Quan Doãn chưa từng nghĩ đến mua xe cũng có thể mua được một trận đánh hội đồng, nhìn trận thế công nhân vây quanh hắn và Ôn Lâm, hiển nhiên đã từng tập luyện trước đây, có lẽ đã trình diễn trận thế này không ít lần. Chẳng những tự động sắp hàng mà mỗi người còn hùng hổ, như hung thần ác sát, mỗi người còn cầm đồ nghề trong tay. Xem ra, không chỉ là giữ hắn và Ôn Lâm lại mà có thể còn đánh cho hắn một trận.
Trong nước, kinh doanh mà làm được phần này, thì FAW là độc nhất, không có người thay thế. Cũng phải, địa vị xe quan của Audi trong nước không ai theo kịp, dần dà, ngay cả người bán xe Audi cũng tự cho mình là tài trí hơn người, có thể thấy được tư tưởng quan chức thâm căn cố đế, người nào cũng muốn làm quan, muốn tác oai tác quái.
Đợi đến một ngày, khi cán bộ không hề tác oai tác quái, không hề uy phong bát diện mà vẫn bị dân chúng chất vấn, tư tưởng quan chức mới có thể không còn đất sống.
Như thế xem ra, trong nước chẳng những không thiếu Hán gian, Hán gian kinh tế còn nuôi một đám lính đánh thuê. Quan Doãn lạnh lùng cười:
- Sao hả? Muốn ép mua ép bán hay muốn đánh nhau với tôi?
Dương Môn Đông chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nghiêng người, vươn tay chỉ vào mũi Quan Doãn. Tiếng nói gã nhỏ nhẹ, vừa nghe tưởng tiếng của phụ nữ, hơn nữa mỗi một cử động đều rất nữ tính, cực kỳ giống một diễn viên hài từ đông bắc rất nổi tiếng mười mấy năm sau:
- Mày mau nói tiếng xin lỗi với bọn tao, sau đó nói ba câu Audi là xe nổi danh hạng nhất, tao liền rộng lượng thả mày đi.
Quan Doãn suýt chút nữa cười lớn thành tiếng, cố nén cười nói:
- Audi là cha anh hay là ông nội anh?
- Tao…
Dương Môn Đông nổi giận, vừa rồi đã hứng một tát của Ôn Lâm, lửa giận trong lòng còn chưa tan hết, bắt đầu cho rằng Quan Doãn sẽ nói vài lời mềm mỏng, không ngờ Quan Doãn còn dám mắng người, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Ỷ vào địa bàn của mình, gã liền đấm một quyền hướng vào mặt Quan Doãn.
Quyền này thật ngoan độc. Nếu thật sự đánh trúng mặt Quan Doãn thế nào cũng nở hoa ngay nơi bị đánh.
Quan Doãn luôn cho rằng tiểu nhân không có kiến thức chẳng đáng để chấp nhặt. Trên thế giới này luôn có loại nhân vật thất bại, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, muốn trình độ không có trình độ, muốn diện mạo không có diện mạo, muốn tiền lại cũng không có tiền, có thể nói là muốn gì cũng không được, nhưng lại cố chấp cứng đầu.
Có người đã chia con người làm bốn loại. Hạng người nhất đẳng đứng trên người khác, có bản lĩnh, không còn cách nào khác, nếu thực lực hùng hậu, cần gì phải chứng minh bản thân? Người ưu tú thứ hai, có bản lĩnh, nhưng cũng nóng nảy. Người có năng lực ngẫu nhiên xảy ra chút cáu gắt cũng là bình thường. Hạng người thứ ba là người bình thường, không bản lĩnh. Không có cách nào khác, bản lĩnh không lớn, thực lực không mạnh, cũng không gây chuyện thị phi gì. Hạng người thứ tư chỉ là tôi tớ, không bản lĩnh nhưng nóng nảy, không có bản lĩnh lại muốn người ta chú ý, muốn cho người ta coi trọng, biết làm sao bây giờ? Ngoại trừ mắng đông chửi tây, ngoại trừ vừa thối vừa cứng thì còn biết phải làm sao?
Làm người vạn lần đừng nên làm hạng người thứ tư ngày càng đi xuống, sớm muộn gì cũng sẽ bị tính tình con lừa của mình làm hại. Người ở quê đều biết rằng, con lừa đá người đều chết sớm.
Quan Doãn như chớp né sang bên cạnh, đưa tay kéo cánh tay Dương Môn Đông. Dưới chân khẽ vấp, Dương Môn Đông không thu thế được, đột nhiên nhào tới trước, bùm một tiếng đã té ngã trên mặt đất. Cũng thật đúng lúc, gã ngã trên một bậc thang, lập tức mẻ hết hai cái răng cửa.
Lần này Dương Môn Đông không chịu nổi, tức giận kêu lên the thé, từ dưới đất nhảy dựng lên, quơ tay nắm được cái cờ lê trong tay đồng bọn, quay tròn cánh tay, đánh thẳng vào ngực Quan Doãn. Cờ lê thô như một cánh tay nhỏ, dưới sức quay, uy vũ sinh ra gió. Lần này nếu trúng thật, Quan Doãn không thể gãy ít hơn mấy cái xương sườn.
Đúng thật là, một chuyện nhỏ lại đến nông nỗi muốn giết người lấy mạng. Từ nhỏ đến lớn trải qua vô số lần đánh nhau, trong lòng Quan Doãn hiểu rất rõ, rất nhiều vụ án giết người đều là kích động mà giết người, ngay từ đầu có lẽ chỉ xung đột lời nói, sau đó lên đến chửi nhau, rồi đánh nhau, cuối cùng là đánh qua đánh lại nên quá tức giận, sau đó lấy dao ra, chỉ một dao đã có máu tươi chảy xuống.
Nói đi nói lại, cũng vì người trong nước thích thể diện, da mặt mỏng. Càng không có bản lĩnh càng sợ người khác khinh thường, muốn được người khác để mắt đến, dường như phải cho ra vẻ uy phong thì mới có hiệu quả. Trên thực tế, người sĩ diện sống chịu khổ. Rất nhiều người trong nước sống một cuộc sống mệt mỏi, chẳng những là kẻ có tiền mệt, kẻ không tiền cũng mệt mỏi, nguyên nhân cũng vì muốn nâng cao bản thân.
Quan Doãn dựa trên nguyên tắc tránh voi chẳng xấu mặt nào, phóng sang bên cạnh. May mắn là Dương Môn Đông trong lúc kích động chỉ nhằm vào hắn hạ thủ, không cuồng đến mức động đến Ôn Lâm, nếu không, Quan Doãn cũng không chỉ trốn tránh không trả đòn như thế. Hắn đưa tay kéo một người, bất kể là ai, dù sao hắn cũng không biết được. Người chung quanh rất đông, ai đứng gần đó cứ kéo, sau đó dùng sức đẩy ra…
Quan Doãn không trả đòn nhưng thật ra cũng phá hỏng được. Hắn kéo đồng bọn của Dương Môn Đông thành tấm khiên, cũng là kinh nghiệm hắn tích lũy được sau nhiều năm đánh nhau. Kinh nghiệm luôn là tài sản quý giá nhất, là chân lý phải dùng thời gian và sinh mạng để đổi lấy. Chỉ tiếc, rất nhiều người không biết trời cao đất rộng, cho rằng kinh nghiệm của thế hệ trước là vô dụng, đợi đến khi phạm phải sai lầm lớn mới hối tiếc không kịp.
Cuộc sống là đường một chiều, mất đi thì vĩnh viễn không hề lặp lại được. Quan Doãn đưa tay kéo một người, may mắn thế nào, người này lại cùng một giuộc với Dương Môn Đông, tên Mã Tùng Lâm, bị hắn kéo làm tấm khiên cũng không oan uổng gì. Vừa rồi y còn muốn đánh lén Quan Doãn sau lưng, vừa lúc bị đuôi mắt của Quan Doãn quét tới. Thế mới nói, trên đời này không có người oan uổng, cũng không có chuyện gì ngẫu nhiên xảy ra. Chuyện đã xảy ra, đều là những chuyện tất yếu.
Mã Tùng Lâm muốn lén lút đẩy Quan Doãn một phen để Quan Doãn không thể tránh khỏi một đòn của Dương Môn Đông, không ngờ vội vàng chưa kịp chuẩn bị đã bị Quan Doãn lôi đi, thân mình thoáng chốc đã tới chắn trước mặt Quan Doãn. Y liền sợ hãi, thấy cái cờ lê to đùng tối om om đang ập tới, muốn né tránh tất nhiên cũng không còn kịp nữa, sợ đến mức muốn vỡ cả ruột gan, hoảng hốt kinh hoàng kêu lên một tiếng:
- Má ơi!
Gọi mẹ cũng vô ích, Dương Môn Đông gom hết lửa giận dùng hết sức đánh ra quyền này, vừa lúc trúng vào ngực Mã Tùng Lâm, chỉ nghe “hự” một tiếng, một vật nặng nề trúng vào đệm thịt, dùng mắt thường cũng có thể thấy được ngực Mã Tùng Lâm trong nháy mắt đã hũng sâu phân nửa, có tiếng răng rắc, xương sườn vỡ tan, kêu lên một tiếng trầm đục, máu tươi phun tung tóe.
Mã Tùng Lâm phun ra một ngụm máu tươi ngay vào mặt Dương Môn Đông. Gương mặt bình thường tái mét của Dương Môn Đông giờ dính đầy máu tươi, hình dáng như ma quỷ, dữ tợn, vẻ mặt méo mó, tuyệt đối có thể đem dọa trẻ con.
Chỉ có điều một đòn đánh trúng Mã Tùng Lâm khiến Dương Môn Đông sợ đến mức hồn vía bay mất, lại tập trung nhìn lại, thấy sắc mặt Mã Tùng Lâm trắng bệch, mặt không còn chút máu, ủ rũ suy yếu ngã trên đất, rõ ràng là bất tỉnh nhân sự, gã vô cùng kinh hãi, lửa giận ngút trời lại bốc lên. Tất cả đều là do người thanh niên này, không, còn có ả đàn bà này nữa, đôi cẩu nam nữ sinh sự từ đâu chui ra…
Dương Môn Đông không hề nghĩ rằng mình mới là kẻ gây chuyện trước, lại đi oán giận Quan Doãn, cũng là một trong những thói hư tật xấu thường thấy nhất của con người. Mỗi người đều nghiêm khắc với người khác nhưng lại bao dung cho mình. Sai lầm của người khác thì không thể tha thứ, nhưng sai lầm của mình thì cố gắng tìm kiếm cả trăm lý do giải thích cho mình. Giống như một thành phố ngạo mạn, chỉ cần phát sinh một tin tức tiêu cực, liền nhất định cho rằng không phải do người bản địa gây ra, mà cho rằng những người thấp hèn bên ngoài đến làm chuyện xấu.
Cho tới nay, chuyện xấu là của người khác, còn chuyện tốt luôn là của mình. Loại không dám nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, không dám nhìn vào hành vi không tốt của mình, chỉ có thể khiến con người ngày càng bảo thủ và tự cao tự đại.
Dương Môn Đông đem tất cả sai lầm tội lỗi trút hết lên người Quan Doãn và Ôn Lâm, nhưng hai lần tấn công Quan Doãn đều kết thúc bằng thất bại, lại ngộ thương Mã Tùng Lâm, gã đã điên cuồng, đưa cao cái cờ lê dính máu, thét la loạn xạ như ác quỷ, lập tức đập xuống đầu Ôn Lâm.
Cái cờ lê vốn to như cánh tay trẻ con, nếu nện xuống đầu Ôn Lâm, chắc chắn chỉ có một kết quả là mất mạng tại chỗ.
Quan Doãn vài lần trốn tránh cũng không trả đòn, không phải vì hắn nhát gan sợ phiền phức, cũng không phải hắn nhân từ nương tay, mà hắn khinh thường, cho rằng nếu động thủ với một nhân viên bán hàng thì sẽ làm hạ mất nhân phẩm của hắn. Nhưng hiện tại hắn không thể nhịn được nữa, Dương Môn Đông phát rồ ra tay với Ôn Lâm, hơn nữa còn muốn đánh chết Ôn Lâm, khiến Quan Doãn hoàn toàn bị chọc giận.
- Mẹ nó!
Quan Doãn hừ lạnh một tiếng, hung hăng bay lên, đá một cước đúng vào giữa ngực Dương Môn Đông.
- Bảo giám đốc của các anh ra đây!
Quan Doãn không ra tay thì thôi, chỉ một cước đã đá bay Dương Môn Đông. Dương Môn Đông lảo đảo ra phía sau, té xa hơn ba mét.
Đám người vây quanh không chịu yên, đều kéo tay muốn đánh hội đồng Quan Doãn. Quan Doãn bình tĩnh lùi về sau một bước:
- Ai dám động thủ? Bảo giám đốc của các anh ra nói chuyện. Bước thêm một bước, tôi cho cửa hàng của các anh đóng cửa.
Quan Doãn dù ở trong quan trường chưa lâu lắm, nhưng vừa mới bắt đầu đã tiếp xúc với Bí thư Huyện ủy, đến giờ là thư ký số một Thành ủy, hắn chưa từng rời khỏi trung tâm quyền lực chính quyền Đảng, cũng nuôi dưỡng được khí định thần nhàn, khí thế cao cao tại thượng. Uy phong của thư ký số một Thành ủy phóng ra ngoài, lập tức chấn động mọi người ở đây.
- Tất cả dừng tay, để tôi xem thử chó ở đâu sủa bậy, dám nói cho cửa hàng của tôi đóng cửa, không biết cửa hàng này do ai mở sao? Không biết tôi họ Vương sao?
Một giọng nói vô cùng ngạo mạn từ trên lầu vọng xuống. Một gã béo phệ như một con lợn to béo khoảng trên ba mươi tuổi, ục ịch thở gấp, từ trên lầu bước xuống. Mỗi một bước đi, tay vịn cầu thang bằng thép sáng loáng lại nhoáng lên một cái, khiến người ta lo rằng căn phòng sẽ bị chấn động mà đổ sụp xuống.
Tên mập này chẳng những béo phệ mà cả cổ đều đầy dây chuyền vàng, trong tay còn cầm một chuỗi kim châu đường kính khoảng mười lăm millimet trở lên. Nhìn kỹ lại, trên ngón tay còn có mấy chiếc nhẫn vàng cực lớn. Nếu như gã còn bịt răng vàng toàn bộ thì quả thật có thể nói là toàn thân kim quang lóng lánh rồi.
Người tới không là ai khác, chính là giám đốc cửa hàng xe ô tô Audi, Vương Audi.
Vì Vương Audi bán xe Audi nên mọi người gọi gã là Audi, còn chuyện gã trước giờ tên Audi hay sau này mới đổi tên thành Audi thì không biết được. Dù sao, xem hình tượng và cách ăn mặc của gã, rõ ràng có thể có được kết luận: đây chính là một nhân vật hoành hành ngang ngược.
Vương Audi vênh váo tự đắc bước tới trước mặt Quan Doãn, nhìn tới nhìn lui, đánh giá Quan Doãn vài lần, lạnh lùng cười:
- Mày là con châu chấu nơi nào đột nhiên xuất hiện, không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi, muốn đóng cửa hàng của tao? Không phải tao nói cho mạnh miệng, không người nào ở Hoàng Lương có thể làm cho cửa hàng của tao đóng cửa được!
Quan Doãn cũng lạnh lùng cười:
- Cũng không phải tôi mạnh miệng, tôi khẳng định có thể làm cho cửa hàng của anh đóng cửa!