Lúc đến Đông Lai Thuận, đèn rực rỡ mới lên, bóng đêm mê ly.
Đường phố Bắc Kinh đầu mùa thu gió nhẹ thổi, mặc dù là ban đêm, sự ấm áp mà gió mang lại làm cho những người cả đời chịu cực khổ khát vọng mùa xuân đến hơn bao giờ hết, trên phố người đi đường rất đông, ngựa xe như nước, đều đang hưởng thụ sự dễ chịu khi gió thổi qua mặt.
Dừng xe xong, ba người bọn Quan Doãn đến cửa Đông Lai Thuận, vừa ngẩng mặt lên thì thấy Tô Mặc Ngu mặc áo váy dài tựa như tiên nữ trên cung trăng xuống hạ giới, thản nhiên tới trước mặt Quan Doãn, nhoẻn miệng cười:
- Thật hâm mộ Hồng Nhan Hinh, có chú Quan hộ tống suốt dọc đường, liều mình bảo vệ, ai nói Hồng Nhan Hinh bạc mệnh? Bảo vật vô giá dễ cầu, người tình thật lòng thì khó kiếm. Nhưng vừa gặp chị Nhan Hinh tôi mới biết nếu người con gái xinh đẹp như chị đáng để chú Quan xả thân cứu giúp, có một câu thơ nói ảm nhiên hồi thủ hoa tận xử, nhất mạt thanh hương hồng nhan lai…
Quan Doãn cười nói:
- Được rồi, thời gian cấp bách, thời gian hai người làm việc cùng nhau còn dài, có đủ cơ hội để hàn huyên với nhau, đi thôi, đi gặp người chị muốn giới thiệu.
Thấy Quan Doãn làm việc gọn gàng mà linh hoạt, Tô Mặc Ngu cũng không lễ nghi phiền phức gì khi chính thức gặp mặt Hồng Nhan Hinh, hai người chỉ bắt tay, nhìn nhau cười rồi đón Quan Doãn đi vào.
Quan Doãn quả thật trong lòng lo lắng, trực giác nói với hắn, chuyến đi đến Bắc Kinh được Tưởng Tuyết Tùng kỳ vọng rất nhiều, bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng, hơi chậm một bước có thể sẽ xuất hiện biến số không thể biết được. Hô Diên Ngạo Bác về Hoàng Lương sớm hơn Tưởng Tuyết Tùng một ngày, đối mặt với thế cục hỗn loạn của Hoàng Lương, dưới cơn thịnh nộ nhất định sẽ đẩy nhanh tiến trình hơn.
Nếu hắn ở Bắc Kinh quá lâu tất sẽ ảnh hưởng đến đại kế cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng, vì vậy lần này hắn đến Bắc Kinh chủ yếu là gặp mặt giáo sư Thôi, còn chuyện sắp xếp cho Hồng Nhan Hinh liên thủ với Tô Mặc Ngu là phụ.
Nếu không phải trời đã tối, nói không chừng hắn lập tức đi gặp giáo sư Thôi rồi, nói thật, hắn không hứng thú lắm với buổi tiệc mà Tô Mặc Ngu sắp xếp tối nay, nhưng không đành lòng phật ý tốt của Tô Mặc Ngu, chỉ có thể miễn cưỡng không nói gì thêm. Hắn đến Bắc Kinh là để làm chuyện trọng đại, không muốn dây cà ra dây muốn lâm vào chuyện xã giao vô vị.
Tên của phòng là Nhã Trí Quan đào các, chỉ tiếc Bắc Kinh bây giờ thế nước tuy lớn nhưng chỉ có tiếng dòng nước róc rách, lại không có khí thế sóng to gió lớn cuồn cuộn nổi lên ngàn đống tuyết, dù sao mưa ở Giang Nam cũng hợp với việc sống nhàn nhã qua ngày. Điệu hát dân gian cũng khó thành khí khái của vùng Giang Đông sóng cuồn cuộn.
Nếu sau mười năm quốc gia tiến đến làn điệu dân ca nhẹ nhàng ở Giang Nam, sẽ là một cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình giả dối.
Vừa vào cửa, ở giữa có một ngươi đang ngồi, đầu đầy tóc bạc, đeo đôi kính gọng vàng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, bên tay là một cây gậy, khoảng bảy mươi tuổi, dáng người cao lớn, mặt chữ điền mày rậm, chợt nhìn giống như một vị học giả uyên bác dãi gió dầm mưa.
Bên cạnh ông lão có một người đang ngồi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi váy dài, tóc dài, người cao, eo nhỏ, mái tóc dài như sợi mì lại thêm khuôn mặt mộc không chút phấn son, tươi mát như hoa sen, thanh tịnh như ngọc, không phải ai khác chính là Hứa Tiểu Hàn.
Được rồi, đến tay mà chẳng mất chút thời gian nào, Quan Doãn còn đang lo làm thế nào để gặp mặt Hứa Tiểu Hàn một lần, không ngờ người Tô Mặc Ngu muốn giới thiệu lại là cô ấy? Không đúng, hắn và Hứa Tiểu Hàn vốn đã quen biết, Tô Mặc Ngu cũng biết, vậy thì hiển nhiên người Tô Mặc Ngu muốn giới thiệu chính là ông cụ này rồi.
Sau khi mấy người bọn Quan Doãn đi vào, Hứa Tiểu Hàn nhảy dựng lên, đi đến bên cạnh Quan Doãn, liếc nhìn Quan Doãn từ trên xuống dưới vài lần giống như lần đầu gặp mặt vậy, sau đó chắp tay sau lưng vây quanh Quan Doãn dạo qua một vòng, mỉm cười:
- Đại thư ký Quan, Quan đại công tử, nhìn không ra anh cũng thật có trách nhiệm, ngàn dặm cưỡi ngựa tiễn Hồng Nhan Hinh, nếu cải biên thành điện ảnh thì tuyệt đối sẽ hay hơn những phim gọi là sản phẩm trong nước gấp trăm lần… Thế nào, có hứng thú nhận cuộc phỏng vấn của tôi không, để tôi viết câu chuyện của anh thành tiểu thuyết, quay thành phim điện ảnh được không?
Sao vừa đến liền trêu hắn rồi? Quan Doãn xua tay cười nói:
- Hứa Tiểu Hàn, cô đừng làm loạn nữa, tôi tìm cô vừa lúc có việc, đợi chút nữa sẽ nói với cô.
Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn sang Tô Mặc Ngu.
Tô Mặc Ngu hiểu ý, giơ tay giới thiệu Quan Doãn với ông cụ ngồi ở đầu:
- Thư ký Quan, đây là giáo sư Thôi Lỗi của đại học Bắc Kinh…
- Giáo sư … Thôi?
Quan Doãn nhất thời có cảm giác không biết nên vui hay nên buồn, hắn đến Bắc Kinh có hai chuyện lớn, một chuyện là giáo sư Thôi, một chuyện là Hứa Tiểu Hàn --- Cho dù hắn không biết Trần Thiên Vũ nhờ hắn đưa cho Hứa Tiểu Hàn cái gì, quan trọng thế nào nhưng hắn biết rõ Trần Thiên Vũ sẽ không nhầm chán đến mức nhờ hắn chuyển cho Hứa Tiểu Hàn đồ vật chẳng có giá trị gì, chắc chắn là có dụng ý khác --- không ngờ hai chuyện lại gặp cùng lúc.
Không đợi Tô Mặc Ngu giới thiệu hắn, Quan Doãn liền tiến lên trước, hơi khom lưng gửi lời thăm hỏi đến Thôi Lỗi, tự mình giới thiệu nói:
- Giáo sư Thôi, tôi là Quan Doãn, Thư ký của Bí thư Tưởng…
Từ lúc Quan Doãn đi vào cửa, Thôi Lỗi liền ngồi nguyên chỗ không nhúc nhích, thậm chí mí mắt cũng không nâng lên, giống như Quan Doãn không tồn tại vậy. Đến tận khi Quan Doãn tự giới thiệu, đem đại danh của Bí thư Tưởng ra, ông ta mới giống như để ý đến Quan Doãn vậy, giơ tay ra bắt tay Quan Doãn:
- Tiểu Quan à, cậu lại đây, mọi chuyện tiểu Tưởng đã nói hết với tôi rồi. Nào, lại đây ngồi cạnh tôi… Cậu quen Tiểu Hàn à?
Thấy Thôi Lỗi đối với hắn cũng được nhưng hơi có vẻ ngạo mạn, Quan Doãn cũng không cho là đúng, văn nhân đều rất ngông nghênh, đặc biệt là phần tử tri thức thế hệ trước, trong lòng sẽ có tín ngưỡng đạo đức, có mục tiêu theo đuổi của cuộc đời, sẽ không dễ dàng thoả hiệp với thế tục, cũng có khí khái của người dũng cảm, thà chết chứ không chịu khuất phục, hắn rất thích những phần tử trí thức có chút ngông nghênh, bậc thang tiến bộ của một dân tộc hoặc quốc gia là cột sống của trí thức chứ không phải kỹ thuật diễn xuất của những minh tinh điện ảnh và ngôi sao ca nhạc.
- Trước kia gặp qua vài lần.
Quan Doãn ngồi bên trái Thôi Lỗi, Hứa Tiểu Hàn liền việc nhân đức không nhường ai mà ngồi bên phải Thôi Lỗi. Quan Doãn vẻ mặt hồ nghi liếc nhìn Hứa Tiều Hàn một cái, không nghĩ ra quan hệ giữa Hứa Tiểu Hàn và Thôi Lỗi là quan hệ gì.
- Ấn tượng về cô ấy như thế nào?
Thôi Lỗi lại hỏi một câu, vẻ mặt yêu quý quay lại nhìn Hứa Tiểu Hàn một cái.
Cái này… nên nói từ đâu? Quan Doãn trong lòng bất định, nhất thời không hiểu ngụ ý câu hỏi của Thôi Lỗi, chủ yếu là hắn vẫn chưa biết Thôi Lỗi và Hứa Tiểu Hàn có mối quan hệ như thế nào nên không biết đáp ra sao, hơn nữa hắn và Hứa Tiểu Hàn quả thật chỉ gặp vài lần, còn lâu mới nói đến chuyện hiểu biết.
Hơi trầm tư, ánh mắt quét qua mặt Hứa Tiểu Hàn, đột nhiên thấy Hứa Tiểu Hàn nháy nháy mắt và dùng tay chỉ trước ngực --- Hứa Tiểu Hàn người nhỏ nhưng ngực to, hai vú ngạo nghễ cao ngất, không kém Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh một chút nào, nhưng Quan Doãn cũng biết, tay Hứa Tiểu Hàn chỉ vào ngực không phải là để hắn nhìn vào ngực cô mà là để hắn nhìn thứ khác trên ngực cô.
Là một huy chương, rốt cục là huy chương gì, hắn cách quá xa nhìn không rõ, nhưng trong nháy mắt đầu óc loé lên một ý tưởng, đoán ra điều gì đó, hiểu ý mà cười, đáp lại cho Hứa Tiểu Hàn ánh mắt ngầm hiểu.
- Tiểu Hàn là một đứa con gái có trí tuệ, có khả năng quan sát nhạy bén với sự vật, có khả năng lĩnh ngộ rất lớn đối với hiện tượng xã hội.
Quan Doãn thấy huy hiệu trước ngực Hứa Tiểu Hàn nên đoán được năm nay cô sẽ thi đại học, muốn làm học trò của Thôi Lỗi, làm đệ tử của Thôi Lỗi, vì vậy hắn chỉ nói phẩm chất của Hứa Tiểu Hàn ở trường mà không nhắc đến vấn đề khác.
- Nói như vậy, người tốt nghiệp đại học Bắc Kinh như cậu cũng xem trọng Tiểu Hàn rồi hả?
Ánh mắt Thôi Lỗi tràn đầy vẻ quan sát:
- Cậu và nó không quen thân, chỉ gặp vài lần, sao lại biết nó có trí tuệ?
Khi Quan Doãn học đại học Bắc Kinh không nghe nói gì về Thôi Lỗi, khi hắn học đại học thì Thôi Lỗi đã về hưu rồi, bây giờ lại được mời trở lại trường, nói ra thì hắn và Thôi Lỗi cũng không phải người ngoài, là đồng môn cùng khoa.
Quả nhiên là một ông cụ hay bắt bẻ, nghĩ đến những gì Tưởng Tuyết Tùng dặn dò, câu trả lời của Quan Doãn càng cẩn thận:
- Nhìn ra cách đối nhân xử thế của một người có lẽ phải mất mấy năm thậm chí mười mấy năm, nhưng muốn nhận ra trí tuệ của một người, ngay lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên nói chuyện hoàn toàn có thể đưa ra kết luận.
- Lời này có lý, đường xa mới biết sức ngưạ, lâu ngày mới biết lòng người nhưng nói chuyện thấy trí tuệ, luận điểm thấy cao thấp.
Thôi Lỗi khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc Ngu:
- Mặc Ngu, có thể ăn cơm chưa?
Hòn đá trong lòng Quan Doãn cũng đã rơi xuống, lần này thì hay rồi, hắn không cần mất thời gian nghĩ biện pháp qua cửa ải Thôi Lỗi, hắn đã qua cửa rồi, vậy thì chuyện tiếp theo liền dễ dàng hơn nhiều.
Quả thật dễ làm rồi, bữa cơm này chủ khách đều vui vẻ, đặc biệt là Hứa Tiểu Hàn, vui vẻ cười đùa, còn chủ động mời rượu Quan Doãn, cực kỳ vui vẻ đối với hành động nói tốt cho cô ở trước mặt Thôi Lỗi của Quan Doãn. Quan Doãn cũng nhân dịp không ai để ý, đem món quà của Trần Thiên Vũ đưa cho Hứa Tiểu Hàn.
Hứa Tiểu Hàn lúc nhận túi giấy vốn rất vui vẻ, vừa nghe là món quà Trần Thiên Vũ tặng cô, sắc mặt liền thay đổi, nụ cười nhẹ nhàng biến thành xuân hàn se lạnh, muốn trả lại Quan Doãn. Quan Doãn giơ tay đẩy:
- Tôi nhận sự uỷ thác của người khác, Thiên Vũ nói tôi nhất định phải đưa tận tay cô, nếu cô không muốn nhận thì hãy đợi đến khi tôi đi rồi thì xử lý, ném bỏ, đốt đi hay tặng người khác đều không liên quan đến tôi.
- Anh cũng thật giảo hoạt.
Câu nói của Quan Doãn chọc cười Hứa Tiểu Hàn. Cô tự nhiên cười nói, nghiêng đầu nghĩ, lộ ra ánh mắt giảo hoạt, giơ tay ra lấy quà ra, là một chiếc hộp vuông vắn, hộp không to, vừa mở ra nhìn thì thấy bên trong vải lụa vàng bao bọc một đồng tiền.
- A…
Hứa Tiểu Hàn kinh ngạc bịt miệng lại, nhỏ giọng nói:
- Tiền vàng nguyên chất thời Bắc Tống, đây là vật độc nhất vô nhị, là do Tống Thái Tông đến Ngũ Đài Sơn thắp hương mà tạo thành, là tiền ở miếu thờ hiếm hoi trong lịch sử do hoàng đế đích thân cung dưỡng, Trần Thiên Vũ thật chịu chơi.
Cô dường như lại nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn quanh, đột nhiên cười thầm:
- Quan Doãn, trả anh một phần ân tình.
- Cô muốn làm gì?
Quan Doãn nhất thời không đoán được tâm tư của Hứa Tiểu Hàn, muốn hỏi rõ nhưng lại chậm một bước.
- Giáo sư Thôi, đây là món quà Thư ký Quan tặng ngài, ngài không được từ chối, nhất định phải nhận quà.
Lúc nói, tay Hứa Tiểu Hàn rất nhanh đem đồng tiền nhét vào hộp gấm, lật tay lại giống như hiến bảo vật mà trịnh trọng đưa món quà đến trước mặt Thôi Lỗi.
…Sự tình đã biến chuyển mà Quan Doãn không ngờ đến, lại thu được kết quả mượn hoa hiến Phật!