Quan Vận

Quan Doãn còn là lần đầu tiên thấy Hoàng Hán và Thái Diễm Lệ đi cùng nhau.
Từ sau khi hắn đoán được hậu đài lớn nhất của Hoàng Hán ở Thành uỷ rất có khả năng là Thái Diễm Lệ, hắn vô cùng quan tâm đến tác động qua lại giữa Hoàng Hán và Thái Diễm Lệ. Nhưng cho dù hắn để ý thế nào thì cũng không phát hiện ra giữa Thái Diễm Lệ và Hoàng Hán có sự qua lại khác thường nào. Rốt cuộc là hắn đoán sai, Thái Diễm Lệ không phải hậu đài lớn nhất của Hoàng Hán ở Thành uỷ sao? Hay là công tác bảo mật gữa hai người quá tốt làm cho người ngoài không phát hiện được?
Không ngờ đi gặp Bạch Sa, lại có thể gặp cảnh Thái Diễm Lệ và Hoàng Hán cùng ăn cơm, không thể không phải là thu hoạch bất ngờ.
- Bí thư Thái, Cục trưởng Hoàng, trùng hợp vậy?
Sau khi Quan Doãn xuống xe liền nhiệt tình tiến lên trước chủ động chào hỏi.
Thái Diễm Lệ và Hoàng Hán đang tiến bước vào trong, người đã đứng ở trên bậc thang lại nghe thấy đằng sau có tiếng người, vừa quay lại nhìn, hai người không hẹn mà cùng làm một động tác --- bước xuống bậc thang, tiến lên trước vài bước chào đón.
Hoàng Hán thì không cần nói, cấp bậc cao hơn Quan Doãn. Thái Diễm Lệ lại là Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Bí thư Đảng uỷ Công an, hoàn toàn có thể phô trương một chút trước mặt Quan Doãn. Dựa vào tư cách của cô, đừng nói là bước xuống dưới đón chào Quan Doãn, ngay cả đứng trên bậc thang nhìn từ trên xuống bắt tay với Quan Doãn cũng không quá đáng.
Thái Diễm Lệ khiêm tốn, chủ động chào đón Quan Doãn, là sự tiếp đãi long trọng đối với Quan Doãn. Quan Doãn vội tiến lên trước vài bước, giơ tay ra bắt cánh tay đang chìa ra của Thái Diễm Lệ, luôn miệng nói:
- Bí thư Thái, thật là trùng hợp, đi ăncơm cùng với Cục trưởng Hoàng sao?
Hoàng Hán cũng bước đến, cười cười:
- Tôi mời Bí thư Thái ăn cơm, Thư ký Quan cũng đến Đỉnh Đỉnh Hương ăn cơm sao? Nghe nói anh rất thích bầu không khí ở Đỉnh Đỉnh Hương phải không?
Bầu không khí, đầy thâm ý. Quan Doãn không khỏi nhớ tới lúc hắn và Hoàng Hán bắt đầu kết giao chính là trong một vụ nổ súng ở Đỉnh Đỉnh Hương, đúng vậy, Đỉnh Đỉnh Hương thật đúng là một nơi tốt.
- Đúng vậy, Đỉnh Đỉnh Hương cảnh vật tao nhã, phong cách thanh lịch, đồ ăn đặc biệt, là một nơi lịch sự tao nhã.
Quan Doãn thong dong ứng đối:
- Quan trọng nhất là Đỉnh Đỉnh Hương là nơi đầu tiên hợp với khẩu vị của tôi sau khi tôi đến Hoàng Lương, vì vậy ấn tượng rất sâu đậm.
Hoàng Hán gật đầu cười:
- Đúng vậy. Tôi cũng thấy đồ ăn ở Đỉnh Đỉnh Hương là hợp khẩu vị nhất.
Thái Diễm Lệ dường như nghe ra đoạn đối thoại giữa Quan Doãn và Hoàng Hán thâm ý sâu sắc, liền thử mời:
- Thư ký Quan ăn cơm cùng ai vậy? Nếu được thì cùng ăn luôn.
- Thật ngại quá, Bí thư Thái. Lần sau tôi mời cô và Cục trưởng Hoàng vậy.
Quan Doãn khéo léo từ chối. Chuyện hắn và Bạch Sa gặp mặt không phải không thể công bố mà là vấn đề thảo luận không thích hợp có mặt người ngoài.
- Tôi nợ chủ nhiệm Bạch một bữa cơm, hôm nay đặc biệt mời anh ta.
- Ha ha, là vậy à…
Thái Diễm Lệ ngầm hiểu mà cười nói:
- Vậy thì để lần sau vậy.
Tiễn bước Thái Diễm Lệ và Hoàng Hán xong, Tề Ngang Dương mới xuất hiện, y vỗ vai Quan Doãn nói:
- Vừa nãy tôi ngầm quan sát Hoàng Hán, lúc Hoàng Hán nói chuyện với người khác, vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt trầm ổn, gần như không có lỗ hổng, quả thực là nhân vật lợi hại, tôi nghi ngờ gã đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
- Huấn luyện đặc biệt gì?
Lời của Tề Ngang Dương làm Quan Doãn cảm thấy rất mới mẻ. Hắn chưa từng nghĩ Hoàng Hán có lai lịch đặc biệt gì.
- Bộ đội đặc chủng hoặc huấn luyện nhân viên an ninh quốc gia…
Tề Ngang Dương cúi đầu nghĩ:
- Có lẽ tôi nhìn sai rồi, nhưng tôi luôn có cảm giác cái tên Hoàng Hán này có một quá khứ không thể nào cho ai biết.
Lý lịch của Hoàng Hán Quan Doãn từng xem qua, rất đơn giản, dường như từ nhỏ đến lớn chưa từng đến Hoàng Lương cho đến khi đến Hoàng Lương nhận chức, không có thay đổi lớn, cũng không oanh oanh liệt liệt. Nếu y không phải là người đứng đầu trong ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, nói thật, Quan Doãn căn bản sẽ không biết đến sự tồn tại của người như Hoàng Hán.
- Gặp mặt Bạch Sa trước, chuyện của Hoàng Hán, sau này tìm hiểu sau.
Quan Doãn gật gật đầu, đi cùng Tề Ngang Dương đến phòng đã đặt trước đợi Bạch Sa đến, chuyện của Hoàng Hán tạm thời gác sang một bên. Y và Thái Diễm Lệ cùng đi ăn cơm lại chứng tỏ một tín hiệu gì đó, cũng không cần đoán quá nhiều, tin rằng theo tình hình càng ngày càng rõ ràng, vào lúc quyết định cuối cùng, mục đích sau cùng của Hoàng Hán cũng sẽ lộ hoàn toàn.
Quan Doãn đợi không bao lâu, Bạch Sa liền đẩy cửa bước vào.
Chắc là do đi đường vất vả, Bạch Sa phong trần mệt mỏi, trên mặt còn hơi có vẻ mệt mỏi, mái tóc thưa thớt càng lộ ra sự suy yếu, dường như không thể chịu thêm gió táp mưa sa nữa.
Quan Doãn đứng dậy đón chào:
- Chủ nhiệm Bạch vất vả rồi.
Bạch Sa khoát tay, cởi áo khoác ngoài để lên giá treo quần áo, ngồi ở ghế đầu, uống một cốc nước trước, đặt cốc xuống mới nói:
- Vừa ở Thành uỷ ra đây, báo cáo kết quả điều tra về Chủ tịch huyện Khổng Trần Vũ Tường với Bí thư Tưởng.
- Chủ nhiệm Bạch, để tôi giới thiệu một chút, đây là Tề Ngang Dương, Tổng giám đốc tập đoàn Yến Sơn.
Quan Doãn không tiếp lời Bạch Sa, lại cố ý chuyển hướng đề tài giới thiệu Tề Ngang Dương, kỳ thật cũng là hướng Bạch Sa ám chỉ gì đó
Bạch Sa đương nhiên từng gặp Tề Ngang Dương, cũng biết Tề Ngang Dương bây giờ là nhân vật thế nào, Quan Doãn không giới thiệu, anh ta chỉ cần giả vờ không biết, Quan Doãn vừa nhắc đến đại danh Tề Ngang Dương, anh ta liền lập tức đứng lên, mặt mày hớn hở:
- Hoá ra là Tổng giám đốc Tề, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Quan Doãn lại đầy thâm ý mà bổ sung một câu:
- Tin rằng Chủ nhiệm Bạch cũng biết thân phận của Tề Ngang Dương, là công tử của Phó bí thư Tỉnh uỷ Tề Toàn.
- Biết, biết.
Bạch Sa tươi cười rạng rỡ. Quan Doãn giới thiệu Tề Ngang Dương, nếu chỉ nhắc đến thân phận Tổng giám đốc tập đoàn Yến Sơn thì là giới thiệu giải quyết việc công, nhưng nếu nhắc đến thân phận công tử đứng đầu Tỉnh Yến và đưa tên Tề Toàn ra, ý nghĩa liền khác biệt rất lớn, sao anh ta lại không hiểu Quan Doãn có ý thúc đẩy quan hệ cá nhân giữa anh ta và Tề Ngang Dương chứ.
Nghĩ như thế, Bạch Sa liền biết cuộc gặp mặt hôm nay bắt buộc phải có thái độ nghiêm chỉnh, không thể có điều giấu diếm, cũng không được làm ra vẻ huyền bí, nếu không, anh ta có khả năng sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng Tề Ngang Dương.
- Chủ nhiệm Bạch, tôi thường nghe Quan Doãn nhắc đến anh, anh rất quan tâm đến hắn. Nào, tôi mời anh một chén. Người trẻ tuổi mới vào chốn quan trường cần được người khác dẫn đường, trong mấy bước quan trọng nhất, có người hơi phối hợp một hai lần, có lẽ sẽ cảm kích cả đời.
Tề Ngang Dương rất biết nói, hàm súc một chút, cũng là để Bạch Sa suy nghĩ nặng nhẹ.
Phối hợp một hai lần cảm kích cả đời, cản trở một hai lần đương nhiên ghi hận cả đời. Dựa vào người tuổi trẻ tài cao như Quan Doãn, lại thêm việc hắn có hy vọng trở thành rể hiền nhà họ Kim, ai cũng biết Quan Doãn sau này nhất định tiền đồ rộng lớn, hơn nữa Quan Doãn còn có bạn tri kỉ là công tử số một tỉnh Yến, nụ cười của Bạch Sa càng thêm ba phần thân thiết bốn phần nhiệt liệt:
- Không dám, không dám, tôi mời Tổng giám đốc Tề.
- Vẫn là tôi và Ngang Dương mời Chủ nhiệm Bạch một chén đi.
Quan Doãn đứng lên, trịnh trọng nâng cốc:
- Cũng quả thực Chủ nhiệm Bạch rất chiếu cố tôi, những cái khác không nói, ngay cả một bài thơ có liên quan đến tôi ở Thành uỷ --- bạc hạnh quan lang phong lưu tâm, hạ nữ tẩu hậu đăng kim môn. Bất kiến chi đầu xuân tình lạc, chích hữu khổng huyện khốc ôn lâm --- Chủ nhiệm Bạch xử lý rất thoả đáng, không có lời đồn đại, làm tôi bước qua cửa ải khó khăn đầu tiên của cuộc đời. Chuyện này tôi sẽ nhớ mãi trong lòng. Cảm ơn Chủ nhiệm Bạch!
Quan Quan vẻ mặt tươi cười, dường như thực sự đang trịnh trọng cảm ơn Bạch Sa. Bạch Sa nghe xong, vẻ tươi cười trên mặt không giảm, trong lòng lại bất giác nhảy lên vài cái. Bài thơ bạc hạnh quan lang đối với Quan Doãn không có lực sát thương lớn lắm, phong lưu bạch lang đối với anh ta mà nói lực sát thương vô cùng lớn. Quan Doãn rõ ràng là cảm tạ anh ta, thực ra lại nhắc nhở anh ta một sự thực không thể trốn tránh --- nhược điểm của anh ta còn nằm trong tay Quan Doãn
Nụ cười của Quan Doãn như ánh mặt trời, ánh mắt lại chân thành lại làm cho Bạch Sa chẳng biết tại sao lại cảm nhận được một tia lạnh thấu xương, làm anh ta nhận thức rõ, giao thiệp với Quan Doãn phải có lập trường rõ ràng, trong lòng không thể có ảo tưởng không thực tế là mọi việc đều thuận lợi.
- Thư ký Quan khách khí rồi, cây ngay không sợ chết đứng, không phải tôi chiếu cố anh nhiều mà là anh tự thân vượt qua thử thách, ha ha.
Bạch Sa và Quan Doãn, Tề Ngang Dương cụng ly, uống một hơi cạn sạch. Đặt chén rượu xuống, anh ta không che giấu nữa, nói thẳng:
- Chuyện Hoa Tửu Tường và chuyện ảnh chụp, căn cứ vào chứng cứ mà đích thân tôi đến huyện Khổng điều tra, sau khi điều tra phát hiện đó là một vụ vu oan cho người khác, đồng chí Trần Vũ Tường tác phong chính trực, chung tình, không có liên quan gì với hai nữ đồng chí Lỗ Dương Dương và Lãnh Thư…
Một phen lời lẽ chính nghĩa của Bạch Sa vừa nói ra, Quan Doãn suýt nữa cười ra tiếng, không hổ là cán bộ kỳ cựu của Uỷ ban Kỷ luật, Bạch Sa vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm khắc giống như đang triệu tập hội nghị thường vụ Uỷ ban Kỷ luật vậy. Có điều hắn vẫn nhịn cười, thái độ của Bạch Sa chứng tỏ lập trường của anh ta cuối cùng đã không lắc lư bất định nữa.
Hơn nữa điều làm Quan Doãn giật mình là Lãnh Phong rốt cục đưa ra thủ đoạn thế nào mà khiến Trần Vũ Tường không những tránh được kiếp nạn, hơn nữa còn vùng lên, không những chuyện ảnh chụp dễ dàng qua cửa ải, mà ngay cả vụ Hoa Tửu Tường cũng trở thành sự kiện có người vu oan, cao minh, thật sự cao minh.
- Thông qua điều tra, Lỗ Dương Dương quả thực là mối tình đầu của đồng chí Trần Vũ Tường, có điều hai người đã mười mấy năm không liên hệ, lúc đón năm mới, Trần Vũ Tường đến Thành phố Yến thăm bạn bè người thân, tham gia buổi tụ hội bạn bè, gặp lại Lỗ Dương Dương. Lỗ Dương Dương tình cũ lại cháy, hy vọng duy trì quan hệ không chính đáng với Trần Vũ Tường, bị Trần Vũ Tường dứt khoát từ chối. Sau buổi gặp mặt, Trần Vũ Tường lại đi uống rượu cùng mấy người bạn thân, kết quả là uống say.
Trong quá trình thuật lại của Bạch Sa, chân tướng sự thật biến thành sau khi Trần Vũ Tường uống say, ở tại khách sạn, Lỗ Dương Dương lại đến phòng ở khách sạn quấn lấy Trần Vũ Tường. Trần Vũ Tương kiên quyết giữ nguyên tắc, đuổiđược Lỗ Dương Dương đi. Lỗ Dương Dương thương tâm tuyệt vọng mà viết một bài thơ Hoa Tửu Tường trái tim sắt đá. Lúc đi qua ngõ Yên Hoa, nhất thời tâm huyết dâng trào, sao chép mấy chục bản dán lên khắp ngõ ngách ngõ Yên Hoa…
Sau khi sự việc lớn chuyện, Lỗ Dương Dương biết gây hoạ lớn, viết một phần tài liệu chứng minh giao cho huyện Khổng, sau đó cô ra ngước ngoài.
Về phần chuyện ảnh chụp, càng là một trò đùa dai. Lúc đó Lãnh Thư đang báo cáo công việc với Trần Vũ Tường, thợ chụp ảnh lợi dụng góc độ chụp cố ý tạo ra tấm ảnh giả giống như hai người đang dính lấy nhau, thợ chụp ảnh cũng thừa nhận gã chịu sự sai khiến của người khác, là muốn cố ý vu oan hãm hại Trần Vũ Tường, còn về người đứng sau sai khiến là ai…Bạch Sa không tiết lộ.
- Thư ký Quan…
Sau khi Bạch Sa nói rõ ngọn ngành với Quan Doãn, chủ đề vừa chuyển lại ném ra một quả bom tấn:
- Có chuyện này tôi thấy nên nhắc nhở Bí thư Tưởng một chút, Diệp Lâm… e là có rắc rối rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui