-Rất tốt, bảo hắn đến trường Đảng trung ương tìm tôi là được.
Một giọng nói già dặn nói tiếng phổ thông mang theo khẩu âm phương nam truyền từ điện thoại đến.
-Lúc đến, mang theo cả luận văn của anh, tôi đích thân sửa chữa cho anh.
-Cảm ơn giáo sư Thôi.
-Nếu tôi không có ở trường Đảng, bảo hắn đến nhà ở Đại học Bắc Kinh tìm tôi cũng được.
Giọng nói của giáo sư Thôi vân đạm phong khinh, không phải lối nói chuyện ngang hàng, trong mơ hồ lại có một tia kiêu căng.
-Đúng rồi, Quan Doãn là ai?
-Thư ký của tôi.
Tưởng Tuyết Tùng muốn nhờ vả giáo sư Thôi, nên nói rất thành khẩn.
-Tôi tin rằng ngài sẽ thích hắn.
-Đừng nói trước bước không tới.
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Nghe được trong loa đã truyền đến tiếng ngắt máy, Tưởng Tuyết Tùng bất đắc dĩ lắc đầu cười, tự nhủ: “Quan Doãn, mong rằng cậu không làm tôi thất vọng.”
Quan Doãn vẫn chưa biết hắn sắp trở thành một quân cờ quan trọng, được Tưởng Tuyết Tùng phái đi Bắc Kinh. Lúc này hắn đang thoải mái nện bước, đi tới cửa hàng ô tô Audi độc quyền.
Ôn Lâm đã đợi hắn từ lâu.
Ngoài thành xuân tới sớm. Từ xa nhìn lại, những cây liễu mọc ven đường toát ra màu vàng xen lục, làm người ta cảnh đẹp ý vui.
Ôn Lâm lại càng khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui hơn. Ôn Lâm xõa tóc, váy áo phất phơ, thay đổi hẳn cách ăn mặc khi ở huyện Khổng. Giờ cô như nụ hoa hé nở đón xuân, đang hồi nhan sắc rực rỡ nhất.
-Sao giờ mới đến, để em đợi thật lâu.
Ôn Lâm bĩu môi, nhấc chân muốn đá Quan Doãn một cước, giơ lên một nửa lại thu chân về, cười hì hì:
-Không đá anh đâu. Anh giờ là thư ký số một Thành ủy, em không thể trêu vào.
Quan Doãn cười ha hả:
-Dù là thư ký số một Thành ủy cũng chỉ là gã đàn ông thanh mai trúc mã dưới tàng cây lựu tỏ tình với em mà thôi.
Một câu nói khiến Ôn Lâm vui như mở cờ trong bụng:
-A, trở thành đại thư ký quả nhiên không giống như lúc trước, miệng lưỡi ngọt ngào hơn. Em mới biết được, hóa ra quan càng lớn càng biết nói năng hơn.
-Đương nhiên, cán bộ không biết bốc phét thì không phải là quan tốt.
Quan Doãn cười to:
-Có khả năng mà không thể nói, chẳng khác nào có công tích mà không tuyên truyền, sớm muộn gì cũng bị ném qua một bên.
Vừa nói vừa theo Ôn Lâm bước vào cửa hàng, thấy trong đại sảnh bày toàn là Audi, Quan Doãn nhíu mày:
-Sao lại là Audi? Không có lựa chọn khác sao?
-Thưa anh, Audi thì sao? Audi là xe nổi tiếng bậc nhất thế giới đó.
Quan Doãn vừa dứt lời, thì nhân viên bán hàng trong cửa hàng đã đi tới, vẻ mặt chuyên nghiệp tươi cười, giới thiệu với Quan Doãn:
-Ở Trung Quốc, Audi là xe quan. Ngồi xe Audi đúng là có khí thế, có dáng vẻ hơn cả Mercedes Benz hay BMW.
Vào năm 1997, trong nước chưa hình thành hình thức cửa hàng tiêu thụ 4S: bán, phân phối linh kiện, dịch vụ hậu mãi và tin tức. Nhưng quy mô mới thấy như hiện tại, không lâu sau, hình thức cửa hàng 4S sẽ lan tràn trong phạm vi cả nước.
Quan Doãn không hề có thành kiến với xe Audi, chỉ có điều hắn có ý phê bình kín đáo với doanh nghiệp nhà nước lớn này. Sau khi FAW liên doanh với Volkswagen của Đức, không hề có ý thức khai thác thị trường, chỉ bằng lòng với việc phụ thuộc nước Đức, có hành vi Hán gian, bức ép tiền, mồ hôi và nước mắt dân chúng. Không nhắc đến loại xe Jetta thời 1970 được cả nước xem bảo bối mà mua, còn là việc giá xe Audi trong nước bán gấp hai lần nước ngoài trở lên, dù biết là rất vô liêm sỉ.
Hơn nữa, sau khi góp vốn với Volkswagen của Đức, FAW chưa từng giành được quyền sở hữu tri thức của kiểu dáng xe, cũng không nắm giữ được kỹ thuật của động cơ trung tâm. Lúc mới góp vốn bắt đầu đưa ra thị trường đưa ra khẩu hiệu đổi lấy kỹ thuật, giờ xem ra, bất quá chỉ là một trò cười, dối người lừa mình mà thôi.
Chủ yếu nhất là FAW thành công giành được thị trường xe, khiến Audi trở thành xe chủ lực của chính phủ, khiến thương hiệu xe Audi vốn không được xếp hạng, đã nhanh chóng phát triển mạnh mẽ trong thị trường xe quan khổng lồ trong nước.
-Audi là xe nổi tiếng bậc nhất thế giới sao?
Quan Doãn mỉm cười phản đối.
-Trước khi FAW thu mua Audi, anh có biết Audi sản xuất ô tô cấp bậc gì không?
Chàng trai bán hàng là Dương Môn Đông, anh ta thấy Quan Doãn quần áo bình thường, lại không có bụng phệ, tuy mỹ nữ bên cạnh xinh đẹp chói mắt, nhưng nhìn thế nào cũng không giống kẻ có tiền. Anh ta bình thường gặp nhiều quan lớn quyền quý, sao lại để Quan Doãn vào mắt được?
Cũng phải, có thể mua được Audi, không phải quan thì cũng phải giàu có. người trẻ tuổi như Quan Doãn, trừ phi là con nhà quan hay con nhà giàu mới nổi, nếu không, muốn mua một chiếc Audi mấy trăm ngàn tệ, không cần nghĩ cũng biết không mua nổi. Một gã dân nghèo, lại đến cửa hàng xe quan giương oai sao? Thật sự là chán sống rồi.
-Audi sản xuất ô tô cấp bậc gì tôi không biết. Tôi chỉ biết, Audi là xe quan, dân chúng thấp cổ bé họng, đừng nói là mua, cho dù sờ một cái cũng có tội.
Dương Môn Đông lạ lùng nói, còn khẽ nhướng mày liếc mắt nhìn qua Quan Doãn.
-Trước khi chưa được FAW mua, Audi chỉ sản xuất ô tô loại thường. Sau khi FAW thu mua được Audi, cải biến sách lược, quyết định cải tạo Audi thành thương hiệu cao cấp, bắt đầu sản xuất ô tô sang trọng, nhưng trên thị trường vẫn không chấp nhận Audi là dòng xe cao cấp, giống như một gã nghèo biến hóa nhanh chóng mong biến thành phú hào, kết quả không ai nhìn nhận.
Quan Doãn khẽ mỉm cười, không thèm để ý đến sắc mặt của Dương Môn Đông, tiếp tục nói:
-Thương hiệu Audi trải qua nhiều năm cũng không thay đổi được tình trạng này, cho đến khi được FAW Trung Quốc góp vốn, thúc đẩy thương hiệu Audi, thành công mở ra được thị trường xe quan Trung Quốc..
-Hóa ra Audi dựa vào tham quan ô lại Trung Quốc mới lớn mạnh như vậy, vậy em không cần Audi nữa.
Ôn Lâm nghe xong, kiên quyết nói:
-Em muốn ủng hộ thương hiệu khác.
-Nói nghe rất hay. Không có tiền đúng là không có tiền, đừng giả vờ màu mè.
Dương Môn Đông đảo mắt một vòng, vô cùng bất mãn nói:
-Hoặc là mua xe, hoặc là chạy lấy người, đừng ở đây quấy rối. Nói những lời nhảm nhí này có ích gì? Cho dù Audi dựa vào xe quan để giữ thể diện, có bản lĩnh thì anh cứ khiến người làm quan cả nước đừng mua xe Audi nữa.
Quan Doãn cười ha hả:
-Đừng nóng vội, không tới hai mươi năm, Audi cũng sẽ bị hủy bỏ đặc quyền xe quan. Tuy nhiên, đến lúc đó, có phải do tôi ra quyết định hay không, bây giờ cũng thực khó nói.
Thật ra là Quan Doãn đã nói đúng. Mười mấy năm sau, trung ương phát hành văn bản, yêu cầu các cơ quan đơn vị ban ngành khi mua vật dụng hay xe công đều chủ yếu phải ưu tiên thương hiệu trong nước, từ đó về sau chính thức kết thúc lịch sử dùng Audi làm xe công, thị trường ô tô Trung Quốc mới có thể tiến vào giai đoạn cạnh tranh.
-Một con quỷ nghèo còn mơ mộng hão huyền, cút nhanh ra ngoài đi.
Dương Môn Đông thẹn quá hóa giận, bước đến đẩy Quan Doãn.
Là nhân viên bán hàng của cửa hàng chuyên bán xe quan, Dương Môn Đông vênh váo tự đắc, không xem Quan Doãn ra gì, cũng là nhiều năm qua đã luyện thành tư tưởng duy ngã độc tôn, thích mua hay không, dù sao cũng không cần lo bán hàng. Hơn nữa, dù thế nào anh ta cũng không cho rằng Quan Doãn là khách hàng thật sự. Quan Doãn là người có tiền sao? Đánh chết anh ta, anh ta cũng sẽ không tin.
Đương nhiên, Quan Doãn có tiền hay không cũng không cần đánh chết Dương Môn Đông để chứng minh. Quan Doãn chưa từng cảm giác rằng mình có tiền, tuy rằng trên danh nghĩa, cổ phần của hắn đều chuyển hết qua tên Ôn Lâm, mà Ôn Lâm giờ có bao nhiêu tiền, hắn chưa từng hỏi đến.
Còn Kim Nhất Giai có bao nhiêu tiền, lại càng không phải là vấn đề mà hắn quan tâm. Tiền lương hắn hiện giờ không nhiều lắm, nhưng ăn mặc toàn bộ đều do nhà nước chu cấp, trong tòa nhà số 3 Thành ủy đang xây dựng, cũng đã xác định được một ngôi nhà của hắn. Bình thường nhận ít lễ vật, cũng xấp xỉ gần mười ngàn tệ. Nếu tính như vậy, toàn bộ tài sản của hắn gom góp hết lại cũng không đủ mua một chiếc Audi.
Nhưng nếu tính luôn cả cổ phần mà Ôn Lâm đứng tên, có lẽ miễn cưỡng cũng mua được một chiếc Audi loại thấp nhất, đương nhiên, không tính đến những bức tự họa vô giá trong nhà Quan Doãn… Nói đi cũng phải nói lại, Quan Doãn chưa từng cho rằng những bức tự họa ấy là của hắn. Đó là tâm huyết cả đời của ông cụ Dung, cũng là món dưỡng lão cho ông cụ.
Nếu Quan Doãn tùy tiện lấy một bức tranh chữ trong nhà mang ra, đừng nói là có thể mua được một chiếc Audi, nói không chừng còn có thể mua được toàn bộ cửa hàng. Nhưng Quan Doãn không tự hạ thấp mình để tranh chấp với một nhân viên bán hàng, hắn lắc đầu cười, chợt nghiêng người tránh bàn tay dơ bẩn của Dương Môn Đông, xoay người nói với Ôn Lâm:
-Thôi, đừng mua Audi nữa, có người bán hàng như vậy, mua Audi là hạ thấp mình rồi.
Hiện tượng cửa hàng 4S của Volkswagen bắt nạt khách hàng, mãi cho đến khi thị trường ô tô được xả cảng toàn diện, những thương hiệu ô tô Âu Mỹ và Nhật Bản tiến vào Trung Quốc mới có chuyển biến tốt hơn. Cũng như năm đó những người già chống Nhật đã nói, quỷ phá hoại, nhưng có đến hai quỷ phá hoại. Chính vì có nhiều quỷ phá hoại, thị trường Trung Quốc vẫn không thể cạnh tranh tốt hơn.
-Chạy Audi sao lại là tự hạ thân phận? Anh nói lại cho rõ ràng đi.
Dương Môn Đông rõ ràng là đã bị Audi biến não thành bột. Quan Doãn nói xấu Audi còn hơn cha anh ta nói bậy, khiến anh ta cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng, nên muốn liều mạng. Anh ta xông lên phía trước, đưa tay kéo áo Quan Doãn:
-Thằng nhà quê ở đâu tới, dám đến cửa hàng Audi giương oai? Anh có biết cửa hàng này do ai mở không? Nói ra không dọa anh chết thì cũng khiến anh sợ đến đái ra quần.
Quan Doãn sao có thể bị một nhân viên nho nhỏ ở cửa hàng nắm áo chứ? Hắn chợt bước sang bên cạnh, tránh được Dương Môn Đông bổ nhào về phía trước, trong lòng vốn đang thản nhiên bình lặng, nhất thời trở nên tồi tệ vô cùng. Hắn vô cùng chán ghét hành vi kiêu ngạo của Dương Môn Đông. Một nhân viên bán hàng Audi đã dám càn rỡ như vậy, chứng tỏ văn hóa Audi trong nước thâm căn cố đế như thế nào, là tâm lý nô dịch không nhận thức được của người trong nước như thế nào.
Nói cho cùng cũng chỉ là thói hư tật xấu của người trong nước, tôn sùng thương hiệu nước ngoài điên cuồng tới mức không để cho người khác chỉ trích, khi bị chỉ trích thì đến nỗi như nhìn thấy cha mẹ mình chết. Khi họ nhìn thấy những bậc cha chú giữ gìn truyền thống văn hóa, những anh hùng chống Nhật vì dân mà chết một cách vinh quang có đầy lòng căm phẫn như thế không?
Thật là một đám nô lệ ngoại bang!
Quan Doãn tránh qua một bên, vốn không muốn trả đòn. Dương Môn Đông chụp hụt, thẹn quá hóa giận, đưa tay cản đường đi của Ôn Lâm:
-Nghĩ rằng cửa hàng Audi là nơi muốn tới thì tới, muốn chạy thì chạy sao? Xin lỗi tôi…
Thật sao? Giữa ban ngày ban mặt, một cửa hàng ô tô đã trở thành hắc điếm rồi. Ôn Lâm không dễ nói chuyện như Quan Doãn, cũng không kiềm chế bằng Quan Doãn, chủ yếu vì Dương Môn Đông đứng gần cô quá, nước bọt suýt chút nữa đã bắn tung tóe hết lên mặt cô, cô giương tay tát Dương Môn Đông một tát:
-Cút ngay!
-Dám đánh tao?
Dương Môn Đông thét lên chói tay, thành một tiếng gào thảm thiết. Anh ta hét to một tiếng:
-Người đâu mau tới đây, có kẻ gây rối!
“Bình bịch…” một trận bước chân chạy tới, mười mấy người bao vây lấy Quan Doãn và Ôn Lâm.