Quan Vận

- Trưởng ban thư ký, tôi thất sách rồi, đối phương chuyển Hồng Nhan Hinh đi theo đường ngầm, bây giờ Hồng Nhan Hinh bị chuyển đi lần nữa, tung tích không rõ. Nếu không kịp thời cứu vãn, trận này nhất định sẽ thua.
Ánh mắt Quan Doãn hơi ảm đạm nhưng khuôn mặt lại không mất đi sự kiên trì và tin tưởng:
- Còn không đến nửa tiếng nữa, Hoàng Hán cũng muốn gõ kẻng thu binh rồi.
Hoàng Hán gõ kẻng thu binh chính là dấu hiệu của việc đại chiến đêm nay chính thức hạ màn. Cho dù ai thắng ai thua đều phải hết tiệc người tan.
Quách Vĩ Toàn hiển nhiên cũng không ngờ kết quả cuối cùng lại thế này. Y cũng sửng sốt một lúc lâu mới bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Được thôi, chỉ có thể như vậy. Nếu tôi mở miệng nói với anh ta, anh ta sẽ bại lộ, sẽ đặt mình vào chỗ nguy hiểm, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng…
- Trong trận doanh của đối phương, Trưởng ban thư ký có gián điệp sao?
Quan Doãn sớm đã biết Quách Vĩ Toàn vào thời khắc cuối cùng sẽ có cách giải quyết, hắn cũng không muốn dựa vào mối quan hệ của Quách Vĩ Toàn nhưng bây giờ là lúc khẩn cấp, chỉ có thể đem tia hy vọng cuối cùng gửi gắm lên người Quách Vĩ Toàn.
- Mất bao công sức mới nuôi dưỡng được một tên gián điệp, vốn muốn thép tốt dùng trên lưỡi dao, đợi đến trận quyết chiến cuối cùng cho Bí thư Tưởng một niềm vui bất ngờ, bây giờ xem ra niềm vui bất ngờ phải để cho anh trước rồi.
Vừa nói Quách Vĩ Toàn vừa lấy điện thoại ra.
- Đợi một chút.
Quan Doãn trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, ngăn hành động của Quách Vĩ Toàn.
- Tôi nhớ ra một người, có lẽ có thể thăm dò tin tức từ miệng gã, gián điệp của Trưởng ban thư ký cứ để đến thời khắc quan trọng nhất rồi cho đối phương một nhát chí mạng đi.
Khiến Quan Doãn ngạc nhiên vui mừng là Quách Vĩ Toàn quả thật có vài con dao, không hổ là một trong những dòng chính của Tưởng Tuyết Tùng, không ngờ lại sắp xếp gián điệp ở thế trận của đối phương. Nhưng điều làm hắn cảm động là Quách Vĩ Toàn thà hy sinh cơ hội tranh công trước mặt Tưởng Tuyết Tùng cũng phải dùng đến gián điệp vì hắn, rất có lòng. Hắn càng rõ ràng, gián điệp có lúc có thể thu được hiệu quả bất ngờ, nhưng thường chỉ có một lần bất ngờ. Một khi bại lộ, giá trị của gián điệp sẽ chẳng còn gì nữa.
Quách Vĩ Toàn không tin hỏi:
- Anh cũng sắp xếp gián điệp ở thế trận của đối phương sao?
Quan Doãn lắc đầu cười:
- Không phải gián điệp, còn hơn cả gián điệp.
Cũng chính là lời nhắc nhở của Quách Vĩ Toàn mới làm hắn nghĩ đến một nhân vật quan trọng, người này không phải gián điệp nhưng cũng là nhân vật chủ chốt trong thế trận của đối phương, nhất định biết một số bí mật.
Vừa nói Quan Doãn vừa gọi điện thoại đi, rất nhanh, điện thoại liền được kết nối.
- Anh Lưu, có chuyện này muốn anh chỉ bảo cho.
Quan Doãn khách khí nói.
- Chú Quan, có chuyện gì cứ nói, tôi đang ở trên xe.
Điện thoại truyền đến thanh âm mang chút hưng phấn của Lưu Dương, hẳn là đã uống rượu:
- Bây giờ đang từ vùng ngoại ô về thành phố. Nếu tiện thì tối gặp mặt được không?
Quan Doãn nghe ra Lưu Dương bây giờ nói chuyện rất tiện, cũng không bận tâm nhiều nói:
- Nếu tôi muốn giấu một người, sau khi từ thành phố chuyển đến thôn Tiểu Tô, lại chuyển đi từ đường ngầm của thôn Tiểu Tô, sau đó chuyển đến đâu thì an toàn?
Câu hỏi này khiến Lưu Dương trầm mặc, trong loa chỉ truyền đến hơi thở nặng nề của Lưu Dương. Quan Doãn cũng biết hắn hỏi hơi đột ngột, hơn nữa là một khảo nghiệm nghiêm trọng đối với Lưu Dương, nhưng thời gian không đợi ai, không có nhiều thời gian vòng vo nữa.
Đại khái qua hơn một phút, giọng của Lưu Dương mới lại truyền đến. Nghe ra, gã có mấy phần bất đắc dĩ:
- Chú Quan, cậu cho tôi một vấn đề thật nan giải…
Quan Doãn không nói gì, có lúc sự trầm mặc còn có sức mạnh, càng trực tiếp hơn so với giải thích bằng ngôn ngữ, hắn muốn lấy sự trầm mặc để ép Lưu Dương nhượng bộ. Lưu Dương chỉ cần tiết lộ chỗ ẩn thân của Hồng Nhan Hinh liền đồng nghĩa với việc gã hoàn toàn cự tuyệt Hô Diên Ngạo Bác, từ đó khó mà quay về bên Hô Diên Ngạo Bác được.
Lưu Dương lại trầm mặc một lúc, cuối cùng cười khổ một tiếng:
- Chú Quan, con đường sau này của tôi liền dựa vào cậu đấy. Thời khắc quan trọng nếu cậu không kéo tôi, tôi sẽ không để yên đâu.
Quan Doãn cười ha hả:
- Thời khắc không quan trọng thì tôi không giơ tay ra à? Anh Lưu, nguyên tắc của tôi là chơi với người có thể chơi, quen với người có thể quen trong thiên hạ.
Lưu Dương hiểu ý của Quan Doãn. Trước khi gã chưa từng giúp gì Quan Doãn, Quan Doãn không cần bất cứ sự đền đáp nào liền một tay giúp gã ra ngoài làm việc, gã có lý do gì để không tin cách làm người của Quan Doãn chứ?
- Từ thôn Tiểu Tô đi ra, cứ đi theo hướng Đông, không đến 1km liền có một thôn trang gọi là thôn Đại Tô. Thôn Đông thôn Đại Tô có một cây liễu lớn, bên cạnh cây liễu có một cái sân…
Lưu Dương nói một hơi xong liền cúp điện thoại.
Quan Doãn trong lòng mừng thầm, Lưu Dương giao cả ngọn nguồn của Hô Diên Ngạo Bác, cái cây dương liễu lớn ở thôn Đại Tô hẳn là một cứ điểm bí mật của Hô Diên Ngạo Bác rồi. Nếu không thư ký là Tiêu Hà bên cạnh lãnh đạo, chính là cái gọi là thành cũng do Tiêu Hà bại cũng do Tiêu Hà, một thư ký trung thành có thể trở thành phụ tá đắc lực cho lãnh đạo và gặp núi mở đường gặp nước bắc cầu cho lãnh đạo.
Ngược lại, một thư ký chân trong chân ngoài cũng có thể trở thành ác mộng của lãnh đạo và âm thầm từng bước một đào cạm bẫy sâu không lường được cho lãnh đạo.
Quan Doãn không do dự nữa, lập tức gọi điện thoại cho Sở Triều Huy. Sau khi thuật lại lời của Lưu Dương, Quan Doãn trầm thấp nói:
- Toàn lực xuất kích, nhất định phải một phát là trúng, không được nương tay.
- Vâng!
Sở Triều Huy nghe ra quyết tâm của Quan Doãn:
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Để điện thoại xuống, Quan Doãn đặt mông ngồi lên chiếc ghế đẩu, cũng không để ý ghế cứng làm mông đau nhức, lắc đầu cười:
- Suýt nữa thì thất bại trong gang tấc, hổ thẹn.
Quách Vĩ Toàn lại đứng lên, hai tay nặng nề đặt trên vai Quan Doãn, cảm khái vô hạn mà nói:
- Chú Quan, cậu mới 24 tuổi, nhiều năm sau, cậu nhớ lại hôm nay chỉ huy một trận chiến lớn, không những xúc động thật lâu, cũng sẽ vui mừng vì hồi trẻ lại có thể trấn tĩnh và thong dong đến vậy. Đừng quá hà khắc với bản thân, trận đấu này cho dù kết quả cuối cùng thế nào, trong mắt tôi, cậu luôn là người thắng lợi giỏi giang nhất.
- Rất tốt.
Ôn Lâm hai mắt toả ánh sáng nhìn về phía Quan Doãn với ánh mắt ngưỡng mộ và tin tưởng:
- Quan Doãn, nói về mặt chiến thuật, anh không phạm bất cứ sai lầm nào, nếu cuối cùng vẫn không cứu được Hồng Nhan Hinh, em cũng không trách anh. Có lúc mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cố hết mình, nghe mệnh trời.
Hiếm thấy Ôn Lâm nói ra lời có tính đại cục như vậy, Quan Doãn gật đầu miễn cưỡng cười, đêm nay trong lòng hắn lao lực quá độ, từ đầu đến cuối căng như dây đàn, chỉ đợi kết quả cuối cùng đến, hao phí nhiều tinh lực, bây giờ chỉ thấy toàn thân lâm vào sự mỏi mệt vô tận, nếu không phải cố gắng chống đỡ thì bây giờ hắn gần như đã đứng không vững!
Nhìn khắp bốn phía, căn nhà sơ sài của ông cụ Dung chỉ có bốn bức tường, gần như là nghèo rớt mồng tơi, ngoài vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, không có bất kỳ một đồ xa xỉ dư thừa nào. Ai mà biết được chủ nhân của căn phòng sơ sài này là chủ nhân của nhà họ Dung, đệ nhất thế gia. Ông ta vốn có thể nắm quyền lớn, nói chuyện gió mây lại không biết sao nửa đời phiêu dạt, có nhà không về, nguyện làm một người cô độc sống quãng đời còn lại và ở trong căn nhà sơ sài mà vẫn thấy vui vẻ.
Cảnh giới nhân sinh quan của Ông cụ Dung, Quan Doãn không thể đoán được, cho dù hắn và ông cụ Dung cũng có thể coi như thân thuộc rồi, nhưng suy nghĩ và mục tiêu theo đuổi trong đời của ông cụ Dung, hắn gần như không biết gì. Mỗi người đều có phương thức sống của riêng mình, có tỷ phú tiêu tiền như nước, cũng có tỷ phú thuỷ chung giữa bản sắc cần kiệm.
Cảnh giới nhân sinh cao thấp và tiền bạc không liên quan, cũng không có mối liên hệ nào với học thức. Đời người luôn phải có một vài theo đuổi và mục tiêu mới có thể sống vui vẻ, thực ra nếu cả đời theo đuổi ăn chơi nhảy múa thì có gì khác với động vật chứ? Con người sống không phải vì hưởng thụ vật chất mà là độ cao tư tưởng từ trên cao nhìn xuống khắp trời đất.
Quan Doãn hy vọng có một ngày sẽ đạt đến độ cao tư tưởng của ông cụ Dung. Từ xưa đến nay, cao nhân coi của cải quyền lực là gió thoảng mây bay rốt cục là ôm ấp tình cảm như thế nào, làm hắn vô cùng tò mò và cố gắng hướng tới. Đương nhiên, độ tuổi của hắn hiện nay chính là giai đoạn tràn ngập nhiệt tình muốn kiến công lập nghiệp. Nếu muốn hắn buông tay với quyền lực như ông cụ Dung, hắn không làm được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ khoảng 10 phút, có lẽ dài như một giờ, khi điện thoại của Quan Doãn lại một lần nữa dồn dập kêu lên, hắn nhảy dựng lên nghe điện thoại, vội nhấn nút nghe.
- A lô…
Nhiều năm vầ sau, khi Quan Doãn hồi tưởng lại tiếng “Alô” mang chút run rẩy, hắn liền hiểu ý mà cười và không thấy xấu hổ vì sự thất thố lúc đó, ngược lại rất nhớ sự đơn thuần và đáng yêu lúc đó. Mỗi người đều từ ngây ngô đến trưởng thành, không ai sinh ra đã biết, cũng không ai vừa sinh ra đã là tướng giỏi.
- Lãnh đạo, cứu được Hồng Nhan Hinh rồi.
Điện thoại truyền đến thanh âm có chút hưng phấn của Sở Triều Huy:
- May không làm nhục sứ mệnh!
- Được, được, tốt lắm.
Quan Doãn một quyền đánh lên giường, vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
- Thế nào, có ai bị thương không?
- Gặp phải sự phản kháng kịch liệt, Kiên Cường, Văn Lâm đều bị thương, tôi và Tấn Lực không sao. Nhưng đối phương còn bị thương nặng hơn, một câu, không bị thiệt.
Sở Triều Huy nói liên tục:
- Lúc chạy đến, đối phương đang định chuyển Hồng Nhan Hinh đến nơi khác, may mà đến kịp thời, nếu không…
Quan Doãn quay đầu về phía Quách Vĩ Toàn nói:
- Trưởng ban thư ký, Hồng Nhan Hinh cứu được rồi, bây giờ cần một nơi an toàn.
Quách Vĩ Toàn vẻ mặt vui mừng, giơ tay ra nhận điện thoại, nói một địa điểm với Sở Triều Huy, sau đó y lại lấy điện thoại của mình, gọi một số, bình tĩnh phân phó nói:
- Anh ngay lập tức đi đón mấy người, đúng, ngay lập tức, đối phương có 4 nam, 1 nữ, người dẫn đầu là Sở Triều Huy, nhất định phải bảo đảm an toàn cho họ.
Để điện thoại xuống, Quách Vĩ Toàn vẻ mặt ngưng trọng:
- Chú Quan, chuyện còn lại cứ giao cho tôi, nếu Hồng Nhan Hinh bị cướp đi trong tay tôi, tôi cũng phải liều cái mạng già này cướp về giúp cậu… Bây giờ cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm khó mình nữa.
Nói xong Quách Vĩ Toàn mở cửa ở cửa hàng bánh nướng ra, không quay đầu lại mà rời đi, lưu lại cho Quan Doãn một bóng lưng kiên định.
Bên ngoài đã là lúc nửa đêm, trên đường rất yên ắng, người đi đường sớm đã ngủ, trời sao lốm đốm, một buổi tối mát mẻ như nước.
Tối nay là một đêm Quan Doãn khó quên nhất trong đời, tối nay hắn đã tạo ra kỳ tích đầu tiên trong cuộc sống chính trị cá nhân, cũng thay đổi lịch sử Hoàng Lương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui