Phải nói, dựa vào quan hệ tuy không thân mật khắng khít nhưng lại phối hợp rất ăn ý giữa Quan Doãn và Tưởng Tuyết Tùng, hắn gần như có thể đoán được đại khái tính cách và phương thức xử lý của Tưởng Tuyết Tùng đối với chuyện Lưu Dương tung tin ra ngoài. Thân là thư ký, nếu không thể nắm chính xác tâm tính và ám chỉ của lãnh đạo thì không phải là một thư ký đủ tư cách.
Theo phương diện tính cách con người mà nói, tính cách tức là vận mệnh, đối với người trong quan trường thì cũng như thế. Tính cách quyết định sức mạnh và sự quyết đoán, cũng có thể quyết định tương lai của một cán bộ.
-Bí thư Tưởng, có chuyện muốn báo cáo xin chỉ thị của anh.
Quan Doãn cung kính nói, thái độ nhất nhất đoan chính. Tưởng Tuyết Tùng hiện nay dù sao cũng là đại thụ của hắn. Tuy hắn có thể dựa vào đại thụ rất nhiều, nhưng quy củ quan trường, nhất định phải làm tốt bổn phận của cấp dưới. Nói rõ ra là phải thực hiện tốt trách nhiệm của một người thư ký trước đã.
-Tiểu Quan này, gần đây cậu vất vả rồi.
Tưởng Tuyết Tùng cũng không trả lời Quan Doãn, lại đột nhiên nói một câu như nói với người xa lạ:
-Cậu là một thư ký xứng đáng, công việc của cậu rất đáng khen ngợi.
Cớ gì Tưởng Tuyết Tùng lại nói ra những lời ấy? Quan Doãn thầm cả kinh. Lúc bình thường, lãnh đạo rất ít khi trực tiếp khen cấp dưới. Một là không muốn cho cấp dưới đắc ý, hai là muốn duy trì nguyên vẹn thần bí và uy vọng, khiến cấp dưới luôn phải giữ lòng cung kính với mình. Đương nhiên, nếu quá mức hài lòng về cấp dưới, trước mặt người khác khen ngợi mấy câu cũng là chuyện bình thường.
Từ khi Quan Doãn làm thư ký cho Tưởng Tuyết Tùng đến nay, Tưởng Tuyết Tùng chưa từng trực tiếp nói gì về công tác của hắn, cho dù là khen ngợi hay phê bình đều không có. Cũng may Quan Doãn tâm tư trong sáng, có thể nhìn mặt đoán lòng, nhìn ra được Tưởng Tuyết Tùng đối với hắn hết sức hài lòng.
Khiến cho Tưởng Tuyết Tùng hài lòng về Quan Doãn là chuyện hai lần điện thoại.
Có lần Quan Doãn nhận được điện thoại từ Tỉnh ủy. Điện thoại từ Tỉnh ủy, đa phần đều là quan lớn, dù chẳng phải là quan lớn thì cũng chẳng thua một trưởng phòng, cũng có cảm giác cao ngạo từ trên cao nhìn xuống. Đối phương không báo danh tính và lai lịch, chỉ nói bảo đồng chí Tưởng Tuyết Tùng nghe điện thoại. Xuất phát từ nhiệm vụ của một thư ký, Quan Doãn đang định lên tiếng hỏi xem đối phương là ai, nhưng lời ra đến miệng, trong đầu đã lóe lên một ý, không nói năng gì nữa, bèn thông báo cho Tưởng Tuyết Tùng.
Sau khi Tưởng Tuyết Tùng nhận được điện thoại, tâm trạng rất tốt, quay lại còn hỏi Quan Doãn có nhận ra ai gọi điện thoại tới không, Quan Doãn lắc đầu. Tưởng Tuyết Tùng mỉm cười, dường như là khảo nghiệm Quan Doãn, hỏi một câu:
-Cậu không tò mò là ai gọi điện thoại tới sao?
Quan Doãn trả lời một câu khiến Tưởng Tuyết Tùng rất vui vẻ.
-Tôi chỉ lưu tâm rằng cú điện thoại này có làm trễ nãi công việc của lãnh đạo hay không thôi.
Một người thư ký, chuyện nên hỏi, thì phải hỏi cho rõ ràng, chuyện không nên hỏi, nếu hỏi thì đã quá phận rồi. Quan Doãn vẫn luôn ghi khắc một câu: có triển vọng mới thích hợp, đúng chỗ không việt vị. Thân là phụ tá hay thư ký, thời điểm nên đúng chỗ thì nhất định phải đúng chỗ, nhưng sau khi đúng chỗ rồi, nhất định phải cẩn thận mũi chân của mình, không thể việt vị nửa phần.
Nếu chuyện này còn chưa đủ để Tưởng Tuyết Tùng hài lòng trăm phần trăm và tăng thêm tín nhiệm với Quan Doãn, thì còn có thêm một lần điện báo từ Tỉnh ủy nữa. Đối phương cũng không tự giới thiệu, cứ tìm Tưởng Tuyết Tùng. Quan Doãn lại thêm một lần nghe được đối phương là ai – không là ai khác, chính là Hạ Đức Trường.
Lẽ ra, với quan hệ của Quan Doãn và Hạ Đức Trường, Quan Doãn vốn nên nhiệt tình chào hỏi vài câu hay hàn huyên một chút, nhưng Quan Doãn lại nén sự xúc động, trực tiếp đưa điện thoại tới cho Tưởng Tuyết Tùng. Từ đầu đến cuối, biểu hiện của hắn như chưa từng nghe ra đó là Hạ Đức Trường, cho đến khi Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường nói chuyện xong, Tưởng Tuyết Tùng nhìn Quan Doãn đầy thâm ý, trong mắt lộ rõ vẻ tán thưởng. Một người thư ký phải nhận thức được tổng thể, biết tiến thoái, phân rõ nặng nhẹ, công tư phân minh.
Bình thường chỉ có người nhiều năm làm thư ký mới có thể đạt đến mức thuần thục, cẩn thận. Quan Doãn mới đến Thành ủy chưa bao lâu, đã có thể đụng chuyện này mà vẫn không bộc lộ bản lĩnh thật sự, thực khiến cho người ta vui mừng. Hai việc này nhìn qua chẳng có gì lớn, lại khiến Tưởng Tuyết Tùng thầm nhận định rằng Quan Doãn có thể đảm đương trọng trách. Cho nên có lần Tưởng Tuyết Tùng ăn cơm với những người bên ngoài, rất vui vẻ, trước mặt mọi người cũng bình luận Quan Doãn một câu.
Nói là một câu, thật ra chỉ có ba chữ. Lời bình ba chữ này, khiến Quan Doãn chính thức xác lập được địa vị Thư ký số một Thành ủy trong đám đông thư ký trong đó.
“Không tầm thường!”
Đúng vậy, lời bình “không tầm thường” của Tưởng Tuyết Tùng đối với Quan Doãn, Tưởng Tuyết Tùng vốn không dễ dàng khen người khác một câu, câu “không tầm thường” này khiến Quan Doãn trở thành người được vô số thư ký trong Thành ủy ngưỡng mộ. Nếu ai cũng có thể nhận được lời khen “không tầm thường” của Tưởng Tuyết Tùng như Quan Doãn, nếu truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ được Bí thư Tưởng sắp xếp cho một chỗ tốt.
Bí thư Thành ủy là người thế nào chứ? Đối với những người trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân Hoàng Lương mà nói, ngoại trừ số ít những Ủy viên thường vụ Thành ủy ra, Bí thư Thành ủy là người khống chế tiền đồ vận mệnh của mọi người.
Tưởng Tuyết Tùng đánh giá sau lưng Quan Doãn, hắn cũng nghe thấy. Nếu không vì nguyên nhân hắn có một ông cụ Dung bên cạnh, với tuổi tác và tâm tính hiện nay của hắn, có lẽ cũng sẽ đắc ý. Nhưng chính vì có ông cụ Dung bên cạnh, luôn cảnh tỉnh hắn, thỉnh thoảng lại kể những câu chuyện xưa có ý nghĩa sâu xa khiến hắn tỉnh ngộ, nếu không hắn sẽ không có được sự trầm ổn như bây giờ.
Nhưng hôm nay trực tiếp nghe Tưởng Tuyết Tùng nhận định, Quan Doãn vẫn không tránh khỏi hơi bị kích động:
-Cảm ơn nhận xét của Bí thư Tưởng, đều là việt tôi phải làm. Tôi chỉ cố làm tròn bổn phận của một người thư ký thôi.
Tưởng Tuyết Tùng đứng lên, đưa tay khẽ vỗ nhè nhẹ vào vai Quan Doãn, sau đó quay người bước đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, rọi những nhánh cây ánh màu vàng nhạt, báo hiệu gió xuân sắp đến, bất cứ lúc nào cũng có thể trùng trùng điệp điệp tràn đầy giữa đất trời.
-Xuân phong đại nhã năng dung vật, thu thủy văn chương bất nhiễm trần… Cũng sắp có mưa rồi, thời tiết ấm hơn nhiều rồi.
Tưởng Tuyết Tùng cảm xúc trùng trùng, nói một câu.
-Mùa xuân Hoàng Lương năm nay đến sớm.
Quan Doãn không nói lời nào. Những lời này của Tưởng Tuyết Tùng chắc chắn là mở đề, nhất định còn có chính sự cần nói, hắn nên chú ý nghe tiếp là được.
-Lúc trước còn trẻ ở Lạc Dương, đến mùa xuân thì hoa bay tóc rối. Lúc còn trẻ, cứ nghĩ tình cảm là tất cả, đến khi trưởng thành mới biết được, tình cảm chỉ là mùa xuân trong lịch trình của cuộc đời. Tiết xuân mặc dù tốt đẹp, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày xuân tàn hoa úa, thật ra cũng chỉ như một ngày trôi qua mà thôi.
Tưởng Tuyết Tùng đưa lưng về phía Quan Doãn, vẻ mặt ông cô đơn và bất đắc chí. Ông quay mặt ra hướng cửa sổ cũng là không muốn Quan Doãn thấy được mặt cảm tính của ông.
Quan Doãn nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, nghe ra Tưởng Tuyết Tùng đang cảm hoài chút tình cảm khó có trong đời, nhưng không thể không buông tay, trong lòng của hắn không khỏi kích động và cảm thán. Hắn kích động vì Tưởng Tuyết Tùng tuy đưa lưng về phía hắn nhưng vẫn toát ra một con người cảm tính trước mặt hắn, là tín nhiệm hắn tuyệt đối, là cùng bắt đầu quan hệ cá nhân với hắn.
Hắn cảm thán vì cho dù Tưởng Tuyết Tùng đã lên đến địa vị cao cũng khó trốn thoát ma chú yêu hận giằng co của nam nữ hồng trần, cũng chứng tỏ, tình cảm của ông và Diệp Lâm quả thật thâm sâu.
Quan Doãn vẫn không nói lời nào như cũ, quả thật là không có lời nào để nói. Hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng cũng chỉ mới nói một nửa, còn chưa nói đến vấn đề chính, hắn cứ tiếp tục giữ im lặng. Thân là thư ký, đôi khi im lặng lại lại là lựa chọn tốt nhất.
-Nghe nói quan hệ giữa cậu và Ôn Lâm rất tốt?
Qua cơn xúc động, Tưởng Tuyết Tùng xoay người lại, rốt cuộc cũng vào vấn đề chính.
-Làm đồng sự ở huyện Khổng được hơn một năm, quan hệ cũng rất được. Con người Ôn Lâm không tệ, rất thiện lương, lại biết lễ nghĩa.
Quan Doãn đã đoán được dụng ý của Tưởng Tuyết Tùng, trong lòng mơ hồ kích động. Tối qua hắn ra tay trước, hóa giải sự phức tạp cho Tưởng Tuyết Tùng, giờ Tưởng Tuyết Tùng mới kín đáo đề xuất với hắn. Nếu một người thư ký có thể bước trước một bước giải nạn cho lãnh đạo khắp nơi, thì đúng là thư ký hàng đầu.
-Dì của Ôn Lâm là đồng chí Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Diệp Lâm, quan hệ này cậu cũng biết chứ?
Dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, Tưởng Tuyết Tùng không tiện trực tiếp mở miệng, đành phải chầm chậm quanh co.
-Tôi biết, Ôn Lâm có nói qua. Tối qua, khi ăn cơm với mấy người Tề Ngang Dương cũng có Ôn Lâm ở đó, cũng có nói chuyện của dì cô ấy. Ôn Lâm nói, Trưởng ban Diệp có cơ hội được chuyển đến Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh, nhưng Trưởng ban Diệp lại không muốn đi. Ôn Lâm hỏi tôi có ý kiến gì không.
Quan Doãn biết rằng, có những việc không thể khiến lãnh đạo nói rõ ràng hết được. Thân là thư ký, phải suy một ra ba, phải lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo thật đúng lúc.
Quả nhiên, nghe Quan Doãn nói như vậy, vẻ mặt Tưởng Tuyết Tùng rất thoải mái, nao nao hỏi:
-Cậu nói thế nào?
-Tôi nói được điều đến Nhà xuất bản Giáo dục là một cơ hội tốt, hẳn nên bắt lấy.
Quan Doãn đáp.
-Tôi còn nói Ôn Lâm nên khuyên nhủ Trưởng ban Diệp, hiện giờ thế cục Hoàng Lương rất phức tạp, lúc này được điều lên tỉnh là thời cơ rất tốt.
Tưởng Tuyết Tùng rốt cuộc khó nén nổi vẻ vui mừng, trên mặt nở một nụ cười. Không ngờ chuyện ông đang lo nghĩ, Quan Doãn không rên một tiếng đã ngầm giúp đỡ đẩy ông tiến về phía trước một bước dài, chẳng những giảm bớt nỗi xấu hổ khó khăn khi lên tiếng, mà còn khiến ông rất vui mừng, có thư ký như vậy cũng là niềm an ủi cho cuộc đời của ông.
-Tốt, tốt.
Tưởng Tuyết Tùng liên tục nói hai tiếng tốt.
Quan Doãn còn muốn nói thêm vài lời, điện thoại đã reng lên, Tưởng Tuyết Tùng khoát tay nói:
-Nghe trước đi.
Quan Doãn thấy điện thoại của Ôn Lâm gọi tới, hơn nữa lại gọi bằng điện thoại văn phòng, trong lòng hắn vui vẻ, chắc là có chuyện tốt, liền vội nghe điện thoại. Quả nhiên, âm thanh vui vẻ của Ôn Lâm truyền tới như ánh dương ngoài cửa sổ:
-Dì em đồng ý rồi.
Tốt, thật là chuyện tốt. Diệp Lâm bằng lòng điều đi, tai họa ngầm của Tưởng Tuyết Tùng đã bị giải trừ, có thể nhẹ nhàng ra trận rồi. Đặt điện thoại xuống, Quan Doãn lập tức chuyển đến Tưởng Tuyết Tùng tin tốt:
-Bí thư Tưởng. Ôn Lâm gọi điện thoại tới nói, Trưởng ban Diệp đã đồng ý chuyển đến Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh.
Tưởng Tuyết Tùng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi gật đầu nói:
-Được, tốt lắm.
Cố gắng kiềm nén vẻ mặt vui sướng, ông ra vẻ bình tĩnh nói với Quan Doãn:
-Cậu có chuyện gì muốn nói?
Tưởng Tuyết Tùng trong nháy mắt đã có biểu hiện trấn tĩnh, khiến Quan Doãn âm thầm bội phục. Vui buồn không lộ, dù sung sướng nhưng không mừng rỡ như điên, giữ được sự thản nhiên mới là người đạt đến cảnh giới cao thâm.
-Lưu Dương muốn nhân lúc này điều chỉnh nhân sự trong phạm vi lớn, điều ra ngoài.
Quan Doãn hít sâu một hơi, mượn gió đông nhân lúc tâm trạng của Tưởng Tuyết Tùng đang thật tốt, hắn không hề quanh co, trực tiếp nói đến vấn đề đang xảy ra, nhưng dù có khó hơn nữa cũng phải bước bước đầu tiên, nếu không sẽ vĩnh viễn dừng lại không tiến lên được.
-Lưu Dương?
Trong mắt Tưởng Tuyết Tùng xuất hiện một tia nghi hoặc:
-Là ý của cậu ta hay là ý của Chủ tịch thành phố Hô Diên?