Quan Vận

Ngay vào lúc Thái Diễm Lệ nhận được điện thoại của Sở Công an tỉnh, ở dưới lầu, lúc Tề Ngang Dương đang tiễn Bạch Sa lên xe thì điện thoại của anh ta cũng kịp thời kêu lên.
Tề Ngang Dương không tránh né Bạch Sa, trực tiếp nghe điện thoại, hơn nữa giọng anh ta còn hơi to, làm cho người ngồi trên xe đã đóng cửa như Bạch Sa cũng nghe rất rõ.
- Cái gì? Cư Dịch? Chuyện hư hỏng của Cư Dịch thì đừng có làm phiền tôi, chuyện gì lộn xộn cũng đều hỏi tôi, chuyện cái rắm ý, anh tự quyết định là được.
Giọng Tề Ngang Dương rất lớn, vẻ mặt cũng rất khoa trương:
- Cái gì, không có video? Không có video thì thôi, Cư Dịch biết quay video mới là lạ. Hơn nữa lời cô ta không chính xác, đừng tin cô ta. Dựa vào chỉ số thông minh của cô ta, tôi nghi ngờ cô ta mà biết dùng máy quay phim mới là lạ, được rồi được rồi, cứ như vậy đi.

Bạch Sa ngồi trong xe mặc dù có bảy phần say rượu nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, đặc biệt là khi y nghe thấy cái tên Cư Dịch, nhất thời giật mình. Có điều khi y nghe thấy Cư Dịch không có video --- cho dù video này có lẽ không phải video kia --- trái tim y lại thoải mái giống như vừa uống thêm nửa lít rượu Mao Đài.
Bạch Sa sao lại không nghe ra ám chỉ của Tề Ngang Dương chứ? Lần trước Quan Doãn ở trước mặt y ngấm ngầm hại người nhắc đến video giữa y và Cư Dịch, quả thực làm y sợ không ít. Bây giờ Tề Ngang Dương lại chính mồm phủ nhận chuyện có video, còn dùng chuyện Cư Dịch không biết quay phim để truyền đạt, trấn an y, tảng đá cuối cùng trong lòng y cũng đã rơi xuống. Nhớ lại vừa nãy cùng Tề Ngang Dương, Quan Doãn nâng cốc vui vẻ và chuyện Hoa Tửu Tường giải quyết êm đẹp, bất giác trong lòng y một trận nhộn nhạo, dưới sự hưng phấn, y liền nghĩ đến sự kỳ diệu của Lưu Nhật Phượng.
Chỗ kỳ diệu nhất của Lưu Nhật Phượng là dáng người mềm mại như tơ, hai vai, eo nhỏ và chiều rộng mông, đường cong tuyệt đẹp, không chỗ nào là không hoàn mỹ, đặc biệt là nhìn từ phía sau, rất có cảm giác thú vị khi nhìn ngang
Bạch Sa đặc biệt thích một bài thơ --- núi xa lông mày đen dài, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Trang bỏ đi gió lập xuân. Một nụ cười thiên kim cũng ít. Khi trở lại thành Phượng nói chuyện với thanh lâu. Nhìn khắp hoa Dĩnh Xuyên, không ai tốt bằng Sư Sư --- y lén cải biến một phen để khen ngợi Lưu Nhật Phương: núi xa lông mày đen dài, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Sau khi tắm âu yếm lưng trần, cười một cái là Bạch Sa đổ. Khi ăn chơi đàng điếm cùng với người vui cười. Nhìn khắp hoa Hoàng Lương, không ai bằng Nhật Phượng.
Càng muốn Bạch Sa lại càng không kìm nén được khát khao trong lòng, cho lái xe trực tiếp chuyển sang hướng đến nhà Lưu Nhật Phượng.
Tâm tư của Bạch Sa Quan Doãn đương nhiên không thể đoán. Sau khi Bạch Sa đi rồi hắn và Tề Ngang Dương lại uống trà, thương lượng kế sách tiếp theo. Lại thảo luận một phen về triển vọng đầu tư vào khu kinh tế mới, sau đó mới quay về.
Quan Doãn đưa Tề Ngang Dương về khách sạn Sơn Hải Thiên trước. Tiểu Muội và Kim Nhất Giai vẫn đang đợi hắn ở khách sạn Sơn Hải Thiên.
Đi đến nửa đường, ven đường có một thân ảnh quen thuộc chợt loé, Quan Doãn lập tức nhìn thấy. Mặc dù chỉ chợt loé lên lại nhìn rất rõ, chính là Hồng Nhan Hinh. Nghĩ lại Hoàng Hán đang ăn cơm cùng Thái Diễm Lệ, Trịnh Thiên Tắc không biết đang bận gì, Hồng Nhan Hinh một mình đi dạo phố, làm cho người khác suy nghĩ sâu xa.
- Ai?
Tề Ngang Dương đang suy nghĩ tâm sự gì, không để ý đến bóng dáng của Hồng Nhan Hinh.
- Hồng Nhan Hinh.
Quan Doãn hơi có chút cảm khái nói:
- Hồng Nhan Hinh là một phụ nữ hiếm thấy. Có thể chu toàn ở bên Trịnh Thiên Tắc nhiều năm như vậy mà không bị gã làm gì cũng coi như hiếm gặp. Quan trọng là cô ta không gửi thân cho Trịnh Thiên Tắc thì thôi lại còn rất được Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm, cũng là kỳ tích. Người đàn ông thông thường tín nhiệm người phụ nữ từng lên giường với mình nhất.
- Câu này đúng, cũng không đúng.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Bây giờ anh rất tin tưởng Tô Mặc Ngu, có phải cuối cùng cũng phải lên giường với cô ấy thì mới có thể tín nhiệm trăm phần trăm?
- Đừng nói sang chuyện khác, chỉ nói Hồng Nhan Hinh.
Quan Doãn chú ý trái phải mà nói anh ta:
- Phải nghĩ cách tiếp cận với Hồng Nhan Hinh, Cư Dịch để lại một chuỗi con số, phải lợi dụng triệt để, không được lãng phí.
- Chinh phục một người con gái phương thức tốt nhất là bắt được trái tim cô ta, thu lấy người cô ta…
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này giao cho cậu rồi.
- Dùng thủ đoạn lên giường để chinh phục phụ nữ là hành vi của động vật.
Quan Doãn cười ha hả:
- Anh tưởng xã hội loài người là thế giới động vật hả? Ngang Dương, đừng có khiêu chiến đỉnh điểm phong lưu.
- Thôi đi, chỉ đùa một chút cậu liền lên giọng.
Tề Ngang Dương đắc ý cười:
- Tôi là như vậy, chỉ đưa ra một khả năng có thể xảy ra nhiều nhất, có điều cậu nói cũng đúng, Hồng Nhan Hinh nhất định phải nắm chắc, không được để cuối cùng Hoàng Hán được cả người lẫn tài. Như vậy đi, anh thử dùng cách của mình tiếp cận Hồng Nhan Hinh, tôi cũng dùng cách của tôi tiến công, hai bên hợp lại, mọi việc nhất định hoàn thành tốt.
- Được.
Quan Doãn gật đầu, trong lòng nghĩ có thể đi đường tắt, để Kim Nhất Giai hoặc Ôn Lâm ra mặt, có lẽ có thể thu được kết quả bất ngờ.
Thấy đã đến khách sạn Sơn Hải Thiên, đỗ xe xong, Quan Doãn lại không xuống xe ngay lập tức, nghĩ ra cái gì đó:
- Trần Vũ Tường coi như không sao, chỉ tiếc Lỗ Dương Dương…
Tề Ngang Dương lại không cho là đúng nói:
- Chẳng có gì đáng tiếc cả, chuyện nam nữ một cây làm chẳng nên non,không thể hoàn toàn trách đàn ông ác độc, cũng phải trách đàn bà tham lam.
Trần Vũ Tường chẳng những bảo toàn thân thể, hơn nữa còn bắt được kẻ sai khiến phía sau. Lãnh Phong rốt cục làm việc gì ở phía sau, Quan Doãn không biết, hắn chỉ biết là Lãnh Phong quả nhiên có tài. Về phần làm sao mà Lỗ Dương Dương lại bị khuất phục hoặc bị trừng trị, ép buộc một người đi xa quê hương, thì không biết được rồi. Hắn cũng không có ý truy cứu chân tướng, trong cuộc đọ sức chốn quan trường, tất cả mọi người đều chỉ để ý đến thắng lợi sau cùng, không ai nghĩ đến sự bi thương của một người con gái yếu ớt.
Nhưng cũng phải nói lại, đời người chính là như vậy, chớp mắt liền thay đổi, nghe nhiều liền mệt mỏi, nhìn nhiều lại chán, đi theo nhiều cũng chậm dần, đi cùng rồi lại tan, yêu rồi lại phai nhạt, nghĩ nhiều… coi như xong, đúng vậy, coi như xong. Không nên lo nghĩ quá nhiều việc không liên quan đến bản thân, hắn lo lắng cũng vô dụng. Lỗ Dương Dương là người đàn bà của Trần Vũ Tường, Trần Vũ Tường còn không để ý, hắn ăn mặn lại quan tâm đến củ cải nhạt, chẳng phải lo chuyện bao đồng hay sao?
Chỉ cần lo tốt chuyện của mình, trân trọng người đàn bà của mình là được… Xuống xe, Quan Doãn gọi Tiểu Muội và Kim Nhất Giai, chào tạm biệt mấy người bọn Tề Ngang Dương trở về nhà.
- Các em ăn cơm chưa?
Bước vào nhà, Quan Doãn cởi áo khoác, mở miệng hỏi.
- Ăn rồi.
Tiểu Muội ngoan ngoãn đón lấy áo khoác, thay Quan Doãn móc lên giá treo quần áo:
- Chị Nhất Giai mời chúng em ăn bánh bao hấp, hương vị không tồi, chỉ là mì không nặn đủ nhuyễn, kém hơn so với tay nghề của anh một chút, càng không bằng bánh nướng của bác Dung, cũng không biết bao giờ bác Dung về, em nhớ bác ấy rồi.
Tiểu Muội không mấy khi lộ ra thần sắc thương cảm, có thể thấy cô thật sự có cảm tình với ông cụ Dung. Cũng đúng, nói về phương diện huyết thống, ông cụ Dung là bác ruột của cô, máu mủ tình thâm, huống chi mười mấy năm nay ông cụ Dung luôn âm thầm chiếu cố Tiểu Muội, cho dù Tiểu Muội không biết nhưng thời gian lâu rồi cũng có tình cảm một cách vô tri vô giác.
Nói thật, Quan Doãn cũng nhớ ông cụ Dung, lúc trước không thấy gì, bây giờ tách ra một thời gian lại luôn thấy bên người trống rỗng, thiếu cái gì đó, Tiểu Muội vừa nhắc, hắn mới ý thức được vô tình ông cụ Dung đã tiến vào cuộc sống của hắn, trở thành một bộ phận không thể chia tách với tính mạng của hắn.
Ông cụ Dung là máu mủ ruột già của Tiểu Muội, cũng là người thân của hắn.
- Cũng sắp quay về rồi.
Quan Doãn nói, ánh mắt dừng lại trên người Kim Nhất Giai, thấy Kim Nhất Giai rầu rĩ không vui liền hỏi:
- Nhất Giai, sao lại không vui thế?
Kim Nhất Giai miễn cưỡng cười:
- Không có gì, không phải không vui, chỉ là hơi mệt.
Tiểu Muội thè lưỡi làm mặt quỷ, cúi xuống bên tai Quan Doãn nói:
- Chị Nhất Giai cãi nhau với chị Mặc Ngu.
- Hả?
Quan Doãn giật mình:
- Chuyện gì vậy?
- Thực ra cũng không có gì, chỉ là về vấn đề đầu tư và lợi nhuận, ý kiến không thống nhất, tranh luận mấy câu. Chị Nhất Giai nói đầu tư phải xem lâu dài, không thể chỉ nhìn lợi trước mắt. Chị Mặc Ngu lại nói đầu tư là phải để ý đến lợi nhuận, nếu một hạng mục đầu tư tài chính với số lượng lớn, ba năm không thấy triển vọng thì không đáng để mạo hiểm. Mà thành văn hoá lịch sử và vườn thành ngữ rất có khả năng trong ba năm không có hiệu quả và lợi ích…
Thì ra là thế. Quan Doãn cười thầm, Kim Nhất Giai là đứng trên độ cao chính trị mà nhìn nhận hành vi kinh tế, tự nhiên nhìn xa trông rộng, còn Tô Mặc Ngu chỉ là thương nhân, không có tầm mắt nhìn xa, đem so với xuất thân thế gia như Kim Nhất Giai, cảnh giới kém hơn nhiều, chắc chắn không hiểu được có lúc vì lợi ích chính trị, đầu tư có phải bồi thường tiền cũng phải phục vụ cho lợi ích chính trị.
Cái phải bồi thường là tiền, đổi lại là lợi ích chính trị, cân nhắc lợi hại được mất, vẫn là hơn.
- Tô Mặc Ngu lại làm sao?
Quan Doãn rất hứng thú hỏi. Thấy Kim Nhất Giai xoay người vào phòng, chắc là thay quần áo tắm rửa, biết Kim Nhất Giai chưa thông suốt, không khỏi càng vui vẻ.
- Chị Mặc Ngu nói chị ấy không đầu tư cho Hoàng Lương mà đầu tư cho anh.
Tiểu Muội nháy nháy mắt, ôm lấy cánh tay Quan Doãn:
- Anh thật có sức hấp dẫn, có người vì anh mà chớp mắt liền dám đưa ra 100 triệu, anh thật đáng tiền.
Quan Doãn cười ha hả:
- Cho dù là đầu tư cho cá nhân hay đầu tư cho Thành phố Hoàng Lương, cái cần đều là có lợi nhuận. Cái Tô Mặc Ngu xem trọng không phải là con người anh, mà là tiền đồ của anh. Anh không đáng tiền, quyền lực và sức ảnh hưởng mà chức vụ của anh mang lại mới đáng tiền.
Lời Quan Doãn nói vạch trần bản chất của sự tình, bên cạnh mỗi cán bộ đều có một đám người vây quanh nhưng không có nhiều người thực sự vì nhân cách hấp dẫn mà đi theo, tuyệt đại đa số là vì ánh hào quang của quyền lực, có quyền lực, có lợi ích, mất quyền lực thì lợi ích cũng mất. Tô Mặc Ngu mặc dù không có con mắt chính trị nhìn xa trông rộng như Kim Nhất Giai, nhưng sự đầu tư của cô cũng là kết quả của việc tính toán lâu dài.
Có điều khác với bố cục của Kim Nhất Giai ở Hoàng Lương ở chỗ cô ta chỉ bố trí trên người hắn, cũng khó trách Kim Nhất Giai lại tức giận, cô ấy hơn phân nửa là ghen với Tô Mặc Ngu rồi.
Kim Nhất Giai đi tắm rửa, tiếng nước ào ào vô cùng động lòng người. Quan Doãn ngồi trên ghế sô-pha, thấy em gái mặc bộ quần áo ở nhà đi đi lại lại, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống ấm áp mà an bình. Trong nhà có hai người con gái quả thực cảm giác rất khác. Đang nghĩ như vậy thì điện thoại đột ngột kêu.
- Lãnh đạo, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra ngoài rồi.
Sở Triều Huy nặng nề nói:
- Bây giờ tôi đang đi gặp bọn họ, mời lãnh đạo chỉ thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui