháy đến người mình, làm thế nào đây? Trịnh Lệnh Đông không chết, Trịnh Thiên Tắc chết cũng thế.
- Bây giờ Trịnh Thiên Tắc mặc dù đại thế đã mất, nhưng y vẫn có năng lực tự bảo vệ.
Quan Doãn lắc đầu:
- Hơn nữa giai đoạn hiện tại, Hô Diên Ngạo Bác ốc không mang nổi mình ốc, e rằng cũng không dám hạ thủ Trịnh Thiên Tắc.
Quan Doãn nghĩ một lát:
- Ý của anh là… Hoàng Hán có khả năng ra tay với Trịnh Thiên Tắc?
Tề Ngang Dương gật đầu:
- Đúng thế, cậu nghĩ mà xem, Hoàng Hán chặt bỏ hết vây cánh của Trịnh Thiên Tắc, bây giờ Trịnh Thiên Tắc chỉ còn là Tư lệnh tay không, bóp chết Trịnh Thiên Tắc đối với Hoàng Hán chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Quan Doãn lắc đầu:
- Sẽ không, trước đây tôi cũng cảm thấy Hoàng Hán từng chút từng chút một làm tan rã thế lực của Trịnh Thiên Tắc là muốn chiếm chỗ ngồi. Bây giờ tôi càng nghĩ càng thấy Hoàng Hán người ở Hoàng Lương nhưng lòng ở Hán. Dã tâm của gã rất lớn, không chỉ dừng lại ở một thành phố như Hoàng Lương… Vì vậy, gã sẽ không diệt trừ Trịnh Thiên Tắc mà làm Trịnh Thiên Tắc trở thành thùng dầu làm nổ thế cục Hoàng Lương.
- Cũng có đạo lý.
Tề Ngang Dương uống một ngụm trà, cười đầy thâm ý:
- Tôi phát hiện cân nhắc chuyện chính trị cũng thật thú vị, càng nghĩ càng thấy lòng người sâu không lường được, Hoàng Lương nhỏ bé cũng là nơi ngoạ hổ tàng long.
- Anh cứ từ từ mà cân nhắc, chuyện thú vị vẫn còn phía sau cơ.

Quan Doãn cười cười, nhìn thời gian sắp đến liền nói:
- Chuẩn bị một chút, tối nay đi gặp Bạch Sa. Chủ nhiệm Bạch là nhân vật quan trọng trong thế cục Hoàng Lương. Lập trường của y, có khả năng quyết định phương hướng của thế cục Hoàng Lương, cũng có thể quyết định vận mệnh chính trị của một số người.
Gọi điện thoại đặt phòng ở Đỉnh Đỉnh Hương --- Bạch Sa chỉ đích danh muốn gặp mặt ở Đỉnh Đỉnh Hương, có phải có hàm ý gì hay không thì không biết --- Quan Doãn sau đó liền gọi điện thoại cho Tưởng Tuyết Tùng, có một số chuyện phải kịp thời báo cáo với Tưởng Tuyết Tùng.
- Bí thư Tưởng, tối nay phải đi ăn cơm cùng Chủ nhiệm Bạch Sa.
- Biết rồi.
Tưởng Tuyết Tùng thản nhiên nói một câu:
- Vừa rồi Lãnh Phong và Trần Vũ Tường gọi điện thoại đến.
Không cần nói nhiều, Quan Doãn tự nhiên nghe ra ngụ ý của Tưởng Tuyết Tùng. Vụ Hoa Tửu Tường được xác định, thế cục huyện Khổng khôi phục như bình thường, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Tưởng Tuyết Tùng, nói cách khác, Tưởng Tuyết Tùng sẽ tiếp tục đâu vào đấy mà thúc đẩy bước tiếp theo trong đại kế của ông ta.
Quan Doãn trong lòng mừng thầm, cho đến bây giờ, chiêu thế của Hô Diên Ngạo Bác gần như đã dùng hết, còn thủ đoạn gì để triển khai chứ? Trừ phi là sát chiêu cuối cùng.
Tin rằng tối nay sau khi hắn gặp mặt Bạch Sa, tin tức một khi truyền đi, nhất định sẽ đem lại ảnh hưởng không thể xem thường cho thế cục Hoàng Lương.
Gặp mặt Bạch Sa, Quan Doãn không để mấy người Kim Nhất Giai đi cùng, chỉ có hắn và Tề Ngang Dương. Đợi đến lúc hắn và Tề Ngang Dương đến Đỉnh Đỉnh Hương, vừa xuống xe liền gặp người quen… Hoàng Hán!
Hơn nữa Hoàng Hán còn không phải một mình, người đi cùng với y lại là… Thái Diễm Lệ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận