Quan Vận

Tô Mặc Ngu làm thế nào tiếp cận để giành được sự tin tưởng của Hầu Lam, Tề Ngang Dương quay về thành phố Yến điều tra bàn tay nào chống lưng cho ba bang lớn ra sao, vì sao Hô Diên Ngạo Bác rõ ràng đã xuống dốc mà Lãnh Tử Thiên vẫn còn đầu tư ở Hoàng Lương như cũ, chẳng lẽ gã thật sự xem trọng việc xây dựng tòa Đệ Nhất Cao Lâu ở Hoàng Lương sao?
Mấy thứ linh tinh này, Quan Doãn tạm thời vứt sang một bên. Sau khi hắn nhận được điện thoại của Hạ Lai, trước hết phải liên lạc với Ôn Lâm đã.
- Ôn Lâm, phiền em phải đi Mỹ một thời gian ngắn rồi.
- Sao vậy? Em mới vừa lên làm Tổng giám đốc mà, ở trong nước đang làm rất tốt, không muốn xuất ngoại đâu.
- Nếu anh muốn xin em đi Mỹ để chăm sóc cho Hạ Lai thì em có đi không?
Quan Doãn hiểu Ôn Lâm quan tâm đến sự nghiệp, nhưng lúc này so với Ôn Lâm thì không còn ai thích hợp hơn. Cuộc đời luôn có sự lựa chọn giữa lấy hay bỏ.
- Có tin của Hạ Lai sao?
Ôn Lâm thốt lên kinh hãi.
- Chăm sóc cô ấy? Cô ấy thế nào vậy?
- Cô ấy mang thai.
- Hả?
Ôn Lâm hoảng sợ thốt lên.
- Con ai?
Sau khi hốt hoảng thét lên, cô mới nhận ra mình vừa rồi thực ngớ ngẩn, vội vàng đổi sang chuyện khác:
- Không phải nói Hạ Lai không thể sinh nở được sao? Anh, anh, anh cũng quá mạnh mẽ đó.
Dùng từ mạnh mẽ để hình dung, Quan Doãn bị Ôn Lâm chọc cười, bèn cười ha hả:
- Có lẽ là trùng hợp, cũng có thể là ý trời, nhưng mặc kệ thế nào, Hạ Lai cuối cùng cũng có nơi nương tựa.
- Hạ Lai thực hạnh phúc, được làm mẹ rồi.
Ôn Lâm cảm thán.
- Muốn em đi Mỹ với cô ấy cũng được, nhưng em có một điều kiện.
- Điều kiện gì anh cũng có thể hứa với em.
Quan Doãn liên thanh nói. Chuyện Hạ Lai mang thai, trước mắt cũng mới có Ôn Lâm biết, hơn nữa, cũng chỉ cho một mình Ôn Lâm biết mà thôi.
Về sau, cho dù người khác có biết cũng không phải là biết từ hắn. Quan trọng hơn nữa là ai đi Mỹ chăm sóc cho Hạ Lai hắn cũng lo lắng, chỉ có Ôn Lâm là người duy nhất mà hắn tín nhiệm thôi.
- Em cũng muốn làm mẹ, em cũng muốn mang thai. Nếu anh làm cho em lớn bụng rồi đi Mỹ thì em sẽ nhận lời anh.
Ôn Lâm cắn đầu lưỡi, cười khanh khách.
- ….
Quan Doãn không còn gì để nói.
Một tuần sau, Ôn Lâm đi nước ngoài thuận lợi. Đương nhiên, Ôn Lâm xuất ngoại trên danh nghĩa là đi học. Cô đột nhiên quyết định xuất ngoại, khiến Kim Nhất Giai, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh hết sức kinh ngạc, ai cũng khuyên bảo Ôn Lâm nên ở lại. Ôn Lâm không nghe ai nói cả, toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc bay qua bên kia bờ đại dương, cuối cùng vẫn chỉ vì một câu nói của Quan Doãn, Kim Nhất Giai, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh mới bỏ ý định khuyên nhủ Ôn Lâm.
- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, không thể cưỡng cầu. Cứ để cô ấy đi đi, có lẽ ở nước ngoài học thêm một hai năm, tích lũy thêm kiến thức, đợi khi cô ấy trở về, nói không chừng là quạ đen biến thành phượng hoàng rồi.
Một câu nói đã khiến mấy người họ có một trận hoan thanh tiếu ngữ. Cuối cùng Kim Nhất Giai, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh đều xúc động tiễn Ôn Lâm đi.
Ôn Lâm đi rồi, Kim Nhất Giai gọi điện thoại tới.
- Quan Doãn, Ôn Lâm đi nước ngoài là ý của anh phải không?
Kim Nhất Giai cố ý nhấn mạnh.
- Nói đi, rốt cuộc là anh có ý đồ gì?
Quan Doãn đã biết trước là không thể gạt được Kim Nhất Giai, nhưng không ngờ Kim Nhất Giai lại nhanh chóng đến hỏi hắn như vậy. Hắn cười ha hả nói:
- Nào có ý đồ gì đâu, chỉ là đưa cô ấy ra nước ngoài để đào tạo thêm thôi. Anh còn muốn hỏi em, sao em lại nghi ngờ anh, em có ý đồ gì?
- Hay lắm, anh còn để ý tới sao? Đừng cho là em không biết mục đích thật sự khiến anh đưa Ôn Lâm ra nước ngoài đó.
- Mục đích thật sự là gì? Em nói anh nghe xem.
Quan Doãn cũng thật sự muốn biết ý kiến của Kim Nhất Giai về chuyện đưa Ôn Lâm ra nước ngoài.
- Ôn Lâm xuất ngoại, nói là đi học thêm, nhưng thật ra cô ấy đi gặp một người, có đúng không?
Kim Nhất Giai cười một tiếng.
- Đừng nghĩ là em không đoán được.
Quan Doãn giật mình. Chẳng lẽ chuyện Hạ Lai mang thai đã để Kim Nhất Giai biết được? Không thể nào. Hạ Lai không thể nói cho Kim Nhất Giai biết. Trước đây, trong khoảng thời gian ngắn, cô ấy có liên lạc với Kim Nhất Giai, nhưng vẫn cố giấu diếm hành tung và tình hình của cô, không muốn để cho Kim Nhất Giai biết cô mang thai tạo ra tình thế khó xử.
Nghĩ lại cũng đã thật sự làm khó Hạ Lai, gặp gỡ hắn bao lần, chẳng lẽ tình yêu giữa cô với hắn là hữu duyên vô phận sao? Trong đời này thật có nhiều điều bất đắc dĩ, có đôi khi gặp nhau rồi nhất định phải ly biệt, đã biệt ly thì nhất định khoảng cách ngày càng xa.
Tình yêu ban đầu là thuần chân nhất, rồi đến đơn thuần nhất, đơn thuần đến mức nghĩ là chỉ cần hai người yêu nhau thì có thể đến thiên trường địa cửu. Sau khi trải qua rất nhiều chuyện mới có thể hiểu được, xuất thân chênh lệch, tình yêu giữa người giàu có và bình dân chung quy khó thể vượt qua thành kiến môn đăng hộ đối. Tình yêu giữa Hạ Lai và Quan Doãn đã có mối nguy từ lần đầu gặp gỡ.
Thật vất vả Quan Doãn mới có thể vượt qua được thung lũng cuộc đời, lúc trước, khi sắp rời huyện Khổng, muốn cùng Hạ Lai xây đắp tình yêu, hi vọng tình cảm hai người sẽ có ngày kết quả, nhưng lại đột ngột xảy ra một loạt biến cố kinh thiên động địa, Hạ Lai đau buồn khôn kể, mọi chuyện thay đổi hoàn toàn, tình yêu của Quan Doãn và Hạ Lai suýt nữa khiến hai người âm dương chia cách.
Bao đau khổ Hạ Lai mới có thể trở về từ cõi chết, nhìn thấy tình yêu giữa Quan Doãn và Hạ Lai có hi vọng gương vỡ lại lành, nhưng lại bị người khác chẩn đoán là không thể sinh, khiến Hạ Lai đau đớn muốn chết đi, lại thêm cha mẹ bức bách, cuối cùng khiến Hạ Lai quyết định bỏ xứ mà đi.
Ai ngờ trời xanh trêu cợt, sau khi Hạ Lai đến Mỹ, không ngờ lại phát hiện mình có thai, nhưng lúc này Quan Doãn và Kim Nhất Giai đã có hôn ước, hơn nữa, Quan Doãn cũng được Kim gia khá hài lòng. Việc này xem như ván đã đóng thuyền. Trong vòng các thế gia ở Bắc Kinh, gần như ai cũng biết, cho dù Hạ Lai có về nước, thì với tính cách của cô, cô cũng không đành lòng giành lại Quan Doãn từ Kim Nhất Giai.
Huống chi, sự nghiệp của Quan Doãn đang lúc bay lên, nếu xuất hiện lời gièm pha vì chuyện đã có vị hôn thê, lại có con với người mình không cưới, nói không chừng sẽ trở thành vết nhơ trong chính trị của Quan Doãn, sẽ bị đối thủ chính trị lợi dụng, thậm chí ảnh hưởng đến tiền đồ của Quan Doãn cũng không biết chừng.
Cũng không biết Hạ Lai đã suy tính những gì trong những ngày tháng ấy, tính theo thời gian, cô cũng đã mang thai được hơn bốn tháng rồi, nhưng cho đến giờ mới đề nghị để Ôn Lâm đến với cô, có lẽ cô luôn luôn do dự, nội tâm giằng xé, cuối cùng là tình hình đã vạn bất đắc dĩ mới lên tiếng nói với Quan Doãn.
Quan Doãn biết rằng, nếu không phải Hạ Lai thật sự không còn cách nào, cô cũng sẽ không lên tiếng, tin rằng ngay cả Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan cũng không hiểu nỗi bi ai của Hạ Lai bằng Quan Doãn.
- Được rồi, em nói Ôn Lâm đi gặp một người là được rồi. Đúng đó, cô ấy đi gặp Hạ Lai.
Quan Doãn thẳng thắn thừa nhận.
- Thật sự đi gặp Hạ Lai hả?
Kim Nhất Giai thở dài một tiếng.
- Hạ Lai không biết vì sao lại như vậy, đột nhiên không liên lạc với em nữa, hóa ra là có liên lạc với anh, sao anh lại không nói cho em biết?
- Hạ Lai không muốn anh nói cho em biết, anh phải tôn trọng ý kiến của cô ấy.
Quan Doãn cũng thở dài một tiếng nói:
- Cô ấy nói một mình ở nước ngoài quá cô độc, muốn Ôn Lâm đến ở cùng cô ấy, anh cũng không nghĩ ra lý do nào để có thể từ chối cô ấy được, nên mới để Ôn Lâm nhân dịp này đi học luôn, một công đôi việc.
- Nếu cô ấy lên tiếng, em đến ở cùng cô ấy một thời gian cũng không vấn đề gì.
Kim Nhất Giai từ nhỏ đã có tình cảm chị em với Hạ Lai, tình cảm sâu nặng, hơn hẳn tình chị em họ bình thường.
- Cũng không biết sao cô ấy lại muốn Ôn Lâm đến mà không để em đến… Thôi đi, không cần suy nghĩ nhiều, tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày cô ấy hồi tâm chuyển ý.
Quan Doãn cũng không muốn đi sâu thêm vào chuyện Hạ Lai nữa, mặc dù hắn biết rằng Kim Nhất Giai sẽ biết tin Hạ Lai mang thai, nhưng không phải bây giờ, hắn bèn nói sang chuyện khác:
- Nhất Giai, Lãnh Tử Thiên đầu tư vào Hoàng Lương, đặt cược cũng không nhỏ. Hiện giờ Hô Diên Ngạo Bác đã có dấu hiệu bại trận rất rõ ràng, Lãnh Tử Thiên đầu tư vào Hoàng Lương cũng từ Hô Diên Ngạo Bác, chẳng lẽ gã không sợ tiền đầu tư trôi theo dòng nước sao?
- Trận chiến giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, bề ngoài, Tưởng Tuyết Tùng dường như thắng lợi hoàn toàn, nhưng thật ra, ai là người cười cuối cùng còn chưa chắc đâu…
Kim Nhất Giai không hổ là đệ nhất thiên kim ở Bắc Kinh, phân tích tình hình biến chuyển rất có lý.
- Tin đồn Hô Diên Ngạo Bác có hi vọng được điều đến thành phố Tần Đường, chắc là anh cũng có nghe. Đó không phải là tin đồn vô căn cứ, mà Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đang dự tính, có lẽ không bao lâu sẽ đến giai đoạn kiểm tra đánh giá công khai rồi lên chương trình thôi.
Ban tổ chức cán bộ đề cử, đầu tiên là âm thầm dự tính, giai đoạn này bình thường là giai đoạn giữ bí mật, đương nhiên là người có hậu trường mạnh mẽ, cứng rắn, chắc chắn sẽ được biết trước. Sau khi đề cử vài người trong dự tính, chính là đến giai đoạn kiểm tra đánh giá công khai. Giai đoạn này là trưng cầu ý kiến các nơi, tuy nói hơn phân nửa là cho qua, nhưng giai đoạn đánh giá công khai này cũng đã có tiền lệ không thể qua ải được.
Nhưng cũng phải nói, cho dù hậu trường của Hô Diên Ngạo Bác là Chương Hệ Phong, cho dù Chương Hệ Phong ra sức bỏ qua những lời khuyên can của mọi người, muốn đề bạt Hô Diên Ngạo Bác đến thành phố Tần Đường làm Bí thư Thành ủy, thì Hô Diên Ngạo Bác cũng phải rời khỏi Hoàng Lương, Lãnh Tử Thiên còn có thể trông cậy vào ai?
Chẳng lẽ là… Trong đầu Quan Doãn có một ý nghĩ chợt lóe lên, dường như đã đoán được gì.
- Chẳng lẽ Hô Diên Ngạo Bác đi rồi, người mới tới nhậm chức Chủ tịch thành phố lại là người của Chương Hệ Phong sao?
- Không chỉ như vậy!
Khi Kim Nhất Giai nói chuyện đại sự chính trị với Quan Doãn, giọng điệu của cô rất nghiêm túc.
- Nghe nói, Tưởng Tuyết Tùng cũng có khả năng phải rời khỏi Hoàng Lương.
- Gì chứ?
Quan Doãn bị chấn động. Đại cục của Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương mới vừa bố trí xong, đúng là mệt bở hơi tai. Nếu lúc này ông bị điều đi, chẳng khác nào những chuyện lúc trước hắn dốc sức làm để cho nước cuốn trôi sao? Chương Hệ Phong sẽ không làm như vậy chứ?
Vả lại, vì đại cục ở Hoàng Lương, Chương Hệ Phong không thể cùng lúc di chuyển cả Chủ tịch và Bí thư Thành ủy được. Nhân vật số một và số hai đều bị điều động, quá mức bất lợi với thế cục Hoàng Lương.
Bất kỳ một Bí thư Tỉnh ủy nào có cái nhìn đại cục, cho dù là không thích viên Bí thư Thành ủy, cũng không vì chuyện riêng tư mà không chú ý đến sự phát triển lâu dài của Hoàng Lương sau này được.
- Tin của em có đáng tin không?
Quan Doãn không nghi ngờ Kim Nhất Giai, mà phân tích theo thói thường trong quan trường, hắn cảm thấy loại tình huống thế này không thể xảy ra được.
- Chương Hệ Phong là Bí thư tỉnh ủy, Bí thư tỉnh ủy phải rộng lượng mới được.
- Ha ha, ha ha…
Kim Nhất Giai cười vang, cười đến nghiêng ngã.
- Bí thư tỉnh ủy cũng là người, có là người rộng rãi hay không không hề liên quan đến cấp bậc, hơn nữa, kẻ bất mãn với Tưởng Tuyết Tùng không phải là Chương Hệ Phong mà là Đại Gia.
- Lại là Đại Gia.
Quan Doãn bất đắc dĩ lắc đầu. Khẩu vị của gã cũng quá lớn, nhúng tay vào khắp nơi. Cục thuế nhà nước chỉ là cấp sở, một cục trưởng cấp sở đã quyết định được tiền đồ của một Bí thư thành ủy, truyền ra ngoài quả giống như chuyện cười.
- Ở nơi khác thì như chuyện cười, nhưng ở tỉnh Yến thì không, dù không tin cũng phải tin vào huyền thoại này.
Kim Nhất Giai xem như không có việc gì, nói:
- Nhưng em đoán là mọi chuyện đều có cơ hội thay đổi, dù sao, anh chỉ cần cẩn thận một chút là được. Đại Gia không trêu đến anh, tức là không quan tâm đến anh. Nếu gã thật sự không có mắt mà trêu chọc đến anh, cho dù gã là con ruột của Chương Hệ Phong thì cũng phải để cho gã trả một cái giá đau đớn thê thảm.
Lời nói của Kim Nhất Giai thật sự quá có khí phách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui