Quan Vận

- Ôn Lâm và Hồng Nhan Hinh vẫn khỏe chứ?
Ôn Lâm đến Bắc Kinh đã hơn một tháng. Ý của cô khi đến Bắc Kinh là muốn học Kim Nhất Giai vận tác tư bản. Nhưng sau khi học hỏi Kim Nhất Giai một thời gian, cô ngồi không yên, lại đến Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh, cùng chung một chỗ.
Không phải vì Kim Nhất Giai dạy không tốt, cũng không phải Ôn Lâm không ra sức học, nhưng Ôn Lâm và Kim Nhất Giai dù sao cũng không phải bạn thân, hai người xuất thân bất đồng, cảnh giới chênh lệch quá lớn. Ánh mắt Kim Nhất Giai cao xa, dù là vận tác tư bản hay dự án đầu tư đều có điểm xuất phát từ tình hình chính trị trong nước, phải nhìn từ ba đến năm năm sau.
Còn Ôn Lâm, chỉ là một cô con gái được cưng chìu, không đạt đến tầm nhìn xa như Kim Nhất Giai, trình độ kém nhau quá xa, nên khó tránh khỏi sự bất mãn. Ví như Kim Nhất Giai nói cho Ôn Lâm biết, vận tác tư bản phải tham khảo kinh nghiệm nước ngoài cho nhuần nhuyễn, nhưng đối với Ôn Lâm, chính cô là trường hợp đi nghiên cứu học hỏi kinh nghiệm nước ngoài thành công đã rất buồn chán rồi, cô không thích hợp lý luận liên hệ với công tác thực tiễn, mà thích làm từ thực tế, từng bước đi là một trải nghiệm để tích lũy kinh nghiệm.
Kim Nhất Giai thì lại khác, cô vừa có lý luận cao thâm về kinh tế học, lại cũng có thao tác cụ thể và đại hoạch thành công, hơn nữa, so ra, cô lại càng xem trọng lý thuyết hơn. Đương nhiên, không phải chỉ là lý thuyết suông, mà chưa từng có được bao nhiêu trường hợp tiêu biểu thành công lại không kết hợp nhuần nhuyễn lý thuyết và thực hành. Cho nên, trong công việc của cô, mỗi hạng mục đầu tư đầu đại hoạch thành công.
Đương nhiên, cho dù xem xét ở góc độ nào, thì Kim Nhất Giai vẫn thực hiện ổn thỏa và có tiền lời lớn nhất. Kim Nhất Giai như một cao thủ không dễ dàng xuất thủ. Cô có ánh mắt trác tuyệt, động tác nhanh nhẹn, không ra tay thì thôi, ra tay là chính xác. Còn Ôn Lâm lại như một con nghé con mới ra đời đầy tò mò, thích thử thách và mạo hiểm, cô sẽ không giải quyết vấn đề bằng lý luận và chính trị, mà luôn muốn tự mình thể nghiệm… Vì thế, cô và Kim Nhất Giai hoàn toàn không thể ăn ý với nhau được.
So từ đầu đến cuối, trước là lý thuyết, sau là thực tiễn, Ôn Lâm càng ưa thích đi thẳng vào thực tiễn hơn. Đúng là dựa vào ý nghĩ này, cô mới học lý thuyết hơn nửa tháng, sau đó tụ họp với Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh. Khi mới tiếp xúc với Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh, Ôn Lâm mới phát hiện ra những gì cô muốn làm thì Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh đang gióng trống khua chiêng mà tiến hành.
Nếu như Ôn Lâm là một vị tiên phong thật sự, Tô Mặc Ngu là tướng lĩnh thành thạo trên thương trường, thì Hồng Nhan Hinh là một quân sư khôn khéo, tinh thông giao tiếp, tính kế. Ba người hợp tác với nhau, Tô Mặc Ngu chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị, Ôn Lâm là Tổng giám đốc, còn Hồng Nhan Hinh là chủ quản về tài vụ và hậu cần. Ba người liên kết thành tam giác sắt, vừa khéo để tạo nên hình thái ban đầu của bộ sậu quản lý một tập đoàn lớn.
Tính cách Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh rất khác biệt. Tuy nói về nguyên quán thì hai người đều là người phương nam, nhưng sống chung dường như cũng không quá hòa hợp. Cũng có thể hiểu được vì tính cách và quan điểm bất đồng sẽ khiến người ta khó trở thành bạn bè được. Chuyện nam hay bắc không liên quan, chỉ có tính cách và sự hợp ý mới liên quan mà thôi.
Đang lúc Tô mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh buồn phiền, thì Ôn Lâm đến rất đúng lúc, tránh cho chuyện đụng chạm khó xử của hai người. Hơn nữa, Ôn Lâm cố hàn gắn, làm người nối kết cả hai. Phải nói, Ôn lâm xuất hiện khiến tình thế liên hợp tam giác thêm vững chắc.
- Ôn Lâm và Hồng Nhan Hinh đều khỏe cả, nhờ có đại lão gia em mong nhớ. Nhưng chị muốn biết, Ôn Lâm và Hồng Nhan Hinh, em nhớ ai hơn?
Tô Mặc Ngu cố ý trêu Quan Doãn.
Trong lòng Quan Doãn, tất nhiên Ôn Lâm quan trọng hơn. Không nói đến việc gần gũi giữa hắn và Ôn Lâm, thì hắn và Ôn Lâm cũng là tình nghĩa thanh mai trúc mã. Trải qua một năm đồng cam cộng khổ ở huyện Khổng, lời hứa một lòng hướng về hắn của Ôn Lâm, hiện tại và tương lai, hắn cũng đã biết được Ôn Lâm là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn. Còn Hồng Nhan Hinh… chỉ có thể nói, hắn và Hồng Nhan Hinh cùng theo đuổi lý tưởng mà thôi.
- Em nhớ chị Ngu nhất.
Quan Doãn cười hì hì, vậy mới không chọc giận Tô Mặc Ngu.
- Thế nào, ngoại trừ chỗ đầu tư Hoàng Lương, tất cả mọi việc đều thuận lợi cả chứ?
Tài sản cá nhân của Tô Mặc Ngu cũng đã hơn trăm triệu, cụ thể là bao nhiêu thì Quan Doãn không nhớ rõ. Hồng Nhan Hinh có trong tay hai trăm triệu, so ra, Ôn Lâm lại không có tiền, nếu tính đâu ra đấy thì bản thân cũng có được vài triệu, cho dù tính cả tiền lời của mấy năm sau, cho dù có ngàn vạn lần, cũng là nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa so với tài sản của Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh.
Nhưng ưu thế của Ôn Lâm cũng rất rõ ràng, kiên định, có khả năng, hơn nữa còn có tác dụng điều hòa. Còn một điều nữa mà Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh đều rất rõ, trong ba người, Ôn Lâm chính là người mà Quan Doãn tin tưởng nhất. Như vậy, Ôn Lâm là người có tài sản ít nhất, lại trở thành người quan trọng nhất rồi.
Đều nói, ba người phụ nữ thành một vở kịch. Cũng may, Ôn Lâm, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh không tụ lại để diễn, chỉ một lòng muốn tạo ra một đế quốc khổng lồ - đế quốc kinh tế. Ba người ăn ý với nhau, thành lập một tập đoàn công ty liên hợp, do Tô Mặc Ngu làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, Ôn Lâm làm Tổng giám đốc, còn Hồng Nhan Hinh làm Phó Tổng giám đốc.
Tập đoàn liên hợp này có tên là Tập đoàn Kinh Thành Khởi Điểm, ngụ ý là sẽ cất cánh từ Bắc Kinh, từ nay về sau, bay vút lên tận trời.
Tập đoàn Khởi Điểm ngoại trừ liên kết đầu tư với Tập đoàn Yên Sơn của Tề Ngang Dương đầu tư vào Thành phố lịch sử văn hóa và Cung văn hóa Hoàng Lương thì còn chia ra đầu tư vào các dự án ở Bắc Kinh và thành phố Yến. Nhưng so ra, Hoàng Lương hiện nay là chiến trường chủ chốt, còn đầu tư ở Bắc Kinh và thành phố Yến chủ yếu là buôn bán thôi, còn các dự án đầu tư ở Hoàng Lương lại xen lẫn nhân tố chính trị vào.
- Hết thảy đều thuận lợi. Có chị trấn thủ, có Ôn Lâm chiến đấu anh dũng, có thể không thuận lợi sao?
Tô Mặc Ngu nhoẻn miệng cười, rạng rỡ như ánh mặt trời mùa hạ chiếu sáng, như hoa nở, như ráng mây đang hồi rực rỡ nhất.
- Sao vậy, thư ký Quan có chỉ thị gì mới không?
- Nghe nói người phụ trách công trường, Hầu Lam, là một cô gái xinh đẹp hả?
Quan Doãn lướt mắt qua vai Tô Mặc Ngu, nhìn về bóng người xinh đẹp tuyệt trần dưới giàn giáo phía xa.
- Sao, có hứng thú muốn làm quen một chút không?
- Là em muốn làm quen chứ gì?
Tô Mặc Ngu quay lại nhìn thấy, gật đầu nói:
- Dáng người không tệ, nét đẹp khỏe mạnh mới là nét đẹp đáng thưởng thức. Nhưng chị phải khuyên em, em Quan, dù người ta thường nói không phong lưu thì uổng thiếu niên, nhưng cũng phải có chừng mực thôi. Bên cạnh em có Kim Nhất Giai, có Ôn Lâm, còn có Hồng Nhan Hinh nữa, không người nào không là tuyệt sắc mỹ nữ, lại muốn gian díu với một phó tổng giám đốc ở công trường, phải nói là không được.
Hầu Lam là phó tổng giám đốc của Bắc Thành Nhất Kiến. Cô đích thân phụ trách dự án Hoàng Lương, có thể thấy được, Bắc Thành Nhất Kiến rất xem trọng dự án này. Với sự nổi bật của Bắc Thành Nhất Kiến trong giới xây dựng ở tỉnh Yến hiện nay, những dự án bình thường thì cứ để nhân viên quản lý bên dưới ra mặt là được rồi.
Nhưng Hầu Lam đích thân đến Hoàng Lương để giám sát, không chỉ vì dự án thành phố văn hóa lịch sử Hoàng Lương, mà còn vì Đệ Nhất Cao Lâu nữa. Tòa nhà Đệ Nhất Cao Lâu do Lãnh Tử Thiên đầu tư, cũng do Bắc Thành Nhất Kiến xây dựng.
- Không phải em muốn làm quen, chẳng lẽ em là người thấy phụ nữ thì không chịu nổi sao?
Quan Doãn cười ha hả. Hắn biết Tô Mặc Ngu thích nhất là tán dóc về vấn đề của nam nữ, nên cũng không để trong lòng.
- Em muốn cho chị biết một chút, nếu như có thể trở thành bạn bè không giấu diếm gì thì quá tốt.
- Em muốn cho chị…
Tô Mặc Ngu chợt ý thức được chuyện gì, giọng nói chợt nhỏ hơn mấy phần.
- Để chị có thể xâm nhập vào nội bộ kẻ địch sao?
- Xâm nhập vào nội bộ kẻ địch? Chị chắc là xem quá nhiều phim chiến tranh tình báo, nhưng …. Ha ha, cũng có thể nói là như vậy. Phụ nữ với nhau dễ giao lưu hơn, hơn nữa, với sự khéo léo của chị, muốn giải quyết Hầu Lam không phải chỉ là chuyện rất nhỏ sao?
- Đừng khen chị vội, cứ nói cho rõ ràng trước, muốn chị quen Hầu Lam làm gì? Chị tuy tin tưởng em, nhưng chuyện không rõ ràng thì chị không làm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Ngu nghiêm lại.
- Em Quan, cho dù em muốn bán chị cũng phải để chị hiểu được vì sao mà chết chứ.
- Đâu có nghiêm trọng như vậy, chúng ta là chiến hữu cùng chiến hào mà.
Quan Doãn mỉm cười. Dù cẩn thận, Tô Mặc Ngu cũng lộ rõ sự tin tưởng hắn, khiến hắn rất cảm động.
- Chỉ muốn chị sau khi quen biết Hầu Lam thì cạy miệng Hầu Lam, tìm được chỗ hổng của Bắc Thành Nhất Kiến, sau đó…
- Sau đó lợi dụng sức mạnh đòn bẩy kinh tế, phá được thành lũy của Bắc Thành Nhất Kiến. Bắt đầu từ Bắc Thành Nhất Kiến, từng bước lần đến điểm yếu của Chương Hệ Phong…
Tô Mặc Ngu cướp lời, trừng hai mắt thật lớn
- Chị nói có đúng không?
Quan Doãn đầy ngạc nhiên, thán phục:
- Chị Ngu, ý tưởng chính trị của chị ngày càng sáng rõ rồi.
- Đừng khen chị, không phải chị nghĩ ra được điều này, mà là Nhất Giai.
Tô Mặc Ngu cười ha hả.
- Lúc chị ở Bắc Kinh, Nhất Giai có nói cho chị biết, em để cho Bắc Thành Nhất Kiến nhận thầu công trình nhất định là có dụng tâm khác, hơn phân nửa là dùng mấy chữ - lấy lùi làm tiến. Cô ấy còn nói, Phó tổng giám đốc Bắc Thành Nhất Kiến Hầu Lam, có vị trí rất quan trọng ở Bắc Thành Nhất Kiến. Nếu phá được Hầu Lam, chẳng khác nào mở ra được cửa chính của Bắc Thành Nhất Kiến.
- Nhất Giai thật lợi hại, đoán đúng được tâm tư của em.
Tô Mặc Ngu xúc động nói.
- Rốt cuộc là người một nhà, tâm ý tương thông. Nếu là chị, dù thế nào chị cũng không đoán được tâm tư của em.
- Làm gì phải đoán tới đoán lui, rắc rối quá, không phải em sẽ nói thẳng cho chị biết sao?
Ngoài miệng Quan Doãn nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn than thầm một trận. Trí tuệ chính trị của Kim Nhất Giai không như bình thường. Có câu cửa miệng nói là hổ nữ nhà tướng, không hổ là tiểu thư khuê các, ánh mắt chẳng những nhìn xa, mà còn có thể nắm toàn bộ đại cục, khi nào cưới được về, nhất định là một người vợ hiền.
- Được rồi, nếu lãnh đạo đã lên tiếng, chị bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Mặc Ngu lặng lẽ cười.
- Cứ như vậy, chị phải ở Hoàng Lương một khoảng thời gian.
- Hoàng Lương là một chỗ tốt.
Quan Doãn ngẩng đầu lên nhìn trời xanh. Trời cao xanh, nhiều đám mây trắng lững lờ, còn có một đàn bồ câu bay qua. Âm thanh chim bồ câu vỗ cánh bay về phía chân trời thoáng qua, như khiến người trong mơ chợt tỉnh giấc.
- Giấc mộng Hoàng Lương của nhiều người sẽ thành sự thật, nhưng cũng có nhiều người chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.
- Được rồi, chị không nghe em than thở nữa. Chị đi gặp Hầu Lam một chút.
Tô Mặc Ngu cười nói tự nhiên, thành thật đi về phía Hầu Lam, để lại cho Quan Doãn một bóng lưng miên man.
Quan Doãn đang chìm đắm trong không khí ngày hè, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Tinh thần hắn đang ở chốn xa xôi, cũng không nhìn vào điện thoại, cứ tiện tay nhận nghe.
Trong điện thoại, có một giọng nói như tiếng trời truyền từ nơi xa xôi tới, vô cùng nhẹ nhàng:
- A lô, Quan Doãn, em là Hạ Lai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui