Quan Vận

Nếu như ngay từ lúc bắt đầu Quan Doãn đã nhượng bộ thì chỉ vì không muốn chấp nhặt với một gã nhân viên bán hàng để khỏi hạ thấp thân phận, còn sau lại động thủ đánh người thì chỉ vì bị bức bách phải trả đòn. Khi hắn nghe được Vương Audi kia vô cùng kiêu ngạo như vậy, lời nói hùng hồn, ngông cuồng mười phần, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một ý niệm không thể ngăn chặn trong đầu: hắn không thể không đóng cửa cái cửa hàng Audi độc quyền này.
Không vì cái gì khác, chỉ dựa vào khẩu khí phát ra ấy, hắn đột nhiên phát hiện ra một điểm lớn để có thể tiến vào.
- Nói mày là châu chấu cũng là đề cao mày rồi, mày tưởng mày là châu chấu thật đấy hả?
Vương Audi bước tới trước mặt Quan Doãn, mở miệng nghe toàn mùi tỏi nồng nặc. Gã đưa tay chọc vào người Quan Doãn:
- Thật ra mày chỉ là con kiến, tao không cần đến một ngón chân cũng đã giẫm chết mày, chỉ cần một bãi nước bọt cũng có thể khiến mày chết đuối. Đáng tiếc, cô nàng xinh đẹp bên cạnh mày, mắt bị mù hay sao mà lại theo mày?
Ôn Lâm lúc này cũng không làm dữ nữa, ngược lại còn khẽ nhún vai, mỉm cười nói với Vương Audi:
- Anh nói cũng khá có lý. Tôi quả thật mắt bị mù, nhưng giờ ánh mắt cũng tốt hơn rồi, hối hận rồi, muốn đi với người khác… Anh là?
Vương Audi nghe vậy rất mừng rỡ. Ôn Lâm tươi mát như cô em nhà bên, dịu dàng như phong cảnh điền viên, có khí khái thanh tú xinh đẹp gã chưa từng nhìn thấy, không khỏi thấy cái mình thích là phát thèm, lại thấy Ôn Lâm nói năng nhỏ nhẹ với mình, thật sự đầy hoài mong, nên không nén được vui mừng, vội vươn đôi tay béo núc ních ra:
- Kẻ hèn này là Vương Audi, là Tổng Giám đốc cửa hàng độc quyền ô tô Audi ở Hoàng Lương. Cửa hàng ô tô Audi độc quyền đầu tư hơn một tỷ tệ, là cửa hàng độc quyền ô tô Audi duy nhất ở Hoàng Lương. Tôi là nhà đầu tư duy nhất, có được trăm phần trăm cổ phần của cửa hàng độc quyền…
- Hóa ra là Tổng giám đốc Vương …
Ôn Lâm cắt đứt màn tự biên tự diễn của Vương Audi, tay ngọc nhẹ nhàng nắm chặt liền buông:
- Anh nói thành phố Hoàng Lương không ai dám đóng cửa hàng độc quyền của anh, nói như vậy, đường của Tổng giám đốc Vương rất rộng, hậu trường cũng thật vững chắc hả?

- Không dám, không dám. Tôi là người sinh trưởng ở Hoàng Lương. Ở Hoàng Lương, một mẫu ruộng còn có ba phần đất lên, không ai động được đến tôi dù chỉ một đầu ngón tay. Không nói dối em, họ Trịnh mới lung lay, ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương chỉ còn có hai, đợi đến khi Thôi Đồng thăng chức, thì Hoàng Lương chỉ còn mỗi họ Vương độc tôn…
Vương Audi bốc phét, không hề che giấu vẻ mặt đắc ý của gã. Lúc gã nói chuyện, mớ thịt trên cái cổ béo múp run run, kéo sợi dây chuyền vàng trên cổ run theo.
- Cho nên tôi nói, nhìn khắp Hoàng Lương, ai dám đóng cửa cửa hàng độc quyền của tôi? Ai cũng không dám đâu!
- Nói như vậy, hậu trường của tổng giám đốc Vương là Vương Hướng Đông sao?
Nếu nói về ý nghĩ chính trị, Ôn Lâm không bằng Kim Nhất Giai, nhưng đừng quên Ôn Lâm cũng làm việc ở Huyện ủy huyện Khổng hơn một năm. Ôn Lâm có dì là Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ. Vừa rồi, Vương Audi bộc lộ thân phận, thần sắc Quan Doãn hơi thay đổi, khiến cô lập tức hiểu được, Quan Doãn thật sự nổi giận, cũng muốn ra tay rồi.
Nếu Quan Doãn đã muốn ra tay, cô cũng nên thăm dò lai lịch đối phương giúp Quan Doãn, đồng thời cũng kéo dài thời gian cho hắn, để Quan Doãn sắp xếp. Chỉ bằng thủ đoạn của Ôn Lâm cũng đã dư sức đối phó với Vương Audi, huống chi, Vương Audi có chứng bệnh hoang tưởng, đại não bị nửa thân dưới chi phối.
Đừng nói Vương Audi là thương nhân bất hợp pháp thấy gái đẹp thì không đành lòng dứt đi, mà ngay cả rất nhiều cán bộ tự cho rằng mình đã trải qua trăm trận chiến, cũng không ít người ngã vào đàn bà. Bất kể là một đêm phong lưu hay trái ôm phải ấp, hay là tình nhân bình thường, loại tình cảm phàm trần này, một khi đàn ông tham luyến sắc dục, thì cũng được nửa thân dưới báo hiệu rõ ràng. Đừng nói đâu xa, chính là Bạch Sa, cũng chính vì vấn đề có đến ba bà vợ nên mới để Quan Doãn bắt được nhược điểm, cuối cùng, dưới tác động của Quan Doãn, cũng đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Thậm chí, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng cũng khó qua ải mỹ nhân.
Vương Audi vốn đang bị Ôn Lâm mê hoặc, vừa nghe Ôn Lâm mở miệng kêu tên Vương Hướng Đông, gã lập tức bừng tỉnh, đánh giá Ôn Lâm vài lần, biến sắc hỏi:
- Cô là ai?
Vương Audi không ngốc, tuy có màu mè cải lương một tí, nhưng không phải không có suy nghĩ. Gã nghe được khẩu âm trong giọng nói của Ôn Lâm không phải người Hoàng Lương, nhưng Ôn Lâm lại kêu tên Vương Hướng Đông như vậy cũng chứng tỏ Ôn Lâm không chỉ nghe qua về cục diện ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương mà nhất định là có biết thêm tí gì đó. Một người bên ngoài mà biết được tin tức ở Hoàng Lương như vậy, chắc chắn cô không phải là một người khách hàng bình thường.

- Tôi chẳng là ai cả. Tôi chỉ là một người bình thường, vốn muốn mua một chiếc Audi. Đáng tiếc, người ở cửa hàng lớn này thích bắt nạt khách, xem ra cuộc làm ăn này không làm được.
Lúc nói chuyện, khóe miệng của Ôn Lâm nhếch lên thành một nụ cười lạnh, ánh mắt hữu ý liếc nhìn Mã Tùng Lâm đang nằm co giật trên mặt đất.
Lúc này, Vương Audi lại càng kết luận Ôn Lâm không phải người bình thường, nhìn thấy Mã Tùng Lâm bị thương nằm trong vũng máu, chẳng những không có chút sợ hãi, còn bình thản ung dung, cô chắc chắn không phải là khách hàng bình thường.
Đã có người gọi 120, đang đợi xe cứu thương, Mã Tùng Lâm sau khi ói ra mấy ngụm máu tươi đã bất tỉnh nhân sự, sống chết không biết được.
Dương Môn Đông sau khi bị Quan Doãn đá văng đi, vốn muốn tính sổ với Quan Doãn, thấy Vương Audi ra mặt, cũng không quay ra nữa, mà ngồi cạnh Mã Tùng Lâm, khóc nức nở, nước mắt ràn rụa.
Trò khôi hài từ lúc đầu chẳng có gì, lại leo lên thành gần như nhân mạng, là vì cái gì? Nếu không phải Quan Doãn nhượng bộ, nói không chừng nằm trong vũng máu không chỉ có một người. Có điều vụ án giết người xảy ra ngẫu nhiên, nguyên nhân nói ra chắc sẽ khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng đó lại là sự thật. Có người chỉ vì đối phương đưa mắt nhìn mình nhiều hơn một chút, liền chửi ầm lên, đối phương cũng không cam chịu yếu thế, ra tay đánh nhau, kết quả cuối cùng là trò đùa trở thành án mạng.
Còn có án mạng vì một bên lên tiếng chọc ghẹo bạn gái người khác, bên kia cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng, bắt đầu chỉ là một chai bia, cuối cùng dẫn đến hỗn chiến, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, lớp chết lớp bị thương.
Lý trí, nói luôn dễ mà làm thật khó. Có người lòng tự trọng quá mạnh mẽ, thật ra lòng tự trọng quá mạnh mẽ là biểu hiện của sự tự ti. Có người lại duy ngã độc tôn, ngạo mạn không chịu nổi, tự cao tự đại, lại chính là biểu hiện của sự thiếu lòng tự tin. Một người thật sự có thực lực, biết suy nghĩ, chưa bao giờ dùng vũ lực để diễu võ giương oai, chứng minh bản thân.
Vương Audi theo biểu hiện bình tĩnh của Ôn Lâm, bèn quyết định thật nhanh, vung tay lên nói:
- Báo cảnh sát, canh chừng hai người kia, đừng để chúng chạy.

- Báo cảnh sát?
Quan Doãn cười ha hả.
- Không cần làm phiền đâu, tôi vừa mới báo cảnh sát rồi.
Vừa rồi Ôn Lâm cố tình yểm trợ cho hắn, sao Quan Doãn có thể không nhận thấy tâm tư linh hoạt của Ôn Lâm chứ? Hắn vốn định gọi thẳng đến 110 báo cảnh sát, sau khi lấy điện thoại ra lại thay đổi, gọi thẳng cho một người. Hắn muốn xem thử, người này giải quyết mâu thuẫn này thế nào.
Quan Doãn chính là muốn tạo ra một vấn đề khó giải quyết lớn bằng trời, để có thể thật sự nhìn thấy được diện mạo vốn có của hai người.
Hai người, một người là Vương Hướng Đông dường như đã đứng vào hàng lối, nhưng thái độ vẫn không rõ, còn người kia, chính là người sắp xuất hiện…
Quan Doãn vừa dứt lời, Vương Audi vẫn không nói gì. Mã Tùng Lâm đang nằm trên mặt đất đột nhiên co giật vài cái, hộc ra mấy ngụm máu tươi, mắt không còn nhìn thấy được nữa. Dương Môn Đông lửa giận ngập tràn, thấy Quan Doãn bình tĩnh thong dong, bộ dạng ra vẻ không sao cả, gã đột nhiên bạo phát phẫn nộ không thể ức chế, nhảy dựng khỏi mặt đất, vung tay đang cầm cài cờ lê đẫm máu lên, tách khỏi đám người, hung tợn đánh tới từ phía sau Quan Doãn.
Quan Doãn không đề phòng Dương Môn Đông liều chết nhảy tới, nhìn thấy thì không còn tránh kịp nữa, còn đám người vây xem phối hợp rất ăn ý nhường một con đường, rõ ràng muốn cho Dương Môn Đông đánh Quan Doãn ngã xuống ngay tại chỗ. Nếu cờ lê của Dương Môn Đông dính vào lưng Quan Doãn, cho dù không chết, nhưng e là Quan Doãn cũng không thể lo nổi cho cuộc sống của mình.
Vương Audi hơi ngây ngẩn cả người. Ôn Lâm kinh hãi hoa dung thất sắc. Đúng vào lúc mọi người đinh ninh rằng Quan Doãn sẽ bị Dương Môn Đông đánh cho chết khiếp thì “pằng” một tiếng, Dương Môn Đông như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ, cái cờ lê trong tay rơi xuống đất, đập vào chân gã cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Trên ngực, một đóa hoa rực rỡ màu đỏ tươi đang nở tung, trong nháy mắt quần áo và cà vạt đã sũng nước, nhanh chóng chảy xuống, nhuộm đỏ cả toàn thân. Dương Môn Đông không dám tin vào hai mắt của mình, sao có thể như vậy được? Làm sao có thể như vậy được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gã không đợi để hiểu được, chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống, mất hết tri giác.
Đám người ở đó ngơ ngẩn một lúc mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi nổ vang như tiếng pháo, thì ra là tiếng súng trong truyền thuyết sao? Như vậy chẳng phải là Dương Môn Đông trúng đạn rồi sao?
Dương Môn Đông bị một phát súng bắn chết?

- Ô…
Đám người sợ đến mức chạy trốn tứ tán. Trong nháy mắt, mười mấy người đang bao vây Quan Doãn và Ôn Lâm bỏ chạy không còn thấy tăm hơi bóng dáng. Giữa sảnh chỉ còn lại Quan Doãn, Ôn Lâm và Vương Audi. Còn có cả Dương Môn Đông và Mã Tùng Lâm đang ngã trong vũng máu.
Một tràng bước chân từ xa đang chạy đến, nhiều tiếng hô kinh người vang lên. Năm sáu viên cảnh sát nối nhau, chạy tới trước mặt mấy người Quan Doãn. Người cầm đầu uy phong bát diện, trong tay cầm theo khẩu súng lục còn vương khói, lạnh lẽo nói với Vương Audi:
- Tổng giám đốc Vương, công nhân của anh có ý đồ tấn công cán bộ nhà nước, hành hung giết người, bị tôi giết chết tại chỗ, mời anh theo tôi đến cục một chuyến…
- Còn nữa, tất cả người chứng kiến, đều bị dẫn về phân cục.
Hoàng Hán trấn tĩnh tự nhiên, ra lệnh một tràng, mỗi một mệnh lệnh đều có một người cảnh sát lên tiếng chấp hành. Ánh mắt Hoàng Hán lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cảnh sát thi hành lệnh cũng nghiêm trang, lãnh khí dày đặc ở hiện trường.
Quan Doãn đứng yên một bên, lặng im không nói, chỉ đưa mắt thản nhiên nhìn Hoàng Hán thu dọn tàn cuộc. Hoàng Hán nổ súng xuất trướng khiến người ta kinh ngạc, giờ lại mạnh mẽ, cứng rắn ra tay, không tiếc phải mạo hiểm đắc tội với họ Vương mà bắt Vương Audi. Những gì y làm, so với dự liệu của Quan Doãn, rõ ràng có lực hơn.
Nếu như trước kia Hoàng Hán vẫn âm thầm đứng phía sau thúc đẩy thế cục Hoàng Lương, thì từ khoảnh khắc này về sau, Hoàng Hán chính thức trồi lên khỏi mặt nước, dùng thân phận Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố kiêm Cục trưởng Phân cục Đơn Thủy, chính diện tham gia vào thế cục Hoàng Lương. Vì thế, sau sự kiện ở cửa hàng ô tô Audi độc quyền, thế cục Hoàng Lương đã lặng lẽ rẽ một bước ngoặt thật lớn.
Nếu như trước đây, hệ thống Công an Hoàng Lương là Trịnh Thiên Tắc thì sau tiếng súng nổ vang ở cửa hàng ô tô Audi độc quyền, hệ thống công an Hoàng Lương chính thức đón chào thời đại của Hoàng Hán.
Quan Doãn, cũng vì lần đầu tiên giao phong chính diện với họ Vương, đã mở màn cho vận mệnh cuối cùng của ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận