Đối với việc thu phục Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, Quan Doãn luôn có thái độ không nóng cũng không lạnh, giữ nguyên tắc có thể có có thể không. Hắn ra hiệu ngầm cho Hạ Đức Trường nếu Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm được thả ra, có thể thúc đẩy thế cục Hoàng Lương tiến triển trên diện rộng, không ngờ Hạ Đức Trường thật có lòng, cũng có bản lĩnh, lại nhanh như vậy liền thành công rồi.
Hạ Đức Trường thật có bản lĩnh…
Sau khi Quan Doãn nghe tin Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra ngoài, phản ứng đầu tiên không phải là nhanh chóng làm hai người trở thành người của mình, mà đánh giá Hạ Đức Trường cao hơn
- Đi đi, chú ý an toàn.
Nếu Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra rồi, nhất định phải lợi dụng, nếu không những nỗ lực trước đây là vô ích:
- Cố gắng hết sức làm Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm quy phục. Nếu như hai người không chịu giác ngộ thì lại đưa họ trở về.
- Vâng.
Sở Triều Huy mặc dù đối với Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm cảm tình phức tạp, nhưng cũng hiểu quyết định của Quan Doãn. Anh ta vốn dĩ cũng ôm suy nghĩ thử một lần, không ngờ Quan Doãn lại thủ đoạn phi thường, cư nhiên thả Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra, làm anh ta vui mừng quá đỗi, lại càng thêm bội phục mạng lưới quan hệ sâu rộng của Quan Doãn.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm có cơ hội sống lại mà không bắt lấy, chính là ngu không ai bằng rồi. Sở Triều Huy hạ quyết tâm, anh ta cũng coi như hết lòng giúp đỡ rồi, nếu Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm không cải tà quy chính, anh ta liền đích thân đem hai người đến trại giam.
Đặt điện thoại của Sở Triều Huy xuống, Quan Doãn nhất thời trầm tư, nhìn thời gian vẫn sớm lại gọi điện thoại cho Hạ Đức Trường.
- Trưởng ban Hạ, ngại quá muộn thế này còn làm phiền ông.
- Không sao, tôi vẫn chưa ngủ, có chuyện gì sao?
Thái độ của Hạ Đức Trường đối với Quan Doãn khách khí hơn lúc trước nhiều, chỉ có điều trong sự khách khí lại có nhiều cuộc đối thoại kiểu bạn hợp tác hơn, không có ý thân thiết.
Cầu nối giữa hai người là Hạ Lai đã mất đi, đồng nghĩa với việc quan hệ giữa Quan Doãn và Hạ Đức Trường có sự biến đổi về bản chất, từ trước kia có khả năng thành quan hệ cha vợ chuyển biến thành quan hệ hợp tác giữa cấp trên với cấp dưới bình thường còn có phần tín nhiệm và thân tình hơn .
- Cũng không có gì, chỉ là hỏi thăm Trưởng ban Hạ một chút.
Chuyện Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm không tiện nói trong điện thoại, hơn nữa chắc là Hạ Đức Trường đã biết, Quan Doãn liền không đề cập đến. Lại thêm dựa vào sự thông minh của Hạ Đức Trường, chắc chắn đoán ra phía sau việc hắn gọi điện thoại có nhân tố Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đã ra ngoài. Do dự một chút, hắn vẫn nhắc đến Hạ Lai:
- Hạ Lai… có tin tức gì không?
- Không, con bé làm tôi đau lòng quá.
Hạ Đức Trường thở dài một tiếng, giọng lộ ra sự mỏi mệt và bất đắc dĩ:
- Nếu nó liên lạc với anh, anh nhất định phải nói với nó, bảo nó gọi điện về nhà, cho dù chỉ một câu cũng làm người nhà yên tâm.
- Tôi nhớ rồi.
Quan Doãn không tiện nói gì nữa, vốn muốn kín đáo hỏi tình hình qua lại giữa Hạ Đức Trường và Mộc Quả Pháp, thấy Hạ Đức Trường vừa nhắc đến Hạ Lai tâm tình liền rất xấu, hắn cũng không tiện nhắc đến.
Tưởng cuộc nói chuyện như vậy liền kết thúc, không ngờ cảm xúc của Hạ Đức Trường biến hoá cũng mau, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, chuyển chủ đề:
- Lý Đinh Sơn người cũng không tệ, rất nhiệt tình, chỉ là y không hứng thú với con đường làm quan. Trưởng ban thư ký Mộc vẫn luôn khuyên y theo con đường chính trị nhưng y không nghe, một lòng muốn mở xí nghiệp.
Trong lòng Quan Doãn nhảy dựng. Thú vị, Hạ Đức Trường nhanh như vậy đã đến gần Lý Đinh Sơn, Mộc Quả Pháp sao? Có bản lĩnh. Ngụ ý của Hạ Đức Trường Quan Doãn tự nhiên hiểu rõ, có thể biết Lý Đinh Sơn có theo chính trị hay không, có thể thấy Hạ Đức Cường ít nhất đã có được sự tín nhiệm của Lý Đinh Sơn.
- Ha ha, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không thể ép buộc.
Quan Doãn cười ha hả, tâm tình giãn ra vài phần:
- Có lẽ Tổng biên Lý cuối cùng có thể trở thành thương nhân lớn của Phú hào
- Cũng là chúng ta nói chuyện cá nhân. Quan Doãn, tôi thấy Lý Đinh Sơn kinh doanh không hợp.
Hạ Đức Trường khẽ cười một tiếng:
- Lý Đinh Sơn không hợp với kinh doanh, cũng không có bản lĩnh theo nghiệp chính trị, Trưởng ban thư ký Mộc còn nghĩ Lý Đinh Sơn theo nghiệp chính trị có thể giúp gã rất nhiều, gã coi như nhìn lầm rồi.
Quan Doãn không hề đồng ý với cách nhìn của Hạ Đức Trường về Lý Đinh Sơn, nhưng hắn cũng không phản bác Hạ Đức Trường. Thực ra hắn hiểu biết rất ít về Lý Đinh Sơn, có điều mấy lần gặp gỡ có hạn làm cho hắn có ấn tượng không tồi về Lý Đinh Sơn. Dựa vào sự điềm đạm, tính cách thong dong của Lý Đinh Sơn, lại thêm việc có Mộc Quả Pháp bồi dưỡng, một khi theo chính trị, tin rằng không đến vài năm liền có thể ngồi lên ghế Chủ tịch thành phố.
Bây giờ cấp bậc hành chính của Lý Đinh Sơn cũng là cấp Cục rồi.
Những năm sau, sau khi Lý Đinh Sơn thất bại thảm hại, hai tay trống trơn lấy thân phận của kẻ thất bại trở về Tổng bộ báo Thanh niên quốc gia, đảm nhiệm chức biên tập bình thường, một cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt Quan Doãn ở Bắc Kinh, hình tượng nghèo túng và ánh mắt trống rỗng của ông ta khiến Quan Doãn suýt nữa không nhận ra ông ta là Tổng giám đốc Lý lừng lẫy ở thành phố Yến năm đó!
Sau khi nói chuyện với Lý Đinh Sơn Quan Doãn mới biết, Lý Đinh Sơn đầu tư thất bại, muốn khắc phục khó khăn, kết quả lại thua thảm hại hơn, cuối cùng bị điều về Tổng bộ toà soạn, nhàn rỗi đến bây giờ, cả đời thất vọng, thật ứng với lời bình năm đó về Lý Đinh Sơn của Hạ Đức Trường, đến bây giờ Quan Doãn mới thật sự bội phục Hạ Đức Trường một lần.
Đây là sau này, tạm thời không nói.
- Nhưng ngoài nhìn lầm Lý Đinh Sơn, Trưởng ban thư ký Mộc nắm rất chắc về chỉnh thể thế cục, quả thật tài trí hơn người.
Vừa nhắc đến Mộc Quả Pháp, Hạ Đức Trường hứng thú hơn rất nhiều:
- Quan Doãn, Trưởng ban thư ký Mộc rất yêu thích anh, nếu anh có thể đến Tỉnh uỷ, tuyệt đối sẽ là lần kỳ ngộ hiếm có.
Dựa vào bối cảnh và ánh mắt của Hạ Đức Trường, ông ta sẽ không thể nhìn không ra Mộc Quả Pháp không được nhân vật số một Tỉnh uỷ yêu thích, tình cảnh ở Tỉnh uỷ rất đáng lo. Đương nhiên, ông ta cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chỉ cần có một cây đại thụ cho ông ta hóng gió, ông ta mới không quan tâm cây đại thụ đó cành lá tốt tươi hay không, chỉ lo lập tức dựa vào là được, chỉ bởi vì hiện tại ông ta không có lựa chọn.
Quan Doãn lại khác, Quan Doãn không những có lựa chọn, hơn nữa còn có thời gian, không như Hạ Đức Trường thời gian bức thiết không thể đợi. Vì vậy, Hạ Đức Trường kín đáo nhắc tới để hắn mượn cơ hội trèo lên cành cây cao Mộc Quả Pháp, hắn không khỏi hoài nghi ý đồ thật sự của Hạ Đức Trường.
Nghĩ một lúc Quan Doãn nói:
- Công việc của tôi ở Hoàng Lương vừa mới bắt đầu, không thể tham vọng viển vông, mỗi bước đi đều phải chắc chắn, làm đến nơi đến chốn mới có thể có ngày mai.
Hạ Đức Trường nghe ra ý của Quan Doãn, thở dài nói:
- Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không thể gò ép. Được rồi, hy vọng cậu có thể ở Hoàng Lương làm việc thật tốt, tranh thủ sớm ngày mở ra cục diện Hoàng Lương.
- Cũng chúc Trưởng ban Hạ ở Tỉnh uỷ thuận buồm xuôi gió.
Quan Doãn khách khí một câu:
- Càng hy vọng Trưởng ban thư ký Mộc mở rộng ảnh hưởng ở Tỉnh uỷ.
Quan Doãn tin rằng câu nói cuối cùng của hắn có thể làm Hạ Đức Trường hiểu gì đó. Hạ Đức Trường quả nhiên hiểu, cười ha ha:
- Phong thanh ở Bắc Kinh rất ít, Tỉnh uỷ bây giờ mọi người cũng cẩn thận dè dặt, những lời đồn về Trưởng ban thư ký Mộc cũng chưa từng dứt, nhưng tôi tin rằng Trưởng ban thư ký Mộc có thể ung dung qua cửa ải, hơn nữa tôi còn giới thiệu một người cho Trưởng ban thư ký Mộc làm quen, Trưởng ban thư ký Mộc sắp vào Bắc Kinh rồi…
Đặt điện thoại xuống, kinh ngạc trong lòng Quan Doãn rất lâu không hết. Không ngờ một cử chỉ vô tâm của hắn lại thúc đẩy thế cục Tỉnh uỷ lặng lẽ chuyển hướng. Trước tiên không quan tâm Hạ Đức trường giới thiệu cho Mộc Quả Pháp làm quen với ai, nhân vật có thể kinh động Mộc Quả Pháp đích thân vào Bắc Kinh, nhất định là nhân vật lớn. Hơn nữa dựa vào trí tuệ chính trị và con mắt của Quả Mộc Pháp, đáng để rầm rộ vào Bắc Kinh, có thể thấy nhân vật mà Hạ Đức Trường giới thiệu rất đáng để dựa dẫm.
Hạ Đức Trường thật không đơn giản, trong thời gian ngắn liền tiếp cận được với Mộc Quả Pháp và còn đạt được sự tín nhiệm của Mộc Quả Pháp, còn có thể thuyết phục Mộc Quả Pháp vào Bắc Kinh, chẳng phải là nói Hạ Đức Trường đã thành công tiến vào phe cánh của Mộc Quả Pháp sao?
Hạ Đức Trường cũng không ngốc, ông ta cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhưng cũng sẽ không dựa vào một chỗ sắp thất thế. Chẳng lẽ nói Hạ Đức Trường chắc chắn Mộc Quả Pháp sẽ không thất thế sao? Thật thú vị, nếu Mộc Quả Pháp có thể bất ngờ thay đổi thế cục Tỉnh uỷ, nói không chừng có thể đem lại ảnh hưởng không thể xem nhẹ đối với thể cục Hoàng Lương, hơn nữa còn có khả năng ảnh hưởng chính diện.
Quan Doãn đương nhiên không biết, cử động của Hạ Đức Trường không những đem lại ảnh hường không thể xem nhẹ cho Tỉnh uỷ, hơn nữa còn làm quỹ đạo nhân sinh của Mộc Quả Pháp chuyển ngoặt.
Nhất thời suy nghĩ tới mức xuất thần rồi, đột nhiên thấy hoa mắt, nghe Tiểu Muội nói:
- Anh, anh xem bộ quần áo của em đẹp không?
Quan Doãn ngẩng đầu liếc mắt một cái, đập vào mắt chính là một mảnh da trắng nõn, Tiểu Muội mặc bikini, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt hắn, xấu hổ mà đứng, yên tĩnh mà đẹp như hoa, giống như tiên nữ trong bức tranh bước ra, vô cùng xinh đẹp, tuyệt thế hoa thơm.
Mặc dù nói Tiểu Muội đẹp thuần khiết như ngọc, Quan Doãn vẫn hoảng sợ, Tiểu Muội từ trước đến nay đều rất kín đáo, sao đột nhiên lại mặc bikini trước mặt hắn vậy? Hắn nhất thời chấn kinh:
- Tiểu Muội, quần áo của em từ đâu ra vậy?
- Chị Nhất Giai mua.
Tiểu Muội trên mặt ửng hồng, không dám ngẩng đầu nhìn Quan Doãn:
- Chị Nhất Giai nói dáng người em rất đẹp…
Quả thật Tiểu Muội là một mỹ nữ chân dài tiêu chuẩn, chỉ là nói Quan Doãn và Tiểu Muội cùng nhau lớn lên, từ sau khi Tiểu Muội được mười tuổi, hắn chưa từng nhìn thấy cơ thể Tiểu Muội, Tiểu Muội bây giờ gần như loã thể trước mặt hắn lại làm hắn không dám nhìn thẳng.
Nếu người trước mắt là Kim Nhất Giai, hắn liền không khách khí mà thu nhận.
- Đẹp, rất đẹp, Tiểu Muội, mau mặc quần áo vào, trong phòng lạnh đấy.
Quan Doãn không tiện nghiêng đầu đi, tránh Tiểu Muội nghĩ nhiều, lại không dám nhìn thẳng thân hình như hoa của Tiểu Muội. Lần đầu tiên hắn bị vẻ đẹp của một người con gái làm mở mắt không được.
- Ha ha…
Một tiếng cười vui vẻ truyền đến. Kim Nhất Giai mặc áo tắm trắng nõn, trên đầu quấn khăn, thản nhiên đến bên cạnh Quan Doãn, cười tươi như hoa nở, dung sức dí vào đầu Quan Doãn:
- Nhìn không ra anh cũng là một đứa trẻ thành thật.
Kim Nhất Giai vui vẻ, Quan Doãn lại cảm thấy bị trêu đùa, tủi thân nói:
- Anh vốn là một đứa trẻ tốt, không cần em phải lăng mạ anh.
- Bây giờ em tin anh rồi, để bồi thường cho anh, em muốn nói với anh một bí mật…
- Bí mật gì?
Quan Doãn hai mắt toả sang.
- Thực ra…
Kim Nhất Giai cúi đầu:
- Em và Hạ Lai có liên hệ.
Quan Doãn giật mình không nhỏ:
- Cô ấy sao rồi? Sao em không nói sớm?
- Cô ấy không cho em nói với anh.
Kim Nhất Giai ấp úng nói:
- Hạ Lai ở nước ngoài sống cũng không tệ, cuộc sống rất yên ổn, cũng tìm một công việc. Bây giờ cô ấy đã ổn định, muốn tìm kiếm hướng phát triển hơn nữa, em quyết định giúp cô ấy gây dựng sự nghiệp ở Mỹ.
- Được đấy.
Quan Doãn nhất thời niềm vui bất ngờ:
- Anh có một ý nghĩ, em nhất định phải nói cho Hạ Lai…