Quan Vận

Ngoài sứ mệnh truyền lời, chẳng lẽ trong bức tranh còn cất dấu bí mật gì? Quan Doãn khẽ mỉm cười:
- Đây là khi tôi đi trên đường, có người cưỡng ép nhét vào ngực của tôi.
- Ý trời, thật sự là ý trời.
Hồng Nhan Hinh tiếp nhận bức tranh trong tay, từ từ mở ra, quan sát mấy lần, trong mắt toát có chút mơ hồ, trong mơ hồ, lại có niềm vui, cô là một người tin tưởng vào quan niệm số kiếp, cho rằng chuyện lớn của đời người, mười phần đều có nhân tố định mệnh quyết định.
Ôn Lâm đưa cho cô một chuỗi con số, chính là chìa khóa mở tất cả tài sản của Trịnh Thiên Tắc mà cô đang quản lý —— trong công việc, Trịnh Thiên Tắc ngoại trừ Hồng Nhan Hinh ra, không tin bất cứ kẻ nào, nhưng vì bảo đảm cho tài sản kếch xù của mình không rơi vào tay kẻ khác khi y bất ngờ có bất trắc xảy ra, y và Hồng Nhan Hinh đã ước định, nếu có người nắm giữ con số ước định của y, là có thể huy động tất cả tài sản của y.
Nhưng con số chỉ là cái chìa khóa để mở tài sản quản lý, có thể huy động, nhưng không thể dời đi. Trịnh Thiên Tắc không phải là kẻ ngốc, y cũng sợ Hồng Nhan Hinh tham ô, cho nên việc nắm giữ con số, chỉ có thể dùng để huy động vốn, nhưng không thể dùng đầu tư hoặc là dời đi, và số lượng của từng đợt huy động không vượt quá 10 triệu.
Muốn toàn quyền huy động hoặc dời đi tài sản của Trịnh Thiên Tắc, ngoại trừ nắm giữ con số, nhất định phải có con dấu của Trịnh Thiên Tắc, cả hai đều không thể thiếu. Con dấu của Trịnh Thiên Tắc là con dấu đặc chế phòng ngự, mà ngay cả Hồng Nhan Hinh chỉ thấy qua mà chưa nghiên cứu qua, cho nên Hồng Nhan Hinh không có cơ hội phỏng chế. Hơn nữa Hồng Nhan Hinh tin, cho dù cô phỏng chế cũng không thành công, cô cho rằng trên con dấu của Trịnh Thiên Tắc có một điều bí mật mà người ta không thể biết, không phỏng chế giả mạo con dấu cũng tốt, nếu giả mạo chế tạo con dấu y chắc chắn biết được.
Nói một cách công bằng, trước đây Hồng Nhan Hinh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đem toàn bộ tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc làm tài sản riêng cho mình, mặc dù cô biết gần như toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc là tài sản phi pháp, nhưng cô chỉ là người quản lý tài sản, cũng không quan tâm đến nguồn phát sinh ra món tài sản này, cô cũng thường xuyên dùng cái này để tự an ủi mình. Mặc kệ như thế nào, tài sản của Trịnh Thiên Tắc cần có một người đến xử lý, nếu không phải do cô quản lý, Trịnh Thiên Tắc cũng sẽ tìm được người thay thế cô quản lý. Như thế, chi bằng để cho cô quản lý cũng tốt, ít nhất cô có thể biết rõ tiền đi về phương nào, cũng có thể thuộc trong phạm vi quản lý của cô, ít ra cũng tận dụng được khả năng quản lý để mỗi một món tiền đi ra được dùng vào con đường chính nghĩa.
Lai lịch bất chính của đồng tiền chưa hẳn không dùng được vào con đường chính nghĩa. Cũng giống như một tù nhân vừa mãn hạn tù chưa hẳn không tìm được cho mình một nghề chính đáng. Anh hùng chớ có hỏi xuất xứ, cô khống chế không được lai lịch của món tiền, nhưng có thể khiến tiền dùng vào mục địch chính đáng, nếu đổi lại một người khác đem số tiền của Trịnh Thiên Tắc nướng vào sòng bạc hoặc là đem cho vay nặng lãi sẽ thu được lợi rất nhiều.
Dưới sự kinh doanh và quản lý tỉ mỉ của Hồng Nhan Hinh, tài sản kếch xù của Trịnh thiên Tắc mới được đầu tư đúng chỗ, và thu được nhiều lợi nhuận. Trong mấy năm khối tài sản này đã được tăng lên gấp đôi.
Tuy nhiên Hồng Nhan Hinh không có cơ mưu, cô giấu lợi nhuận thu được, không phải là vì nuốt riêng cho mình. Mà là muốn khi vào thời điểm quan trọng dùng nó để tự bảo vệ cho bản thân. Ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì? Cô không thể đem tính mạng bản thân và gia đình giao vào trong tay người khác, nếu trong tình trạng khẩn cấp quăng ra một món tài sản kếch xù, ai cũng đều động tâm. Như thế, rủi ro của cô sẽ được hóa giải.
Trong lúc bị ép buộc, cô tự khuyên răng mình, không cần vì món tài sản của Trịnh Thiên Tắc mà hy sinh chính mình, chỉ cần đối phương bức bách. Hoặc là làm ra việc gì xấu đối với cô ấy, cô sẽ dùng tiền để bảo vệ sự minh bạch.
Cũng tốt, cô bị ép buộc, Quan Doãn sẽ theo sát không bỏ, căn bản để cho đối phương không có cơ hội thẩm vấn cô, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không đụng được cô, cô đã được cứu, bởi vậy, cô rất cảm kích Quan Doãn.
Vốn là sau khi Ôn Lâm đưa ra một chuỗi con số, Hồng Nhan Hinh cho rằng Quan Doãn là người mà cô muốn tìm ——sau khi Trịnh Thiên Tắc mất tích, cô chỉ biết hiện tại cô trở thành điểm nút, mất đi ô dù che chở của Trịnh Thiên Tắc, cô chính là một con dê đang bị săn lùng làm thịt, thất phu vô tội, mang ngọc lại mắc tội, huống chi cô không phải thất phu, cô là một cô gái có chút nhan sắc yếu ớt nhu mì, đối mặt một người phụ nữ đẹp lại sỡ hữu một món tài sản hàng tỉ, người nào cũng muốn sỡ hữu tiền và sắc đẹp?
Cô nhất định trong thời gian ngắn nhất tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, tìm một người nghiêm túc, có thể tìm một người đàn ông có thể đem tài sản khổng lồ của Trịnh Thiên Tắc đầu tư vào con đường chính thống và là người đàn ông không háo sắc dục vọng, hơn nữa người đàn ông này phải có khả năng nắm giữ khống chế tài sản, ngoài ra, người đàn ông này phải bảo đảm đem tài sản của Trịnh Thiên Tắc dùng vào việc đầu tư, mà không lấy làm của riêng.
Một người đàn ông như vậy rất khó tìm, Hoàng Lương lớn như vậy, người mà phù hợp với yêu cầu của Hồng Nhan Hinh, chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ Quan Doãn ra, Hoàng Hán cũng được liệt kê vào danh sách.
Tuy rằng cô tiếp xúc với Hoàng Hán không ít, hơn nữa Hoàng Hán cũng là ân nhân giúp đỡ cô, nhưng không biết sao, Hồng Nhan Hinh không mấy tín nhiệm Hoàng Hán, bởi vì Hoàng Hán đem lại cho cô cảm giác không an toàn, y thâm sâu khó lường, dường như liếc mắt một cái vẫn không thấy đáy nước sông chảy cuồn cuộn, khí thế rộng lớn lại làm cho người sợ.
Hồng Nhan Hinh dù sao cũng là một người phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp chỉ nhắm vào một người đàn ông sống bằng trí tuệ hơn là người chỉ biết dựa vào sắc đẹp ăn cơm, cô biết một số người đàn ông trêu chọc không được. Người đàn ông có rất nhiều loại, một người đàn ông bình thường như Hoàng Hán tuy rằng thực lực thâm sâu khó lường, nhưng ngay cả làm người cũng thâm sâu không lường được, y có thể ẩn nhẫn mười mấy năm để đào rỗng góc tường của Trịnh Thiên Tắc, ngẫm lại làm cho người ta hết hồn, có nên hợp tác cùng y?
Hồng Nhan Hinh cho rằng cô không có thủ đoạn và cũng không đủ thực lực như Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc sở dĩ có hôm nay, tất cả đều là do Hoàng Hán ban tặng, cô nếu còn dám hợp tác cùng Hoàng Hán, chính là con chuột chúc tết con mèo, tự đem thân đi nộp mạng.
Phóng tầm nhìn ra toàn bộ Hoàng Lương, người phù hợp với yêu cầu của Hồng Nhan Hinh chỉ có một người —— Quan Doãn.
Tuy nhiên Hồng Nhan Hinh là một người tin về quan niệm số kiếp, hơn nữa còn đặc biệt để ý duyên phận, cô gặp qua Quan Doãn, cảm nhận đối với Quan Doãn khá tốt, lại không dám khẳng định Quan Doãn chính là người duy nhất mà cô muốn tìm, cảm thấy còn khiếm khuyết một chút, cho đến khi Ôn Lâm xuất hiện, cô mới biết được cái mà cô mong đợi là cái gì, cô muốn có một sự hợp tác chắc chắn giữa cô và Quan Doãn, ngoại trừ nhân phẩm đáng tin cậy của Quan Doãn, cô còn được hắn bảo vệ an toàn tính mạng.
Bên cạnh Quan Doãn có Ôn Lâm, cô nếu thông qua Ôn Lâm để hợp tác cùng Quan Doãn, nhất định có thể bảo đảm an toàn cho chính mình, ít nhất Ôn Lâm có thể hòa hoãn sự xung đột giữa cô và Quan Doãn, hơn nữa Quan Doãn có Ôn Lâm, tin sẽ không có ý nghĩ gì khác với cô.
Hồng Nhan Hinh bị ám ảnh bởi chứng cưỡng chế, có lẽ là nguyên nhân từ nhỏ đến lớn bị nhiều đàn ông truy đuổi, làm cho tâm lý của cô rất yếu ớt và mẫn cảm, trước khi tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào, cũng tự bao bọc mình trước, để tránh bị đối phương gây thương tích.
Vốn có ấn tượng khá tốt với Quan Doãn, hơn nữa cũng có ấn tượng tốt với Ôn Lâm, Hồng Nhan Hinh vốn quyết định gặp mặt trao đồi cùng Quan Doãn, tình cờ biết Quan Doãn biết chìa khóa của cải của Trịnh Thiên Tắc càng rất vui mừng, chẳng phải là, Quan Doãn muốn khẳng định cô đang tận lực tìm người hợp tác, thậm chí có thể, Quan Doãn chính là một trong những người tốt nhất mà cô chọn.
Sau khi trải qua trận phong ba tối hôm qua, Hồng Nhan Hinh càng đưa ra kết luận, Quan Doãn chính là người duy nhất mà cô tin dùng. Cô quyết định, giao cho Quan Doãn giữ tất cả của cải của Trịnh Thiên Tắc, khả năng lớn nhất là cô sẽ đem tất cả tiền lời thu được từ tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc chuyển ra ngoài, về phần tiền vốn của Trịnh Thiên Tắc, nếu như không có con dấu của Trịnh Thiên Tắc, cũng không biết cuối cùng có thể dời đi thành công hay không.
Điều khiến Hồng Nhan Hinh khá bất ngờ và hết sức vui mừng, bức tránh “Giang sơn vĩnh cố đồ " Trịnh Thiên Tắc thích như báu vật lại rơi vào trong tay Quan Doãn, đây không phải là ý trời vậy là cái gì? Nếu con số là chìa khóa, như vậy "Giang sơn vĩnh cố đồ " chính là ổ khóa, có chìa khóa mới mở được ổ khóa, cửa chính tài sản của Trịnh Thiên Tắc sẽ được mở ra, Quan Doãn có thể tùy ý thăm dò báu vật.
Ý trời, tất cả đều là ý trời.
Hai tay Hồng Nhan Hinh khẽ run lên, khó có thể tin nhìn Quan Doãn một cái:
- Thư ký Quan, anh có biết bức tranh này quan trọng như thế nào đối với Trịnh Thiên Tắc?
- Biết, đương nhiên biết.
Quan Doãn chú ý tới Hồng Nhan Hinh do quá mức xúc động mà hơi đỏ mặt, hắn ra vẻ thoải mái nói.
- Trịnh Thiên Tắc khi gặp nguy hiểm khó khăn tìm đủ mọi cách sai người đưa đến tay tôi, là muốn để tôi cứu y ra ngoài, bức tranh này liên quan đến tính mạnh cả gia đình y. Đương nhiên rất quan trọng.
- Bức tranh này được gọi là Giang sơn vĩnh cố đồ.
Hồng Nhan Hinh hiểu, Quan Doãn cũng không biết rằng trong bức tranh ẩn chứa bao nhiêu cơ mật.
- Nguyên danh gọi là gì không ai biết, giang sơn vĩnh cố đồ là tên mà Trịnh Thiên Tắc gọi, là muốn bảo vệ giang sơn của y vĩnh viễn vững chắc, thư ký Quan, Trịnh Thiên Tắc đem bức tranh này gửi gắm cho anh, y thật sự là muốn tặng cho anh một phần đại lễ.
Hồng Nhan Hinh quản lý tài sản của Trịnh Thiên Tắc rất kiểu mẫu, hai tay đang cầm bức họa giang sơn vĩnh cố đồ chắc khẽ lắc đầu:
- Ý trời, thật sự là ý trời, tôi chỉ là vô tình thấy được khi Trịnh Thiên Tắc gỡ bức tranh Giang sơn vĩnh cố đồ này từ trên tường xuống, từ bên trong lấy ra con dấu, lúc ấy y không để ý, nên không biết tôi ở ngoài cửa sổ theo dõi y, cho nên bí mật của y đã bị tôi biết
Nói xong, cô tự nhiên cười, giống như mùa xuân tỏa khắp đất trời, rực rỡ như hoa, khuôn mặt kiều diễm rạng rỡ, không khỏi khiến Quan Doãn tán thưởng, quả là ngàn con người có ngàn khuôn mặt, mỗi người phụ nữ đều có sắc đẹp khác nhau, rất quyến rũ rất kiều diễm, giống như trăm hoa thi nhau đua sắc khoe hương trong hoa viên, rất nhiều hương thơm, khó có thể ngửi hết.
Mười ngón tay của Hồng Nhan Hinh đều thon dài, mười ngón tay nhẹ nhàng bay bổng tựa như đang lướt trên phím đàn dương cầm, trong nháy mắt đã sờ lướt qua bức tranh từ trên xuống dưới, sau đó tay trái nắm lấy ra bên trái cuộn trục của bức tranh, tay phải nắm lấy bên phải cuộn trục , hai tay từ từ xê dịch, đồng thời vừa chuyển...
Chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt nhẹ vang lên, phía dưới quyển trục từ ở giữa nứt ra một cái khe, Hồng Nhan hinh dùng hai tay tách đôi ra, trục được tách ra, cô đem quyển trục dựng thẳng lên, khẽ run lên, một con dấu từ bên trong trượt ra ngoài, đã rơi vào giữa hai chân cô.
Hồng Nhan Hinh cầm lấy con dấu, xem rất tỉ mỉ, nét mặt vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt:
- Thu ký Quan, anh là người rất may mắn, có con dấu này, thêm vào đó còn có chuỗi con số kia, toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc có thể được chuyển đến bất cứ tài khoản nào.
- Thật không?
Quan Doãn ngạc nhiên vui mừng, tiếp nhận con dấu nhìn mấy lần.
- Chẳng lẽ lại là ý trời?
- Đương nhiên là ý trời, từ khi mới tiếp xúc với anh, tôi đã nhận ra tôi đã gặp được người mà tôi cần tìm.
Nói hơn nửa câu, Hồng Nhan Hinh ý thức được những lời nói của cô có ý ám muội, mặt đỏ lên, xấu hổ vội nói.
- Ý của tôi là…
Quan Doãn lại không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của Hồng Nhan Hinh, hắn khẩn trương nói với Sở Triều Huy:
- Triều Huy, xe ở phía sau đang theo sát chúng ta phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui