Quan Vận

Bình tĩnh mà xem xét, Quan Doãn tuy rằng không thích cách đối nhân xử thế của Hạ Đức Trường, nhưng ngược lại cho rằng Hạ Đức Trường có chỗ hơn người, nếu không với thân phận là một dân thường y cũng không thể lấy được con gái của nhà họ Lý. Tuy nói hiện tại Hạ Đức Trường bị quản chế ở Tỉnh ủy, thực sự chuyện này không phải liên quan đến năng lực bản thân của y, mà do người khác bố trí cho y hơn nữa thế cục của Tỉnh ủy quá phức tạp.
Bỗng chốc để Hạ Đức Trường đứng vững vàng đồng thời còn phát huy hết bản lĩnh trên võ đài, y tạo ra nhiều hay ít thành tựu thì chưa biết, nhưng nhất định có thể khiến cho thế cục của Tỉnh ủy càng thêm thay đổi phức tạp.
Quả nhiên, Hạ Đức Trường không làm cho Quan Doãn thất vọng, Quan Doãn chỉ đưa ra một khả năng, y sẽ thuận đà phát triển ra tay đúng lúc, đem khả năng biến thành sự thật. Từ khi bắt tay Lý Đinh Sơn, tiếp cận Mộc Quả Pháp, sau khi nhận được sự tín nhiệm của Mộc Quả Pháp, Hạ Đức Trường làm thế nào đã thuyết phục được Mộc Quả Pháp liên kết với Trần Hằng Phong, và tiến thêm một bước làm cho Trần Hằng Phong ngày càng có lòng tin với y, Quan Doãn không thể hiểu hết, nhưng Quan Doãn biết rằng, Hạ Đức Trường theo Mộc Quả Pháp và Trần Hằng Phhong tới Bắc Kinh, tuyệt đối là một sự kiện lớn làm chấn động Tỉnh ủy.
Việc này, không nói khoa trương, là đánh dấu Hạ Đức Trường muốn xoay người thay đổi ở Tỉnh ủy.
Quả là một tên Hạ Đức Trường khá mưu mô, có bản lĩnh, rất có nghề, Quan Doãn cười thầm, mặc kệ Hạ Đức Trường giới thiệu ai để cho Mộc Quả Pháp và Trần Hằng Phong làm quen, y có thể khiển thuyết phục được một người đường đường là Chủ tịch tỉnh và Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, chứng tỏ y là người có bản lĩnh rất cao.
Tuy nhiên, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp không muốn tiếp đón nhân vật số 1 Tỉnh ủy, Trần Hằng Phong chọn đồng hành cùng Mộc Quả Pháp, chính là có chính kiến bất đồng với nhân vật số 1 Tỉnh ủy? Nói như vậy, thế cục của Tỉnh ủy đã được sáng tỏa, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chỉ sợ không bao lâu nữa phải chọn nên đứng vào hàng ngũ nào của nhân vật số một số hai.
Do nhiều nguyên nhân. Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc vốn được xác định năm trước lại bị kéo dài sang năm sau, vốn định mấy ngày nay rồi, nhưng Bắc Kinh đột nhiên có chuyện, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc lại bị đình trệ, Con đường của Chủ tịch tỉnh Trần Hằng Phong đi quả là nhấp nhô, nhưng tác phong của Trần Hằng Phong khi ở Tỉnh ủy rất khiêm tốn thành thực vậy mà đột nhiên phách lối cao ngạo, khiến cho Quan Doãn tin rằng nhất định Trần Hằng Phong có hậu thuẫn từ phía sau. Hắn dám khẳng định ngai vàng sẽ thuộc về tay Trần Hằng Phong mà không rơi nhầm vào nhà khác.
- Thế cục Tỉnh ủy, sau khi cơn bão ở Bắc Kinh qua đi, cũng xếp thành đội ngũ rồi.
Quan Doãn nói một câu đầy cảm xúc.
- Có đội ngũ thành hàng là chuyện nhỏ. Chỉ sợ sẽ loạn.
Tề Ngang Dương cũng xúc động hồi lâu mơi thốt ra lời.
- Ông cụ vừa qua đời, chính trị trong nước lại bắt đầu cải tổ từ đầu. Sau khi phía trên cải tổ, sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến cấp tỉnh, nếu như nói ông cụ xem như là nhà lãnh đạo của đời thứ hai, như vậy tiếp theo sẽ là lúc đời thứ ba chính thức cầm quyền, cậu nghĩ xem, sẽ có bao nhiêu việc cần phải hoàn thành?
Đúng vậy, Quan Doãn suy nghĩ, không khỏi kinh hãi. Trong nước người có quyền uy giống như ông cụ, từ thời ông cụ về sau, sẽ không còn nữa rồi. Nhưng ông cụ vừa qua đời. Sẽ có người lại lần nữa thiết lập quyền uy. Thiết lập một quyền uy mới lại cần một quá trình, hơn nữa còn trải qua một quá trình khá dài, quá trình thiết lập quyền uy, chính là quá trình lật đổ đối thủ có chủ trương chính trị bất đồng.
Tề Ngang Dương tuy rằng không phải người trong quan trường, nhưng y dù sao có người ba là Phó bí thư tỉnh ủy. Lời của y, khiến trong lòng Quan Doãn gợn sóng, hắn lập tức hiểu ra, ông cụ vừa qua đời, đối với tình hình chính trị trong nước mà nói, là một điểm cong của lịch sử. Từ nay về sau, cuộc sống chính trị trong nước sẽ lật sang một trang sử mới. Đồng thời, vận mệnh của rất nhiều người sẽ được thay đổi từ đây. Mà ông cụ vừa qua đời đã khiến cho tình hình rối ren, thời kỳ đầu sẽ rầm rộ, nhưng về lâu dài, sau khi thời kỳ rầm rộ đã qua, nếu sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, có thể kéo dài mười năm, từng giọt từng giọt sẽ thẩm thấu các mặt của chính trị và đời sống.

Chính trị trong nước, sẽ tiếp đón một thời kỳ hoàn toàn mới, thời kỳ này tốt hay xấu, bây giờ chưa thể đưa ra kết luận, nhưng có một điều Quan Doãn có thể khẳng định, trong ba đến năm năm vào thời kỳ đầu, nhất định có một số quan lớn lần lượt thay đổi người.
- Ba vợ của cậu, nói không chừng sau này sẽ có hào quang chói lọi ở Tỉnh ủy.
Tề Ngang Dương nói một câu bông đùa.
- Được rồi, không nói với cậu nữa, tôi muốn lặng yên một thời gian, tận hưởng niềm vui, sau một tháng mới lộ diện. Xin lỗi rồi người anh em, một tháng này, chỉ sợ không giúp được cậu cái gì.
- Không sao, một tháng này, phỏng chừng cũng không ai dám trêu chọc tôi, đều sẽ ngoan ngoãn trở về nhà.
Quan Doãn cười ha hả.
Quan Doãn nói đúng, khi Tề Ngang Dương về Tỉnh thành, thì Lãnh Tử Thiên Hoàng Vũ Nhật và Dung Thiên Hành ba người đang ở tại Hoàng Lương, cũng bị gọi về Bắc Kinh khẩn cấp, Hoàng Lương hiện giờ, tình hình đang xáo trộn, vậy mà thời điểm này lại gió êm sóng lặng rồi.
Vừa mới cúp điện thoại của Tề Ngang Dương, Quan Doãn lập tức gọi điện cho Kim Nhất Giai, không ngờ điện thoại của Kim Nhất Giai lại đang bận, nhìn thời gian, hơn chín giờ tối, không biết giờ này cô còn nói chuyện với ai?
Đợi một lát, Kim Nhất Giai lại gọi điện thoại trở lại.
- Quan Doãn, em đến thành phố Yến rồi.
Giọng nói của Kim Nhất Giai truyền đến, vừa mỏi mệt vừa vội vàng,
- Sau khi nhận được điện thoại, em phải lập tức rời khỏi huyện Khổng, vốn muốn gọi báo cho anh biết, nhưng không gọi được cho anh, trên đường đi lại liên tiếp có điện thoại, hiện tại mới có thời gian nói chuyện với anh, anh không trách em chứ?
- Làm sao anh lại trách em?

Quan Doãn ân cần nói.
- Anh chỉ lo lắng cho em, đã trễ thế này, một mình em lái xe không an toàn, hơn nữa vừa lái xe vừa gọi điện thoại, càng không an toàn.
- Không sao, em có thói quen vừa lái xe vừa gọi điện thoại, dùng tai nghe điện thoại, không vấn đề gì.
Kim Nhất Giai nói
- Sự tình đến quá đột ngột, em định ở lại huyện Khổng mấy ngày, cảnh ở huyện Khổng rất đẹp, em càng xem càng thích thú, vui đến nỗi quên cả trời đất rồi. Không ngờ, ông cụ đã qua đời.
Lẽ ra với thế lực của nhà họ Kim, tin tức ông cụ bệnh nặng và qua đời ắt hẳn họ là người biết trước tiên mới đúng, Kim Nhất Giai đợi sau khi tin tức được chính thức công bố ra ngoài mới quay về Bắc Kinh, nói vậy nhà họ Kim cũng không ngờ tin tức được lan truyền sớm như vậy để đưa ra các biện pháp ngăn chặn cần thiết.
Quan Doãn quả nhiên đã đoán đúng, Kim Nhất Giai còn nói:
- Kỳ thật vì đề phòng tin tức sớm bị lộ ra bên ngoài, ba của em cũng không cho em biết tình hình bệnh của ông cụ. Ngày hôm qua em còn nhận một cuộc điện thoại của người bạn phóng viên, muốn biết trước tin tức bệnh tình của ông cụ. Nói như vậy, giới truyền Hong kong bên kia đã biết trước tin tức ông cụ qua đời, tạo ra không ít chấn động.
Từ trong lời nói của Kim Nhất Giai, Quan Doãn mới biết được tin xoay quanh bệnh tình và sự qua đời của ông cụ, giới truyền thông trong và ngoài đang tranh giành nhau quyền đưa tin trước ra cho thế giới.
Ông cụ không phải là người bình thường, nhất cử nhất động của ông không chỉ thu hút ánh mắt của rất nhiều người trong nước, còn thu hút được sự chú ý của thế giới. Hôm qua sau 22 giờ, trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn phóng viên và các cơ quan ngoại giao muốn xác nhận tin tức này lần cuối, toàn bộ thế giới đều tập trung vào tin bệnh tình của ông cụ, các cơ quan ngoại giao và phóng viên ở nước ngoài đều sợ biết tin này chậm hơn so với người khác, ai cũng muốn biết trước tin tức xác thực.
Chủ yếu là ông cụ vẫn có ý nghĩa và tầm ảnh hưởng rất lớn đối với tình hình chính trị trong nước, hơn nữa, trung ương từ trước đến nay vẫn cho rằng tình trạng sức khỏe của lãnh đạo là một việc cơ mật nhất của quốc gia, truyền thông nước ngoài không thể có được tin tức chính xác từ phía chính phủ, mặt khác tin đồn bay đầy trời, thật giả khó phân biệt, càng làm cho cho giới bên ngoài khó đoán.
Chẳng những rất nhiều phóng viên và cơ quan ngoại giao bên ngoài mất ngủ để chờ lấy nguồn tin xác thực, cũng có rất nhiều nhân viên tình báo ra sức kiểm chứng tin thật giả. Một nhà truyền thông Hongkong thông qua con đường bí mật đã biết trước tin tức ông cụ qua đời, vào lúc rạng sáng, đã gián đoạn toàn bộ tiết mục ti vi, dùng giọng nói run rẩy thông báo cho toàn bộ thế giới biết về sự kiện trọng đại trong lịch sử này.
Nửa tiếng sau, Kênh CNN của Mĩ với khẩu khí không chắc chắn thông báo lại lời bên HongKong về tin ông cụ, theo sau, thông tấn xã Reuters, AFP (Agence France Presse)cũng đưa ra tin tức.

Là nhà Giới truyền thông đầu tiên thông báo tin tức, giới truyền thông Hongkong trong chốc lát đã trở thành đài truyền hình nổi tiếng.
Mấy giờ sau đó, cơ quan chính phủ nhà nước Trung Hoa chính thức đưa ra dự thảo, để xác định tin ông cụ đã qua đời.
- Trên thực tế, sau hai tiếng ông cụ qua đời, cũng đã thông báo cho những người phụ trách của chính quyền trung ương, và các phòng ban quân sự các tỉnh, thành phố trực thuộc địa phương, Tân Hoa xã, đài truyền hình trung ương, "nhật báo nhân dân" và cơ quan tin tức trung ương cũng đều sẵn sàng đợi lệnh, chẳng qua bên ngoài còn chưa biết thôi.
Kim Nhất Giai có ý để cho Quan Doãn biết một số cơ mật cao nhất của nhà nước, việc này sẽ có lợi cho sự phát triển trong tương lai của Quan Doãn, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội biết cơ mật tối cao của nhà nước.
Tư tưởng của Quan Doãn và Kim nhất Giai tương thông, hắn hiển nhiên biết tâm tư của cô, trong lòng của hắn rất ấm áp, tuy nhiên lại nói:
- Em đang lái xe, đợi khi có cơ hội gặp mặt, em nói cho anh biết việc này.
- Vâng, em nghe lời anh.
Lời nói của Kim Nhất Giai rất ngoan ngoãn.
- Em về đến Bắc Kinh không gọi điện thoại cho anh được, nói không chừng về đến nơi sẽ có nhiều chuyện cần giải quyết, hơn nữa em phải làm con ngoan ở nhà một thời gian, ít nhất phải mất nữa tháng đến một tháng không gặp được anh.
- Nào, cô bé ngoan, thời gian một tháng, cũng trôi qua rất nhanh.
Quan Doãn cười nói.
- Anh quan tâm nhất là, ông cụ vừa đi, có gì bất lợi với nhà họ Kim?
- Bây giờ khó mà nói.
Kim Nhất Giai thở dài một tiếng.
- Ảnh hưởng tiêu cực nhất định sẽ có, sợ nhất chính là sự thay đổi mọi mặt về chính sách. Được rồi, không nói nữa, chờ em về Bắc Kinh có tin tức chính xác, mới nói cho anh biết. Tiểu Quan, anh phải giữ gìn, không có em bên cạnh anh, anh đừng vui vẻ bên ngoài quá trớn, anh phải có trách nhiệm với em đấy.
Lời này có ý gì, Quan Doãn cười ha hả:

- Anh là loại người này sao? Mau lái xe đi, đừng lộn xộn.
- Vâng, lãnh đạo.
Kim Nhất Giai ngoan ngoãn đồng ý, không hề quấy rối, cười hì hì.
- Hẹn gặp lại, Tiểu Quan
- Tiều Quan, Tiều Quan, em gọi tên anh như vậy hay sao?
Quan Doãn giả vờ giận, vốn định phê bình Kim Nhất Giai, không ngờ Kim Nhất Giai đã bị đứt liên lạc, đúng lúc cúp điện thoại, không để cho hắn cơ hội mắng cô.
Kim Nhất Giai này, Quan Doãn lắc đầu, thấy thời gian không còn sớm, liền chuẩn bị trên giường ngủ. Bỗng nhiên, Ôn Lâm lại gọi điện đến.
Buổi tối hôm nay, thật sự khiến cho hắn khó đi vào giấc ngủ, Quan Doãn thuận tay nghe điện thoại:
- Đại tiểu thư Ôn, có chuyện gì vậy?
- Tiểu Quan, chuyện của anh em đã làm xong, dì của em đã đồng ý đề cử Lưu Dương.
Giọng Ôn Lâm lộ ra sự vui vẻ.
- Còn có một chuyện tốt, anh đoán xem em vừa gặp được ai? Hồng Nhan Hinh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận