Bên phía điện thoại của Hoàng Lương trầm mặc một lát, không biết là đang nghĩ xem trả lời Quan Doãn thế nào hay đang nghĩ xem có cần đi cứu Trịnh Thiên Tắc hay không, Quan Doãn rất kiên nhẫn đợi thái độ của Hoàng Hán. Quyết định của Hoàng Hán liên quan đến việc hắn nhìn lại Hoàng Hán và việc hắn có hợp tác với Hoàng Hán hay không.
- Một đội cứu trợ có mười người 10 phút trước đã đến núi Quan Trung rồi, nếu không có gì bất ngờ, hơn 10 phút sau sẽ đến núi Quan Trung.
Lời nói của Hoàng Hán trầm ổn có lực, dường như đang trả lời lại cho sự hoài nghi của Quan Doãn:
- Tiếp sau đây tinh lực của tôi chủ yếu tập trung ở núi Trung Quan, vận mệnh của Hồng Nhan Hinh giao cho anh vậy, tôi không giúp được nhiều, rất xin lỗi.
- Làm Cục trưởng Hoàng lo lắng rồi
Quan Doãn khách khí một câu, sau đó ngắt điện thoại, dường như hòn đá trong lòng đã rơi xuống, hắn lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Tại sao lại thế? Quan Doãn trong lòng tự hỏi, sao hắn lại hy vọng Hoàng Hán ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc đến vậy, là hắn có hy vọng xa vời với Hoàng Lương hay là trong tưởng tượng của hắn không mong muốn Hoàng Hán là người lạnh lẽo vô tình? Cho dù là xuất phát điểm nào đi nữa, hắn đều thấy mình quá để ý đến Hoàng Hán rồi.
Lẽ ra Hoàng Hán là người thế nào cũng không có quan hệ gì với hắn, sao hắn lại phải chú ý như thế chứ? Cõ lẽ ngay cả Quan Doãn cũng không muốn thừa nhận là trên con đường hắn trưởng thành, hắn ngưỡng mộ người mạnh, hâm mộ cao thủ, khát khao làm bạn với người mạnh và cao thủ chốn quan trường, từ bản thân họ học được rất nhiều bản lĩnh để làm con đường chốn quan trường sau này của hắn vững bước đi tới, không đi nhầm đường, không phạm sai lầm.
Nếu nói Tưởng Tuyết Tùng là cao thủ trong chốn quan trường, giết người trong lúc vô hình, bất động thanh sắc khống chế địch, vậy thì Hoàng Hán chính là kẻ mạnh, năng lực sinh tồn cực lớn, khả năng nguỵ trang cực mạnh, năng lực thích ứng số 1. Cho dù hoàn cảnh ác liệt phức tạp đến đâu đi chăng nữa, y đều có thể thong dong ứng phó và thành thạo mà trổ hết tài năng, giống như một con rồng biến màu vậy, lúc nào cũng có thể thay đổi màu sắc trên người mình để thích hợp với môi trường xung quanh, tạo ra không gian sinh tồn rộng lớn nhất cho bản thân.
Thủ đoạn cao siêu của Tưởng Tuyết Tùng thích hợp với trận quyết chiến chốn quan trường, còn năng lực sinh tồn và thích ứng của Hoàng Hán, cho dù là từ cấp thấp hay đến cấp cao đều có đất dụng võ. Dùng một câu thoả đáng để hình dung là Tưởng Tuyết Tùng hành sự quá chú ý thủ pháp và kỹ xảo, giống như nhãn hiệu Thân sĩ lâu đời của nước Anh, còn Hoàng Hán vì đạt được mục đích mà không từ bỏ thủ đoạn, lại có thể khéo léo che giấu mặt xấu xí âm hiểm nhất, giống như nước Mỹ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng lại là cường đạo.
Trong thế giới chính trị cá lớn nuốt cá bé, thủ đoạn ngoại giao của nhãn hiệu thân sĩ lâu đời của nước Anh --- che giấu lông ngực dưới cà vạt, lại không bằng chính sách ngoại giao tay trái là lưu manh tay phải là thân sĩ của nước Mỹ càng có hiệu quả.
Về phần so sánh thủ đoạn của Tưởng Tuyết Tùng và Hoàng Hán ai cao minh hơn, Quan Doãn không có ý so sánh. Hắn chỉ cần có thể phát huy sở trường, hạn chế sở đoạn, học tập ưu điểm của mỗi người là được.
Học tập giống như đi ngược dòng nước, nếu không tiến thì sẽ lùi. Chốn quan trường cũng vậy, học, học nữa, học mãi, lúc nào cũng phải học cái tốt của những người xung quanh và không ngừng sửa đổi thiếu sót của mình mới có thể thích nghi được với con đưòng làm quan mỏng như băng, giống như Quách Vĩ Toàn hiện tại vậy, cũng có rất nhiều chỗ Quan Doãn cần học tập. Quách Vĩ Toàn làm người rất trượng nghĩa, mạng lưới quan hệ rộng lớn, có các tầng lớp trung tầng và cơ sở.
Rất nhiều lúc thân là cấp trên có lúc cũng có chuyện không làm được nhưng cấp dưới lại làm tốt.
Bởi vì cái gọi là tôm có đường của tôm, cua có đường của cua. Bát tiên vượt biển, mỗi người đều có cái thần thông của riêng mình. Cho dù quyền cao chức trọng như Tưởng Tuyết Tùng cũng có rất nhiều chuyện không tiện ra mặt, bắt buộc phải có Quan Doãn gặp núi mở đường gặp nước bắc cầu, vì vậy mới nói quan trường cũng chẳng có tướng quân nào đơn thương độc mã, chỉ có đoàn đội cùng nhau hiệp lực tiến về phía trước, không có ý thức đoàn đội, chỉ dựa vào một người rất khó thành đại sự.
Một bông hoa nở một mình thì không phải mùa xuân, muôn hoa nở mùa xuân tràn ngập vườn. Một người chốn quan trường ưu tú phải có ý thức đoàn đội vinh nhục có nhau. Nếu nói Tưởng Tuyết Tùng là người dẫn đường trên con đường làm quan cho Quan Doãn, vậy thì Hoàng Hán coi như là người đồng hành hoặc sự huynh của Quan Doãn trên con đường làm quan, còn Quách Vĩ Toàn là đồng minh của hắn.
- Hoàng Hán cuối cùng ra tay rồi.
Quách Vĩ Toàn ánh mắt lạnh nhạt cười:
- Cho dù là muốn cứu Trịnh Thiên Tắc ra thật hay chỉ muốn rung cây doạ khỉ, ít nhất thái độ của Hoàng Hãn cũng tỏ rõ.
- Đúng vậy, Trưởng ban thư ký nói rất đúng. Hoàng Hán điều động một đội, hơn phân nửa là vì rung cây doạ khỉ.
Quan Doãn tin rằng Hoàng Hán đoán ra tâm tư của hắn, hắn muộn mượn cơ hội Hồng Nhan Hinh đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đánh rắn động cỏ, làm hành tung của Trịnh Thiên Tắc lộ ra dù chỉ một tia dấu vết, mục đích coi như đã đạt được.
Mà Hoàng Hán rất phối hợp diễn trò với hắn, vừa không cưỡng ép nhúng tay vào chuyện Hồng Nhan Hinh, núi Trung Sơn vừa có động tĩnh, anh ta lại không chút do dự ra tay đã nói lên Hoàng Hán có ý nhảy vào những gì mà Quan Doãn sắp đặt.
Hoàng Hán thật là người thông minh, anh ta thuận nước đẩy thuyền đi theo ý nghĩ của Quan Doãn, nhìn có vẻ bị động, thực ra trong bị động có chủ động, bởi vì cứ như vậy Quan Doãn không cách nào đoán được suy nghĩ thật sự của Hoàng Hán là muốn cứu Trịnh Thiên Tắc hay là chỉ muốn làm cho hắn xem.
Chỉ sợ có cả hai.
- Cậu muốn nói Hoàng Hán đoán được là Trịnh Thiên Tắc không ở núi Trung Quan?
Quách Vĩ Toàn hỏi.
Quan Doãn đưa tay nhìn đồng hồ nói:
- Đúng vậy, Hoàng Hán rất thông minh, anh ta đương nhiên đoán được Trịnh Thiên Tắc không ở núi Trung Quan, anh ta bày ra trận thế ra quân ồ ạt thực ra một là muốn làm cho chúng ta xem, hai là phối hợp diễn kịch với chúng ta.
Núi Trung Quan cách thành phố Hoàng Lương 25km, cách núi Hoàng Lương không xa, không phải là điểm du lịch, là một đỉnh núi trơ trụi, núi không lớn, người bình thường ít ai lui tới. Hang động cũng không ít, nếu giấu người thì quả thật là lựa chọn không tồi, nhưng dựa vào trí tuệ của Quan Doãn và sự thông minh của Hoàng Hán, chỉ cần hơi bình tĩnh một chút liền hiểu Trịnh Thiên Tắc tuyệt đối không ẩn thân ở núi Trung Sơn.
Bởi vì nếu đối phương đã lặng yên không một tiếng động trói Trịnh Thiên Tắc lại, chắc chắn đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, không thể dễ dàng để lộ như vậy. Bên này gõ núi Hoàng Lương là có ý tung tin, bên kia cố ý tạo động tĩnh ở núi Trung Quan cũng là có ý làm nghe nhìn lẫn lộn.
Bình tĩnh mà xem xét, Quan Doãn tối nay không có ý định đi cứu Trịnh Thiên Tắc, hơn nữa hắn còn rõ một điểm, gõ núi Hoàng Lương, kinh động núi Trung Quan chẳng qua là một lần giao thủ gián tiếp, là một lần cảnh báo có qua mà không có lại là vô lễ, chính là lần diễn thử trước lúc chính thức giao đấu.
Quan Doãn tung tin núi Hoàng Lương là muốn nói với đối phương, đừng tưởng là tôi không biết các ngươi trói Trịnh Thiên Tắc, câu trả lời của đối phương ở núi Trung Sơn cũng nói với Quan Doãn, biết rồi thì làm gì được, nhà ngươi vừa không thể công khai chuyện Trịnh Thiên Tắc mất tích lại không tìm được nơi ẩn thân của Trịnh Thiên Tắc, bất quá là người mù đốt đèn phí công.
Đối phương có lẽ đang cười nhạo Quan Doãn sau lưng, nghĩ Quan Doãn chẳng qua là phô trương thanh thế nhưng lại không biết mục đích của Quan Doãn đã đạt được rồi --- Hoàng Hán phát động nhân lực đến núi Trung Quan, chính là thu hoạch lớn nhất của Quan Doãn trong hành động lần này. Vì vậy, Quan Doãn có sự nhận thức mới và định nghĩa mới về Hoàng Hán. Cho dù Hoàng Hán cố tình tương kế tựu kế hay niệm tình cũ mà ra tay đều làm Quan Doãn thêm phần tin tưởng Hoàng Hán.
- Phối hợp diễn gì với anh?
Quách Vĩ Toàn biết rồi còn hỏi, anh ta cũng đưa tay nhìn đồng hồ:
- Thời gian cũng đến rồi, chú Quan, trò đùa của cậu còn không đến hồi kết thì e là Hồng Nhan Hinh không chống đỡ được mất.
- Đừng vội, đợi xem đã, núi Trung Quan có động tĩnh liền chứng minh đối phương điều người đi đến núi Trung Quan, vậy thì nói một cách tương đối, lực lượng bên người Hồng Nhan Hinh sẽ yếu hơn rất nhiều.
Quan Doãn nói:
- Hoàng Hán phái người đến núi Trung Quan chính là muốn khua chiêng gõ trống, cũng muốn đối phương cho thấy, vấn đề Hồng Nhan Hinh, lập trường của Hoàng Hán hoàn toàn giống với tôi, như vậy cũng gây ra áp lực nhất định cho đối phương.
- Trước kia ở huyện Khổng tôi đã coi thường cậu rồi. Bây giờ cậu càng ngày càng làm người khác ngạc nhiên.
Quách Vĩ Toàn cười ha hả:
- Nói như vậy mục đích làm loạn bố cục mà đối phương bố trí của cậu đã đạt được rồi, tiếp theo sẽ làm gì? Hoàng Hán có làm ghê gớm đến đâu, anh ta cứu Trịnh Thiên Tắc hay không không quan trọng, quan trọng là nếu cậu không cứu được Hồng Nhan Hinh ra, tất cả kế hoạch coi như thất bại.
Quách Vĩ Toàn nói đúng, tất cả nói bóng nói gió cũng là vì chứng thực một việc --- thuận lợi cứu Hồng Nhan Hinh. Bây giờ Hồng Nhan Hinh là điểm nút, cuối cùng Hồng Nhan Hinh bình an vô sự nằm trong tay ai, người đó chính là kẻ thắng cuộc. Đem so sánh, Trịnh Thiên Tắc chỉ là điểm tựa, điểm tựa có thể vứt lúc nào cũng được, còn điểm nút thì không được, điểm nút liên quan chặt chẽ đến đại kế.
Nếu để cho Trịnh Thiên Tắc biết trong mắt mọi người ông ta còn không bằng Hồng Nhan Hinh thì ông ta sẽ có suy nghĩ gì? Đương nhiên, ông ta nghĩ như thế nào thì cũng chẳng ai để ý rồi.
- Nào uống thêm chén trà nữa đi.
Quan Doãn lại làm nóng trà, lần thứ hai giơ tay nhìn thời gian, vẻ mặt lộ ra chút lo lắng.
- Ha ha, tôi còn tưởng rằng cậu luôn vững như núi Thái Sơn, hoá ra cũng có lúc lo lắng.
Quách Vĩ Toàn dùng tay chỉ Quan Doãn, cười nói.
- Trưởng ban thư ký nói gì vậy, Quan Doãn mới bao nhiêu tuổi chứ? Hắn có thể trấn tĩnh đến mức này là tốt lắm rồi, anh nên ủng hộ cổ vũ chứ không phải cười nhạo hắn.
Ôn Lâm không làm nữa, vội mở miệng bảo vệ Quan Doãn.
Quan Doãn khoát tay, muốn nói cái gì đó nhưng điện thoại lại gấp rút vang lên, vừa nhìn số gọi đến lông mày hắn giãn ra vài phần.
Là Sở Triều Huy.
- Lãnh đạo, tôi và Kiên Cường đang ở thôn Tiểu Tô, có phát hiện rồi. Ở nhà dân phía đông thôn đột nhiên có người khả nghi ra vào.
- Để mắt kĩ vào, đừng hành động vội.
Quan Doãn trong lòng rất mừng, chiến lược của hắn có hiệu quả rồi. Hắn để Khuất Văn Lâm và Tấn Lực tung tin ở núi Hoàng Lương, đánh rắn động cỏ, kết quả đối phương rất phối hợp lộ ra đuôi rắn nhỏ. Ở núi Trung Quan gây ra động tĩnh sau đó hắn mời Hoàng Hán giống trống khua chiêng phái người đến núi Trung Quan, cố ý rung cây doạ khỉ, quả nhiên, rắn nhỏ vừa động, đuôi hổ cũng lộ ra.
Hoàng Hán uy danh rất lớn, anh ta phái một đội ngũ mười mấy người đến núi Trung Quan, đối phương cho dù là đang diễn kịch hay là vì mê hoặc bên mình đều gia tăng lực lượng phòng hộ ở núi Trung Qua, chỉ làm cho trò đùa diễn càng thật, cũng là vì giấu đầu hở đuôi, không để nơi ẩn thân thật sự của Trịnh Thiên Tắc lộ ra, muốn coi núi Trung Quan là nơi Trịnh Thiên Tắc ẩn náu thật sự để bảo vệ.
Nhưng cứ như vậy đối phương nhất định sẽ điều binh khiển tướng đến núi Trung Quan, như vậy trong lúc gấp gáp, không thể điều động lực lượng chính diện --- để Lưu Bảo Gia về thành phố chính là muốn nói với đối phương đừng mong điều người từ thành phố, vừa chuyển thì sẽ bị bên mình phát hiện, vậy thì đối phương chỉ còn một con đường để đi --- điều động người bắt cóc Hồng Nhan Hinh.