Quan Vận

Sau giờ ngọ của một ngày bình thường, vào lúc Quan Doãn hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý, giọng nói của Hạ Lai lại thình lình vang lên bên tai, như nhiều năm trước, trong sân trường đại học Bắc Kinh, hắn nằm nghỉ trưa dưới một gốc cây cổ thụ, một cô gái đột ngột xuất hiện trước mặt, che khuất ánh mặt trời, cúi người xuống, nhoẻn miệng cười với hắn:
- Bạn học, có kiến đang đánh nhau trên mặt bạn kìa.
Mối tình đầu, mối tình đầu vĩnh viễn khó quên, trong nháy mắt, chuyện cũ lại sống động ùa về, tươi mới trong trí nhớ.
Hạ Lai… Quan Doãn lập tức mở to hai mắt, không thể tin được vào tai mình.
- Hạ Lai, thật là em sao?
- Không phải em thì còn có thể là ai chứ?
Giọng Hạ Lai vẫn trong trẻo thanh thuần nhẹ nhàng như trước, như tiếng vỗ cánh của chim bồ câu trên bầu trời, trong đầu Quan Doãn lại xẹt qua một đường ngăn cách với chuyện xưa.
- Em… có khỏe không?
Thiên ngôn vạn ngữ, không biết phải nói từ đâu. Bao nhiêu lần Quan Doãn đã nghĩ nếu nhận được điện thoại của Hạ Lai thì sẽ mừng như điên, không ngờ khi sự thật đến thì tâm trạng bất giác lại bình tĩnh lạ lùng.
- Em… cũng khỏe.
Cảm xúc Hạ Lai hơi dao động, giọng nói của cô khẽ run rẩy, nhè nhẹ phập phồng khiến cô lại như một giấc mộng đẹp sau giấc ngủ trưa, không hẹn mà lại tiến vào cuộc đời Quan Doãn.
- Em có chuyện muốn nhờ anh giúp.
- Chuyện gì?
Quan Doãn muốn hỏi Hạ Lai ở Mỹ có được không, làm việc gì, có quen sống một mình không hay là… bên cạnh đã có người yêu hiểu được cô rồi hay chưa, vân vân… có nhiều lời mãnh liệt như thủy triều mênh mông, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi yết hầu của hắn. Hắn chỉ còn cách trả lời như mây trôi nước chảy, cố gắng không để lộ tình cảm đích thực của mình.
- Em có thai…
Quan Doãn sợ ngây người.
Đã từng, Quan Doãn đã từng yêu Hạ Lai như sinh mạng. Hạ Lai là máu nóng trong lòng hắn. Hắn ở huyện Khổng chìm nổi hơn một năm, cũng vì tình yêu của hắn và Hạ Lai, nhưng hắn chưa từng oán giận hay phiền trách Hạ Lai một câu, cũng không hối hận là vì yêu Hạ Lai mà phải trả giá.
Khi Hạ Lai cao chạy xa bay, hắn bao nhiêu lần muốn biết được tin tức của Hạ Lai, chỉ mong có được một câu thôi. Nhưng hắn đau khổ đợi chờ mấy tháng, thất vọng ngút ngàn, Hạ Lai vẫn tít xa ngàn dặm, bặt vô âm tín.
Mà lúc này, giọng nói của Hạ Lai thình lình vang lên bên tai, chưa nói cho hắn biết cô ở Mỹ làm gì, cũng không nói là cô sống ra sao, lại nói một sự thật kinh người – cô mang thai. Trong nháy mắt, đầu óc Quan Doãn trở nên trống rỗng.
- Anh bình thường công việc bận rộn, không có cơ hội đi nước ngoài, em nghĩ không biết có thể mời Ôn Lâm qua đây, em cũng có được một người bạn…
Giọng Hạ Lai càng nhỏ hơn. Có lẽ cô không thể nói hết được sự cô đơn vô tận của cô, cho dù giờ đối mặt với người cô đã từng yêu, cô cũng khó thể như trước, lên tiếng yêu cầu Quan Doãn phải làm việc này việc kia vì mình.
- Em chỉ có một mình, cũng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi…
Nếu lúc trước Quan Doãn còn có thể ra vẻ cứng cỏi, cố gắng làm cho tâm bình như nước, thì khi hắn nghe được Hạ Lai cô đơn phiền não, thì rốt cuộc, nước mắt của hắn đã ứa tràn mi. Hạ Lai vốn là một cô gái được nuông chiều từ nhỏ. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chịu thiệt thòi hay khổ sở gì. Cho đến khi gặp và yêu hắn, vận mệnh của cô mới rẽ một đường vòng vo đến chín mươi độ. Từ đó về sau, cô luôn vì yêu mà khổ sở, vì yêu mà bôn ba. Cho đến hôm nay, cô lại vì yêu mà một mình vất vả, không nơi nương tựa.
Hạ Lại là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn!
- Em đang ở đâu, anh lập tức đến thăm em.
Quan Doãn xoay người lại, đưa lưng về phía Tề Ngang Dương và đi khỏi công trường, không để cho người khác thấy được sự bi thương và nước mắt của hắn. Hắn là một người đàn ông kiên cường, dù có nước mắt cũng phải giữ sau lưng người khác.
- Không cần đâu, anh đừng tới.
Hạ Lai vội vàng nói.
- Em không muốn gặp anh.
- Vì sao?
Quát Doãn khẽ quát.
- Em là người đàn bà của anh, anh là cha của con em, sao không để anh đi thăm em?
- Bởi vì… bởi vì anh và Nhất Giai đã có hôn ước rồi, bởi vì bây giờ anh là thư ký số một Thành ủy, bởi vì anh là người trong quan trường, anh không thể xuất hiện bất kỳ vấn đề gì về tác phong sinh hoạt, cũng bởi vì… em vẫn yêu anh, nên em không thể gặp anh.
Có lẽ lý do của Hạ Lai không đúng, có lẽ những lo lắng của cô không có lý, nhưng không thể phủ nhận là cô vẫn còn yêu Quan Doãn nồng nàn như cũ, là nỗi đau không thể chịu nổi trong cuộc đời Quan Doãn.
- Anh đồng ý với em.
Vì tránh xúc động cho Hạ Lai, Quan Doãn cũng không kiên trì nữa.
- Anh sẽ để Ôn Lâm qua với em.
- Cảm ơn anh, Quan Doãn. Cầu xin anh đừng nói cho người khác biết, cũng đừng nói với Nhất Giai, em không muốn đứa bé này là chướng ngại giữa anh và Nhất Giai.
Dừng lại một lát, dường như xúc động làm cô muốn kiệt sức, Hạ Lai vội vàng nói một câu rồi ngắt điện thoại:
- Em sẽ liên lạc với Ôn Lâm. Chúc anh và Nhất Giai hạnh phúc.
Ánh nắng giữa trưa mùa hè không bị cản trở chiếu thẳng xuống người Quan Doãn. Trong ánh nắng nóng như lửa ẩn chứa nỗi cay đắng chua ngọt của cuộc đời, Quan Doãn siết chặt điện thoại trong tay, thật lâu cũng không nói gì, cứ để mồ hôi và nước mắt giàn dụa trên mặt.
Nước mắt này là nước mắt vui mừng.
Số phận Hạ Lai thay đổi, nhưng rốt cuộc trời xanh có mắt, cô mang thai, cuối cùng cũng không còn cô đơn nữa. Quan Doãn không phải phụ nữ, nhưng cũng có thể biết được, một người phụ nữ vui mừng vì đứa con đến thế nào. Phụ nữ có thiên tính làm mẹ, một người phụ nữ không thể làm mẹ là một người phụ nữ chưa hoàn chỉnh. Cuộc đời này, ngoại trừ việc Hạ Lai không thể ở cùng một chỗ với hắn, nhưng có kết tinh của hắn, cũng không uổng phí rồi.
Cũng không biết bao lâu, Tề Ngang Dương đi tới phía sau Quan Doãn, vỗ nhẹ sau lưng Quan Doãn, khẽ thở dài một tiếng nói:
- Lão đệ, tuy anh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng em phải nhớ kỹ, anh luôn ở bên cạnh em.
Quan Doãn quay lại, đấm một quyền vào vai Tề Ngang Dương, đủ loại tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói:
- Em được làm cha rồi!
Tề Ngang Dương giật nảy người:
- Hả? Nhất Giai mang thai sao?
Quan Doãn hết hồn, vội vàng kéo Tề Ngang Dương lại:
- Nói nhỏ một chút, đừng để cho người khác nghe thấy… Là Hạ Lai mang thai.
- Hạ Lai?
Tề Ngang Dương ngẩn người, bỗng nhiên vẻ mặt bi thương, khẽ lắc đầu:
- Cuối cùng, trời xanh cũng mở mắt, Hạ Lai không còn cô đơn một mình nữa rồi.
Một câu nói đã khiến Quan Doãn lại thương cảm, lắc đầu, đang định nói gì đó, bỗng nhiên thấy từ xa có chiếc xe cảnh sát chạy tới. Xe đến trước mặt hai người, thắng gấp lại, dừng hẳn. Hai người từ trên xe nhảy xuống, một người là Lưu Bảo Gia, một người là Lôi Tấn Lực.
- Anh Quan.
- Anh Quan.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực chào Quan Doãn trước, sau đó lại quay sang chào Tề Ngang Dương, sau đó cũng không kiêng dè sự có mặt của Tề Ngang Dương, nói ngay:
- Theo tin tình báo đáng tin cậy, có người của bang Thái Đao đến Hoàng Lương làm chuyện bất lợi với anh, đã bị Đới Kiên Cường phế đi một cánh tay, chán ngán quay về thành phố Yến rồi. Nhưng lúc đi ra lại nói rất ngon lành, chỉ cần anh Quan đến thành phố Yến, thì bang Thái Đao sẽ lấy một chân của anh.
Bang Thái Đao là bang phái ở thành phố Yến, nhưng không ở yên trong thành phố Yến, mà còn dám đến Hoàng Lương giương oai, quả là coi trời bằng vung. Quan Doãn cũng không hề tức giận, cười ha hả, vỗ đùi:
- Cái chân này theo tôi hơn hai mươi năm, tôi cũng không muốn nó theo người khác đâu.
Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm sau khi hàng phục rồi thì hết mực trung thành và tận tâm, quả như lời của Sở Triều Huy đã nói, trung thành như nhất. Sau lại đến lúc Trịnh Thiên Tắc tự sát thân vong, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm nhận rõ tình thế, vô cùng cảm kích Sở Triều Huy đã kéo bọn họ về đúng lúc. Nếu không, không chừng hiện giờ bọn họ cũng phải theo Trịnh Thiên Tắc chết một cách không minh bạch rồi.
Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm tạm thời được Quách Vĩ Toàn sắp xếp ở bộ phận bảo an của một công ty, có tiền lương xa xỉ lại không cần tới làm, chỉ vì muốn che giấu thân phận. Hai người hiện tại đã cho rằng Quan Doãn là một thủ trưởng đáng để theo cả đời, quyết định thề sống chết cống hiến.
Quan Doãn không giận, ngược lại Tề Ngang Dương lại nổi giận.
- Đúng là liều quá rồi, dám chạy đến Hoàng Lương đùa cợt. Choáng thật, nếu để anh gặp được, chặt một cánh tay còn dễ cho nó quá, ít nhất còn đánh gãy thêm một chân.
Quan Doãn mỉm cười.
- Không cần đấu đá ác độc như vậy. Đợi đến ngày em đi thành phố Yến, cũng thật sự muốn gặp được lãnh đạo bang phái đã chiếu cố em. Ba bang phái lớn có thể phát triển nhanh chóng ở thành phố Yến, không phải chỉ trông vào vũ lực mà có được ngày hôm nay, chắc chắn có nhiều nhân vật mưu trí, hơn nữa, sau lưng cũng có hậu trường vững chắc. Em nói anh Ngang Dương này, anh ở thành phố Yến này cũng đâu phải thời gian ngắn, sao lại không chú ý đến thân phận mà đòi thu thập ba bang lớn chứ?
Tề Ngang Dương cười ha hả.
- Anh cũng đâu phải Chủ tịch hay Bí thư Thành ủy Thành phố Yến đâu, không cần lo đến trị an của thành phố Yến, chỉ cần ba bang lớn với anh nước sông không phạm nước giếng thì anh cũng chẳng đếm xỉa đến bọn chúng. Nhưng…
Trong mắt anh lại hiện lên vẻ hung ác.
- Lần trước ở thành phố Yến đã tìm em gây chuyện, giờ lại dám đuổi đến Hoàng Lương, quay về có lẽ anh cũng phải nói chuyện phải quấy với chúng.
- Anh cảm thấy ba bang lớn này có hậu trường vững chắc, có mục đích chính trị cao thâm gì không?
Trong đầu Quan Doãn chậm rãi hình thành một ý nghĩ.
- Hơn nữa, đối phương còn to gan lớn mật đến Hoàng Lương đe dọa em, em cảm thấy không chỉ là đơn giản đe dọa em thôi đâu, mà thật ra là muốn cảnh cáo em, không muốn cho em đến thành phố Yến.
- Rất có lý.
Quan Doãn vừa nhắc, Tề Ngang Dương cũng đã nghĩ thông suốt được điều gì rồi.
- Rõ ràng em không hề trêu chọc ba bang lớn, cho dù em có vì bảo vệ Hồng Nhan Hinh mà chọc đến chúng, nhưng cũng đã tình nguyện thua cuộc, nếu cứ tranh chấp không ngừng, thì thật là không sáng suốt rồi. Em nói thử đi, ba bang lớn ở tỉnh và thành phố đều có chỗ dựa, nhưng cụ thể là ai thì anh cũng không dám khẳng định. Nếu đã tìm đến cửa, thì anh em ta lại sợ chúng hay sao? Chờ anh quay về thành phố Yến rồi, điều tra kỹ thêm xem ba bang lớn này rốt cuộc muốn làm gì.
Đám xã hội đen muốn lên bờ tẩy trắng cũng có thể hiểu được. Lên bờ thì lên bờ, cũng tốt, lại còn muốn thay đổi nhanh chóng thành người trong quan trường, loại biến hóa thân phận từ chim sẽ biến thành phượng hoàng cũng quá tương phản. Xã hội đen tiến vào quan trường? Ngẫm lại cũng cười đến chết mất. Không biết một tên xã hội đen hở ra là văng tục mặc tây trang, thắt cà vạt, lên đài nói chuyện thì ra sao?
Đương nhiên, Quan Doãn không phải nhà tiên tri, không biết mười mấy năm sau, khi có người nghiên cứu rõ quá trình phát tích của Trịnh Thiên Tăc, từ một xã hội đen lăn lộn đến địa vị cao là Cục trưởng Cục Công an, cuối cùng suýt nữa bị chủ nhân của mình giết người diệt khẩu, điểm mấu chốt là muốn bán chủ cầu vinh, rốt cuộc bảo vệ được tính mạng, sau khi bị bỏ tù thì người muốn cảm ơn nhất chính là Quan Doãn.
- Em quyết định rồi.
Quan Doãn đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt tràn đầy sự phấn chấn và tự tin.
- Đợi sau khi Hoàng Lương có một kết cục viên mãn rồi thì em sẽ đến thành phố Yến tụ hội với anh. Anh em đồng lòng, không tin là không thể tìm được một mảng trời xanh ở thành phố Yến.
- Được, quyết định như vậy đi.
Tề Ngang Dương cười ha ha.
Quan Doãn cũng mỉm cười. Sau tiếng cười của Quan Doãn và Tề Ngang Dương, thời đại của Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương chính thức bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui