Quan Vận

Đúng vậy, người cung kính đứng phía sau Tưởng Tuyết Tùng, lẳng lặng cùng Tưởng Tuyết Tùng chờ tình thế phát triển, không là ai khác, mà chính là Phó Cục trưởng tân nhiệm của Cục Công an thành phố, nhân vật chạm vào có thể bỏng tay của hệ thống Công an thành phố Hoàng Lương – Hoàng Hán!
Hoàng Hán lúc này không giữ trật tự bên ngoài, lại tránh trong phòng Tưởng Tuyết Tùng để nói chuyện với ông, bản thân để lộ một thoáng không khí đầy thâm ý. Thân là thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, ý nghĩa của chuyện lần này hết sức lớn, mà Quan Doãn cũng không thấy tăm hơi, lại càng có ý vị sâu xa.
- Anh đối với Quan Doãn có lòng tin vậy sao?
Tưởng Tuyết Tùng khẽ nhìn đồng hồ trên tay, trong mắt thoáng một chút lo âu.
- Quan Doãn tuy tuổi còn trẻ, nhưng làm việc rất lão luyện, mọi mặt đều chu toàn. Hắn nói có thể giải quyết được tranh chấp này thì nhất định phải có biện pháp đối phó, nếu không, chắc chắn hắn sẽ không lên tiếng.
Hoàng Hán thẳng thắn nói, trước mặt Tưởng Tuyết Tùng cũng không che giấu sự tán thưởng của y đối với Quan Doãn.
- Nếu Quan Doãn làm hỏng, tôi sẽ thay hắn chịu tiếng xấu với người khác.
- Sao?
Tưởng Tuyết Tùng nhìn Hoàng Hán đầy thâm ý.
- Dường như anh hy vọng ở Quan Doãn gì đó?
Hoàng Hán mỉm cười.
- Không giấu gì Bí thư Tưởng, tôi thật sự cảm thấy Quan Doãn sau này rất có triển vọng. Bây giờ trở thành bằng hữu của hắn, so với việc chờ hắn sau này thành công rồi mới kết bạn thì dễ dàng hơn nhiều, cũng tương đương với một khoản tiền đầu tư lâu dài.
Tưởng Tuyết Tùng cũng cười.
- Được rồi, mặc kệ là tin tưởng Quan Doãn mù quáng hay là còn nguyên nhân khác, tôi muốn hỏi anh một chuyện. Muốn khuyên phụ huynh học sinh quay về, dứt khoát là không thể được, không có lợi, mấy phụ huynh đó sẽ không nghe nói suông.
- Quan Doãn chắc chắn có cách, tôi tin tưởng hắn.
Hoàng Hán cứ đáp bừa lại, nhưng cũng không nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng.
Thật ra trong lòng Hoàng Hán cũng hiểu được, Tưởng Tuyết Tùng cũng ít nhiều đoán được vì sao Quan Doãn khuyên phụ huynh học sinh nên quay về, là vì Quan Doãn đã bắt được điểm yếu của họ. Tưởng Tuyết Tùng không chỉ ra quân bài tẩy trong tay Quan Doãn là gì, ông cũng sẽ không nói ra. Hơn nữa, cho dù Tưởng Tuyết Tùng có vạch trần được lợi thế mà Quan Doãn đang nắm trong tay, thì hắn cũng sẽ không nói gì.
Đương nhiên, Tưởng Tuyết Tùng là người thông minh nên sẽ không lên tiếng. Có những việc anh biết tôi biết, dù có nhìn thấu cũng không nói ra được.
Biết rõ ràng nhưng không nhắc tới, chính là sự im lặng thông minh. Biết gì nói nấy chính là hiểu biết nông cạn.
Trịnh Thiên Tắc để lại một khối tài sản khổng lồ. Nhìn bề ngoài, tất cả đều đã bị tòa án niêm phong, trên thực tế, đó chỉ là một phần nhỏ trong tài sản của Trịnh Thiên Tắc, ít nhất trên 90% đã không cánh mà bay rồi, tung tích từ đó về sau cũng không rõ nữa, thành một món tiền mông lung không rõ ràng. Bay đi đâu chứ? Không hề nghi ngờ, đã có người ngầm chiếm lấy rồi.
Ai?
Ngoại trừ Quan Doãn thì không còn ai khác!
Ngay từ đầu, Hoàng Hán cũng có ý tiên hạ thủ vi cường, cất tài sản của Trịnh Thiên Tắc vào túi mình, nhưng sau lại có hai chuyện xảy ra khiến y bỏ qua ý định này. Một là Hồng Nhan Hinh cũng không tin tưởng y, hai là Quan Doãn đã tham gia cuộc chiến tranh đoạt tài sản này. Dù y cũng không dám khẳng định Quan Doãn muốn tài sản của Trịnh Thiên Tắc để làm gì, nhưng y lập tức ra quyết định là sẽ không nhúng tay vào giành tài sản của Trịnh Thiên Tắc để lại, chỉ tránh sau màn quan sát nhất cử nhất động của Quan Doãn.
Hoàng Hán rất tỉnh táo, cũng rất lạnh lùng, y chỉ trốn phía sau, thờ ơ hờ hững, muốn xem Quan Doãn rốt cuộc sẽ đi đến bước nào, rốt cuộc muốn chiếm tài sản của Trịnh Thiên Tắc làm của riêng hay còn có dự tính nào khác.
Với tính cách của Hoàng Hán, y cũng không cố gắng đoán dụng tâm Quan Doãn làm gì. Quan Doãn có muốn cất tài sản của Trịnh Thiên Tắc vào túi mình hay muốn đi làm việc khác, Hoàng Hán cũng không vì thế mà có đánh giá gì khác với nhân cách của Quan Doãn. Y chỉ thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn xem Quan Doãn rốt cuộc làm thế nào.
Tính cách Quan Doãn, lòng tham không đủ để rắn nuốt voi, vẫn rất có đại khí công bằng, y chỉ chú ý đến kết quả, không thèm quan tâm đến thủ đoạn. Nếu Quan Doãn thật sự kết hợp thành công được quan niệm và kế hoạch của hắn, y vô cùng tán thành tính cách của Quan Doãn.
Theo tình hình ngày càng sáng tỏ, Hoàng Hán ngày càng đoán được tâm tư của Quan Doãn, hiểu rõ Quan Doãn thật sự không tham lam tài sản của Trịnh Thiên Tắc để cất vào túi riêng, mà chỉ tính toán cho đại cục của trận chiến cuối cùng ở Hoàng Lương. Lúc này, y càng thêm khâm phục Quan Doãn, lên đến độ cao chưa từng có. Y không phải khâm phục nhân cách Quan Doãn cao đến độ nào, nhân phẩm hoàn mỹ đến bao nhiêu, hay là suy nghĩ cho người dân thế nào, mà y khâm phục Quan Doãn sử dụng thuần thục các thủ đoạn chính trị cùng với ánh mắt biết nhìn xa. Đúng là một người trẻ tuồi không thể xem nhẹ.
Người trẻ, luôn suy nghĩ quá xốc nổi, còn như Quan Doãn, cứ bình tĩnh mà suy nghĩ, cũng không vì hoảng loạn mà ra tay sai lầm, thật sự là rất ít. Hoàng Hán xem trọng Quan Doãn là vì điểm này. Từ Quan Doãn, y nhìn thấy được bố cục cực kỳ lâu dài, biết xem xét thời thế và thận trọng chuẩn bị cho sau này.
Dù y đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm, cũng không khỏi bội phục Quan Doãn trong thế cục lộn xộn vẫn chưa bao giờ đi một nước cờ sai. Hơn nữa, điểm thông minh nhất của Quan Doãn là tất cả những gì hắn đã làm đều phục vụ cho Tưởng Tuyết Tùng cả. Nói chính xác hơn, đại cục của Tưởng Tuyết Tùng có thể đi đến bước này, cũng vì Quan Doãn đã sắp xếp, chẳng những gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, mà còn nghĩ đến nếu chẳng may có biến thì phải giải quyết hậu quả thế nào cho tốt.
Mà ngay cả Hoàng Hán muốn không thừa nhận cũng không được, được sự trợ giúp của Quan Doãn, Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương, ít nhất cũng nắm quyền hoàn toàn sớm hơn nửa năm, ít nhất cũng thắng lợi một cách toàn diện sớm hơn một năm. Nói cách khác, nếu không có Quan Doãn thúc đẩy phía sau, Tưởng Tuyết Tùng hiện nay sẽ không được bình tĩnh như Lã Vọng buông cần.
Đương nhiên, Hoàng Hán cũng không thể không khoe khoang thêm mấy câu, nếu không có y từng bước làm tan rã thế lực của Trịnh Thiên Tắc từ trong nội bộ, thì Quan Doãn cũng không có khả năng thành công như bây giờ, càng không có khả năng thu hoạch tương đối phong phú như vậy. Nói không khoa trương chút nào, Hoàng Lương có thế cục hôm nay, có phân nửa là nhờ vào công lao của y và Quan Doãn.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn, tiếng đánh chửi và đập phá, từ xa đã đến ngày càng gần. Nếu phân tích theo âm thanh, thì đám người chẳng những đã xông vào trụ sở làm việc của Thành ủy mà còn lên đến lầu hai rồi.
Tưởng Tuyết Tùng quay về chỗ ngồi, không có chút bối rối nào:
- Còn thiếu một chút sao?
Hoàng Hán cầm lấy bộ đàm:
- Báo cáo tình hình đi.
Trong bộ đàm truyền đến giọng nói:
- Báo cáo Cục trưởng Hoàng, đã bố trí xong, chờ chỉ thị tiếp theo.
- Nghe mệnh lệnh của tôi, trước khi không có lệnh của tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ, nghe rõ không?
- Dạ!
Tưởng Tuyết Tùng ngồi không yên:
- Sao Quan Doãn vẫn còn chưa có tin tức vậy?
- Có lẽ hắn còn thiếu một chút, dù sao, chuyện hắn cần làm cũng là chuyện lớn.
Hoàng Hán nghe bên ngoài ngày càng vang tiếng bước chân, cũng hơi khẩn trương vài phần:
- Chờ một chút, hẳn là nhanh thôi.
Tuy ngoài miệng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng hơi thiếu tự tin. Nếu chẳng may Quan Doãn chuẩn bị không đủ hoặc là chậm một bước, để người bên ngoài xông vào văn phòng Bí thư Thành ủy, thì dù có là ai cũng không chịu nổi trách nhiệm này. Quan Doãn, trong lúc quan trọng thế này, thật sự có thể đáng tin sao?
Dù Hoàng Hán rất có lòng tin với Quan Doãn, nhưng hiện giờ, dù sao cũng là thời khắc sống còn, cảm giác vận mệnh nằm trong tay người khác thật sự không tốt chút nào. Tay phải của y không tự chủ được, đặt lên hông.
Bên hông y là một khẩu súng lục.
Tưởng Tuyết Tùng chú ý đến sự khẩn trương của Hoàng Hán, khoát tay:
- Anh vẫn không đủ lòng tin với Quan Doãn.
- Bí thư Tưởng, tôi…
Hoàng Hán mới nói được một nửa, tiếng bước chân ngoài cửa đã đến rất gần, y lập tức khẩn trương nín thở, dán tai vào cửa, đột nhiên nghe tiếng vang thật lớn truyền đến, khiến y sợ đến mức đột nhiên lùi ra sau một bước, khẽ vươn tay rút súng ra.
Khác biệt rất lớn với Cung Gia Động rút súng trước mặt Vu Phồn Nhiên là tuy Hoàng Hán đã rút súng trước mặt Bí thư Tỉnh ủy, nhưng không hề có ý liều lĩnh, mà là có ý muốn bảo vệ.
Tiếng động cực lớn, cũng thật sự dọa Tưởng Tuyết Tùng nhảy dựng. Ông đứng lên:
- Mau chóng liên lạc với Quan Doãn.
Còn chưa dứt lời, ngoài cửa đã nghe tiếng đập thình thình. Đúng vậy, là đập chứ không phải là gõ cửa, hơn nữa là một cú đá rất mạnh. Nếu không phải cửa phòng Tưởng Tuyết Tùng rất chắc chắn để tăng cường cách âm và được đặc biệt gia cố qua, thì không chừng đã bị đá sập.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng trắng bệch. Ông chưa từng phải trải qua cảnh quẫn bách khi bị người tới phá cửa. Dưới tình thế cấp bách, đang định cầm điện thoại gọi cho Quan Doãn, thì điện thoại đã reo lên.
Tưởng Tuyết Tùng chưa bao giờ muốn nghe được giọng nói của Quan Doãn như bây giờ.
- Bí thư Tưởng, chuẩn bị xong, có thể bắt đầu rồi.
Giọng nói của Quan Doãn vẫn bình tĩnh như ngày thường, nhưng đối với Tưởng Tuyết Tùng, lại giống như tiếng nói của trời vậy
- Biết rồi.
Tưởng Tuyết Tùng cố gắng trấn tĩnh, thản nhiên nói, đặt điện thoại xuống, lặng lẽ gật đầu với Hoàng Hán.
- Động thủ!
Hoàng Hán lạnh lùng ra lệnh vào bộ đàm.
Được một lúc, không còn nghe tiếng đập ngoài cửa nữa, lại vang đến tiếng la hét của nhiều người.
- Thả tôi ra!
- Tôi muốn tìm Tưởng Tuyết Tùng tính sổ!
- Tưởng Tuyết Tùng, ông ra đây, đừng làm rùa đen rút đầu!
- Cảnh sát chó má…
Tiếng quát tháo xa dần, Tưởng Tuyết Tùng và Hoàng Hán đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt rất thoải mái.
Điện thoại lại gấp gáp reo vang.
- Bí thư Tưởng, bắt đầu thu lưới rồi.
Là Lãnh Phong.
- Quách Vĩ Toàn và Quan Doãn đang phối hợp.
- Được, thu lưới hoàn toàn, khống chế cục diện, tránh cho tình hình tiến tới một bước không thể khống chế, nghiêm trị kẻ đầu sỏ, chia nhau đối đãi, tránh liên lụy người vô tội.
- Dạ.
Đặt điện thoại xuống, Tưởng Tuyết Tùng nói với Hoàng Hán:
- Hoàng Hán, trận đánh tiếp theo do anh chỉ huy.
- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàng Hán kính một lễ với Tưởng Tuyết Tùng, xoay người sải bước ra ngoài với vẻ dứt khoát, kiên quyết trước nay chưa từng có.
Nhìn theo bóng lưng Hoàng Hán, Tưởng Tuyết Tùng vui mừng mỉm cười.
Trụ sở làm việc Thành ủy, giờ chỉ là một mảnh hỗn độn bừa bãi, tư liệu văn kiện tán loạn khắp nơi, như đã trải qua một trận động đất vậy. Tình hình lộn xộn cũng đang được khống chế. Mấy chục viên cảnh sát chống bạo động không biết từ đâu xuất hiện, làm thành bức tường người, từng bước từng bước bức đám người đang bạo loạn kia phải lui.
Đám người luống cuống, dáng vẻ kiêu căng cũng không còn, vì bị cảnh sát chống bạo động đột nhiên xuất hiện mà phải kiềm chế vài phần, vẫn còn mấy mươi người né qua tránh lại, ra sức cổ động đám đông phát động đợt tấn công mới. Nhưng ngặt nỗi cảnh sát chống bạo động bao vây rất chuyên nghiệp, không cách nào phá nổi, biết phải làm sao?
Trong đám người có một gã thanh có xăm trên cánh tay tên Lý Đại Nạo. Gã nhận được sự nhờ vả của người khác, thấy tình hình nhanh chóng bị khống chế, trong lòng rất sốt ruột, lại thấy cảnh sát chống bạo động vũ trang rất đầy đủ, tránh sau tấm khiên, đánh cũng không đánh, không khỏi càng thêm căm tức. Bỗng nhiên gã nghĩ ra một kế, đưa tay lấy một con dao xếp ra, đâm mạnh một phát. Hôm nay, không đổ máu thì không thể làm ra chuyện lớn được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui