Ban đêm, Quan Doãn, Lưu Dương cùng Thôi Đồng đã tổ chức một bữa tiệc khác thường, phải nói, đồ ăn không có gì đặc biệt, những món ăn đều thường thấy trong bữa cơm gia đình của Hoàng Lương, địa điểm cũng không phải là khách sạn xa hoa nhất của Hoàng Lương, nhưng ý nghĩa của bữa tiệc lại không giống bình thường, Quan Doãn và Lưu Dương thân là Thư Ký số một số hai của Thành ủy, lại đồng thời cùng đi ăn cơm với nhân vật số 3 của Thành ủy, sự kiện này vốn có ý vị sâu xa hơn bữa cơm.
Thật may, thời gian là do Thôi Đồng sắp xếp, Thành ủy cũng không có ai bắt gặp ba người bọn họ cùng nhau ăn cơm, mới khiến cho sự tình không được lưu truyền ra bên ngoài. Chính là lòng người của Thành ủy đang hoảng loạn, bất ngờ bị cơn gió mạnh của Bắc Kinh đập vào, liên tiếp lại bị những cơn sóng mạnh của Hoàng Lương đập vào khiến cho đầu óc ai cũng choáng váng, mấy ai còn lòng dạ chú ý đến tình thế nhỏ nhặt của Thành ủy.
Nhưng rất nhiều người không biết là, bình thường rất nhiều chuyện đại sự đều được tạo ra từ những việc nhỏ nhặt không ngờ đến, gió nổi lên cuốn tất cả mọi thứ, một chuyện nhỏ không được người để ý, lại trở thành cơn sóng lướt qua sinh mạng chính trị của Hô Diên Ngạo Bác, khiến cho trận quyết chiến cuối cùng của Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng có kết quả khó lường.
Thôi Đồng tuy rằng cũng không hoàn toàn tán thành Quan Doãn trợ giúp Lưu Dương giải quyết tận gốc vấn đề, nhưng sau khi gặp Quan Doãn, Lưu Dương, sau khi nghe Lưu Dương than thở tố cáo, ông đã động lòng trắc ẩn. Mặc dù ông biết đằng sau tình cảm chân thành mà Lưu Dương đang bộc lộ ở đây nhất định có đang có sự trình diễn, nhưng dưới sự tác động của Quan Doãn, ông vẫn nói một câu:
- Ban Tổ chức lên tiếng đề cử, tôi trên nguyên tắc sẽ không phản đối.
Là Phó bí thư Thành ủy, có thẩm quyền như nhân vật số ba của Thành ủy, trong tình huống bình thường sẽ không nói ra những lời như vậy, nhưng hiện có Quan Doãn ở đây, hơn nữa cách xử sự của Lưu Dương có chỗ hơn người. Thôi Đồng cũng không vặn vẹo chi nữa, trực tiếp bật đèn xanh cho Lưu Dương.
Hơn nữa Thôi Đồng cũng biết rõ, nếu Lưu Dương được đưa ra ngoài thành công, cả đời Lưu Dương sẽ ghi nhớ ân tình của ông. Trên quan trường có lúc chỉ cần một lần giang tay ra trợ giúp đối phương vào thời điểm khó khăn nhất, thì có thể làm cho đối phương mang ân tình này suốt cuộc đời. Hiện tại Lưu Dương đang rơi vào thời ký khó khăn nhất, nếu dưới có sự đề cử của ban Tổ chức, trên có sự đồng ý của Tưởng Tuyết Tùng. Ông hà tất ở giữa làm người xấu cản trở đường đi?
Đằng sau nhân tố mấu chốt của việc này chính là Quan Doãn, ông đưa tay cho đi, ban ân huệ cho Lưu Dương. Lại bán đi ân tình của Quan Doãn, lại không đắc tội với Tưởng Tuyết Tùng, chỉ có một người duy nhất không hài lòng chính là Hô Diên Ngạo Bác. Trong quyền thế cân bằng như hiện nay, sự giận dữ của Hô Diên Ngạo Bác không có nghĩa lý gì. Hơn nữa Thôi Đồng càng biết rõ, nếu để Lưu Dương ra đi, nhất định sẽ khiến cho tình hình Hoàng Lương như tưới dầu lên lửa.
Nếu theo Tường Tuyết Tùng và Thôi Đồng gật đầu cho Lưu Dương đi, biểu thị ra rằng việc đưa Lưu Dương đi đã bước vào một giai đoạn kế hoạch sẵn có. Sau khi kết thúc bữa cơm với Thôi Đồng, tiễn đưa Thôi Đồng đi, Lưu Dương cầm thật chặt tay của Quan Doãn, xúc động nói:
- Cảm ơn cậu, thư ký Quan, từ nay về sau, tôi Lưu Dương cả đời này xem cậu là người bạn thân nhất.
Vẫy tay tạm biệt Lưu Dương, Quan Doãn đi về nhà trong đêm khuya khoắt, tâm trạng nhẹ nhõm thư thái. Tuy rằng trong nhà không có ai, lại không thấy ảnh của Tiểu Muội xinh đẹp, vừa không có Kim Nhất Giai dịu dàng và sự vuốt ve chăm sóc của Ôn Lâm. Một mình hắn ngồi trên ghế sô pha, nghiền ngẫm một hồi lâu, chưa tận hưởng được cảm giác yên tĩnh được bao lâu bỗng thình lình có một hồi chuông điện thoại vang lên làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Là điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng.
- Tiểu quan, cậu sắp tới có thể đi đến Bắc Kinh một chuyến, có sự kiện cần cậu làm một chút. Chuyện như thế nào, tôi sẽ nói sau.
Giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng thản nhiên. Giọng điệu không vui không buồn, không biết ông ở cuộc họp triệu tập khẩn cấp Tỉnh Ủy là tin tốt hay tin xấu.
- Ở ngăn kéo thứ ba bên trái của phòng làm việc của tôi có một túi hồ sơ, bên trong có một ít tài liệu, cậu ngày mai sau khi xem xong, gọi điện thoại cho tôi.
Quan Doãn đồng ý, tuy rằng không biết Tưởng Tuyết Tùng phái hắn đi tới Bắc Kinh là có việc gì cần giải quyết, nhưng nghĩ đến tình hình ở Hoàng Lương như gió giục mây vần nổi lên, Tưởng Tuyết Tùng không cho hắn ở lại canh giữ Hoàng Lương, còn muốn điều hắn đến Bắc Kinh công tác, có thể thấy sự tình ở Bắc Kinh nhất định có sự kiện quan trọng, hơn nữa nhất định nó sẽ có liên quan chặt chẽ đến thế cục của Hoàng Lương.
Như vậy có thể cho rằng, Trong đầu Quan Doãn bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ mãnh liệt —— chẳng lẽ trận chiến cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng được triển khai từ trên xuống dưới? Để hắn tới Bắc Kinh, chính là mở màn cho trận đánh cuối cùng?
Khi hắn đang suy nghĩ tới mức xuất thần, điện thoại lại reo. Vừa thấy số đã biết là của Sở Triều Huy.
- Lãnh đạo, tôi và Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm phát hiện ra một chỗ khả nghi, chúng tôi hoài nghi đây là chỗ ẩn thân của Trịnh Thiên Tắc.
Lần trước sau khi nhận được bức tranh của Trịnh Thiên Tắc, Quan Doãn ngoài mặt giả bộ thờ ơ không quan tâm gì đến Trịnh Thiên Tắc, nhưng âm thầm để Sở Triều Huy đi tìm hiểu thực hư, không ngờ Sở Triều Huy quả là người không đơn giản, không ngờ y thoáng đã tra ra được dấu vết.
Nếu biết sớm một chút, trước khi sự kiện cửa hàng độc quyền bán xe ô tô Audi chưa phát sinh, trước khi sự kiện của Bắc Kinh chưa nổi lên giông tố, Quan Doãn nhất định sẽ tập trung tinh lực đào sâu chuyện Trịnh Thiên Tắc đột ngột mất tích, nhưng hiện tại, hắn không còn rãnh rỗi quan tâm đến chuyện Trịnh Thiên Tắc, không tận mắt thấy Hoàng Lương nổi gió to sóng lớn thế nào, hiện hắn có thể bất cứ lúc nào đến Bắc Kinh theo sự điều động của Tưởng Tuyết Tùng, khiến cho hắn không có tinh lực phân tâm.
- Trước buông xuôi mọi thứ sau hãy tính tiếp, hiện tại không đúng thời cơ.
Quan Doãn ra lệnh,
- Triều Huy, anh và Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm đi điều tra cửa hàng độc quyền bán xe ô tô Audi, cần phải điều tra rõ tin rửa tiền của cửa hàng độc quyền bán xe ô tô Audi. Vấn đề của Trịnh Thiên Tắc để qua đợt này hãy bàn tiếp.
Có đôi khi người không tin số mệnh không được, nếu chẳng phải thế cục của Hoàng Lương liên tiếp xảy ra cháy, có lẽ số phận của Trịnh Thiên Tắc sẽ không thê thảm như vậy, hoặc có thể y sẽ được Quan Doãn cứu ra, nhưng cuộc sống không có giả định, chung quy dưới sự run rủi của trời đất, y đã bỏ lỡ một cơ hội quý báu.
- Vâng.
Mặc dù trong lòng Sở Triều Huy hơi khó hiểu, không rõ vì sao Quan Doãn lại buông tay đối vợi việc cứu Trịnh Thiên Tắc, nhưng với thân phận và chức trách của y cũng chỉ biết phục vụ vô điều kiện đối với mệnh lệnh của Quan Doãn.
- Đúng rồi, tình hình hiện tại của Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm như thế nào?
Kỳ thật Quan Doãn tạm thời buông tay nghĩ cách cứu Trịnh Thiên Tắc cũng có lý do, hắn làm vậy cũng có ý thăm dò qua ý nghĩ của Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, nguyên tắc của hắn là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi , tuy nhiên trước khi hoàn toàn đặt hết niềm tin vào Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, hắn nhất định phải khống chế tuyệt đối với Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm.
Hơn nữa cho tới bây giờ, hắn còn chưa có đích thân gặp qua Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, mọi chuyện đều nhờ Sở Triều Huy chuyển lời. Quan Doãn không phải không tin lòng trung thành của Sở Triều Huy, mà lo Sở Triều Huy nhất thời bị Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm lừa gạt.
- Tất cả mạnh khỏe.
Sở triều Huy bình tĩnh đáp:
- Đối với việc nghĩ cách cứu viện Trịnh Thiên Tắc, bọn họ hoàn toàn nghe theo sự chỉ đạo của lãnh đạo, sẽ không tự ý đưa ra chủ trương.
Quan Doãn yên tâm
nói:
- Khi thời cơ chín muồi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cơ hội nào để nghĩ cách cứu Trịnh Thiên Tắc, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới, ra tay bây giờ có thể sẽ rơi vào bẫy.
- Vâng, tôi hiểu.
Sở Triều Huy từ trước đến giờ tuyệt đối trung thành với Quan Doãn, cũng không hoài nghi bất cứ sự sắp đặt nào của Quan Doãn, y hơi chần chờ nói.
- Nhờ lãnh đạo thay tôi cảm ơn Trưởng ban thư ký Quách, công việc vợ của tôi anh ấy cũng sắp xếp tốt, anh ấy cũng giúp tôi sắp xếp cho đứa nhỏ được đến trường, cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn Trưởng ban thư ký Quách.
Quan Doãn nhất thời xúc động, kỳ thật hắn chỉ ra mặt cứu Sở Triều Huy, tất cả các vấn đề sau đó, bao gồm công việc của Sở Triều Huy và Vạn Tiểu Hồng, đều là do một tay Quách Vĩ Toàn sắp xếp. Mà Quách Vĩ Toàn - Phó trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố đã hạ cố, đích thân thăm hỏi, còn trong một thời gian ngắn vì cả gia đình của Sở Triều Huy mà sắp xếp thỏa đáng hết mọi chuyện.
Quan Doãn công nhận, cho dù hắn ra mặt, cũng chưa chắc đã làm mọi việc chu toàn bằng Quách Vĩ Toàn, chủ yếu là Quách Vĩ Toàn có mạng lưới quan hệ rộng ở Hoàng Lương. So với khi ở huyện Khổng, Quách Vĩ Toàn vừa đến Hoàng Lương đã tạo ra một bước ngoặc không nhỏ, chẳng những thành đồng minh của hắn, hơn nữa còn vì hắn giải quyết êm thắm không ít chuyện buồn phiền, Quách Vĩ Toàn người này quả là có thể kết giao.
- Được, tôi nhất định chuyển lời.
Bóng đêm càng mịt mù, hơi lạnh bủa vây người, Quan Doãn đi vào phòng sách, mở đèn bàn, trong lòng tĩnh lặng. Hắn trải rộng tờ giấy Tuyên Thành, đem mấy chuyện trong lòng của sáng nay viết ra, nói chung đầy đủ cảm xúc văn chương, văn chương nhẹ nhàng vui vẻ, ý tứ tung hoành, từ trước đến nay khi viết chữ, điều mà khiến hắn tâm đắc nhất chính là khi di chuyển bút.
Sau khi viết chữ xong, Quan Doãn thấy thời gian không còn sớm, trong lòng sợ rằng Ôn Lâm đêm nay dẽ không đến, cầm điện thoại định gọi cho Ôn Lâm, di động lại vang lên, vừa thấy số điện thoại, không khỏi lắc đầu cười.
- Ngang Dương, anh đến thành phố Yến rồi hả?
Là điện thoại của Tề Ngang Dương.
Vốn lúc đầu Quan Doãn có kế hoạch đầu tư lâu dài với Tề Ngang Dương, sau đó sẽ sắp xếp một cuộc nói chuyện giữa Tề Ngang Dương và Tưởng Tuyết Tùng, không ngờ đột sinh chuyện lớn, Bắc Kinh xảy ra gió to sóng lớn, Tề Ngang Dương nhận được điện thoại của Tề Toàn yêu cầu y lập tức trở về tỉnh thành.
Tỉnh ủy đã nhận được thông báo của cấp trên, tạm dừng hết mọi hoạt động giải trí, một số hoạt động giải trí, văn hóa liên quan đến các hạng mục đầu tư cũng tạm thời dìm xuống. Dựa trên tình hình chính trị sẽ rối ren sau cái chết của Vĩ nhân, Tề Toàn lo lắng, liền yêu cầu Tề Ngang Dương lập tức quay về thành phố Yến, tạm dừng mọi hoạt động đầu tư.
Quan Doãn lý giải thái độ cẩn thận của Tề Toàn, làm nhân vật số ba của Tỉnh ủy, sự rối ren rung chuyển của Bắc Kinh, nói không chừng sẽ lan đến thân, dưới tình hình như vậy, quan trọng nhất là phải giữ thái độ vững vàng.
- Tới rồi, mọi chuyện đều thuận lợi.
Tề Ngang Dương đã thay đổi bộ dạng uể oải trước kia, nghiêm trang nói.
- Lý Mộng Hàm quay về Bắc Kinh mấy ngày nay, trong nhà bảo cô ấy trở về, anh đón Kim Nhất Giai cũng sẽ quay về. Mạc Ngu cũng theo Lý Mộng Hàm về Bắc Kinh, cô không muốn ở thành phố Yến, xem ra cô không muốn gặp mặt anh
- Mọi chuyện đều thuận lợi là tốt rồi.
Quan Doãn yên tâm,
- Anh trước hãy ở đó một thời gian, ở nhà thư thả đọc sách, luyện chữ, chờ biển yên gió lặng hãy trở ra.
- Nói như thể tôi là người thích gây rắc rối.
Tề Ngang Dương khẽ cười một tiếng.
- Có việc tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, theo tin tức đáng tin cậy, Hạ Đức Trường có quan hệ mật thiết với Mộc Quả Pháp.
- Chuyện này tôi sớm biết rồi.
- Nhưng có một chuyện cậu nhất định không biết, Mộc Quả Pháp không biết làm sao lại đồng hội đồng thuyền với Trần Hằng Phong, bây giờ y thường xuyên qua lại với Trần Hằng Phong, chẳng những khiến không ít người ở Tỉnh ủy chú ý, nghe nói cũng tạo ra sự bất mãn cho nhân vật số một Tỉnh ủy.
Tề Ngang Dương gọi điện thoại tới, không chỉ là báo cho Quan Doãn biết tin tức y ở thành phố Yến bình an vô sự, còn tiết lộ ra một tin tức bí mật của Tỉnh ủy.
- Mộc Quả Pháp và Hạ Đức Trường tối nay cùng Trần Hằng Phong đi vào Bắc Kinh, nghe đồn, Trần Hằng Phong và Mộc Quả Pháp không chỉ là vì sự tình của lão nhân kia mà vào Kinh, mà là muốn gặp một nhân vật quan trọng mà Hạ Đức Trường giới thiệu.
Trong lòng Quan Doãn giật mình, Hạ Đức Trường rốt cục đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng, muốn quấy nhiễu sự bình yên của Tỉnh Yến?