Quan Vận

Đến thành phố Yến mở cửa hàng bánh nướng cháu cũng không phản đối, nhưng cháu có một đề nghị, có được không?
Quan Doãn cười tủm tỉm, vẻ mặt chân thành của hắn khiến người ta không thể phản đối.
Ông cụ Dung lại không cho Quan Doãn nói, lắc lắc đầu:
- Không cần, chuyện của ông tự ông quyết định, cháu tránh sang một bên đi.
- Ha ha..
Quan Doãn cười ha hả.
- Cháu cũng vì muốn tốt cho ông thôi. Ông đến thành phố mở cửa hàng bánh nướng, chưa quen cuộc sống ở đó, khó tránh khỏi bị người khác xem thường. Thành phố Yến là thành phố mới phát triển, nghe nói trị an còn kém hơn Hoàng Lương. Ông ở đó một mình, chẳng may bị ức hiếp thì phải làm sao? Cho nên cháu đề nghị ông đến thành phố Yến phải tìm một người giúp đỡ, để anh ấy giúp ông làm tốt các mối quan hệ. Chỉ cần anh ấy ra mặt, cam đoan tiệm bánh nướng của ông tiền vô như nước.
- Được à, quan hệ có sẵn rồi thì không cần phải suy nghĩ nữa, cháu nói đi, người đó là ai?
Ông cụ Dung gần như đã thỏa hiệp, không khăng khăng nữa.
- Tề Ngang Dương.
- Đưa số điện thoại của anh ta cho ông, ông muốn nói chuyện với anh ta.
Ông cụ Dung chấp nhận dứt khoát.
Để số điện thoại của Tề Ngang Dương lại, Quan Doãn chào ông cụ Dung, sải bước ra khỏi cửa hàng bánh nướng. Đi không xa, hắn quay lại nhìn, trước cửa hàng bánh nướng, bóng của ông cụ Dung ngả dài dưới ánh đèn đường. Trong nháy mắt, lòng hắn bất giác rất xúc động. So với sự yêu mến nồng đậm của Tưởng Tuyết Tùng, lòng yêu thương của ông cụ Dung với hắn nhỏ như những giọt mưa xuân, từng giọt từng giọt mà thấm vào đời hắn.
Ông cụ Dung không phải người thân mà còn hơn cả người thân … Quan Doãn thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định phải mang hết khả năng chăm lo cho ông cụ Dung, chắn gió che mưa cho ông, để giữ gìn tuổi trời cho ông.
Nhìn đồng hồ, giờ cũng đúng giờ hẹn với Hoàng Hán, Quan Doãn cũng không bước nhanh hơn mà cứ đều đặn nện bước. Hắn đi được chưa xa, lại cảm giác như có gì không thích hợp, dường như hắn có cái đuôi phía sau.
Hoàng Lương sau cái chết của Trịnh Thiên Tắc, lại trải qua đòn nặng nề nhắm vào xã hội đen của Tưởng Tuyết Tùng thì thiên hạ thái bình, còn có ai phái người theo dõi hắn chứ? Trừ phi là Hoàng Hán.
Nhưng không thể là Hoàng Hán được. Hoàng Hán đang hẹn hắn gặp mặt, hẳn là sẽ ngả bài với hắn, giải quyết tất cả những chuyện lớn nhỏ phát sinh gần đây ở Hoàng Lương. Nói cách khác, Hoàng Hán sẽ đưa ra điều kiện để trao đổi với hắn.
Còn chuyện Hoàng Hán muốn trao đổi những gì, thì Quan Doãn hiện vẫn chưa kết luận được, nhưng chắc chắn sẽ có liên quan đến thế cục trước mắt của Hoàng Lương. Cũng chính vì sẽ gặp gỡ Hoàng Hán mà hắn đoán là Hoàng Hán không thể rảnh rỗi cho người theo dõi hắn. Hơn nữa, Quan Doãn cũng biết, đến giờ, Hoàng Hán đã tin tưởng hắn nhiều rồi, không phòng bị nữa.
Nhìn khắp Hoàng Lương, kẻ có thể phái người theo dõi hắn duy nhất chỉ còn có Hô Diên Ngạo Bác mà thôi. Nhưng người bên cạnh Hô Diên Ngạo Bác hiện nay không thể dùng được, vả lại, sắp tới Hô Diên Ngạo Bác cũng phải rời khỏi Hoàng Lương, lòng dạ cũng không còn để ở Hoàng Lương nữa rồi, hẳn là sẽ không tiếp tục phái người theo dõi hắn chứ, hơn nữa, cần gì phải đối đầu với hắn?
Kỳ lạ, rốt cuộc là ai?
Quan Doãn bước đi, suy tính xem làm sau chặt được cái đuôi phía sau, vừa lúc đến một ngõ nhỏ. Cái ngõ nhỏ này thuộc loại lâu ngày dài tháng, bị bỏ quên bên lề thành phố đang phát triển, đèn đường hỏng mất cũng không ai sửa, tối sâu hun hút. Hắn bất chợt rẽ vào ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ chỉ hẹp khoảng hai mét, không có một bóng người, gần phố xá phồn hoa chỉ trong gang tấc mà lại như hai thế giới khác nhau. Tiến vào ngõ nhỏ, xung quanh rất yên tĩnh, hơn nữa xung quanh lầu cao san sát, đưa bàn tay lên, trong hẻm gần như không thấy nổi năm ngón.
Quan Doãn vào trước nên chủ động, tiến vào ngõ nhỏ, sau khi tránh được sợi dây điện giăng ngang mặt thì chỉ cần mấy giây đã lọt hẳn vào trong, thích ứng được với bóng tối. Không ngoài dự liệu, cái đuôi phía sau cũng tiến vào.
Là một người mặc đồ đen, toàn thân là bộ đồ đen ôm sát thân người, hòa thành một thể với bóng đêm. Nếu không phải ánh mắt Quan Doãn đã kịp thích ứng với bóng tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được người đứng trước mặt cách một mét. Người mới tới chẳng những mặc toàn đồ đen, mà đi đứng lại nhẹ nhàng khéo léo như mèo, gần như không có tiếng động nào.
- Có phải đang tìm tôi không?
Quan Doãn thấy người kia dừng lại, nhìn xung quanh, dáng vẻ như đang tìm kiếm, không khỏi cười ha hả, phát lên thành tiếng.
Kẻ mới tới hoảng sợ, hiển nhiên không ngờ là Quan Doãn lại trấn tĩnh được như thế, hơn nữa còn chủ động hiện thân, ả kinh sợ thốt lên một tiếng, nhảy sang bên cạnh, tư thế sẵn sàng xuất thủ.
Nếu không phải ả kêu lên, Quan Doãn còn không biết đó là phụ nữ. Tuy rằng bộ đồ đen bó sát lấy thân hình uyển chuyển của ả, chỉ từ bóng dáng cũng đã có thể thấy rõ được chiếc eo thon thả cùng bờ mông nở nang để có thể đoán được giới tính của ả, nhưng Quan Doãn chỉ lo nghĩ đến ai theo dõi hắn, nên theo bản năng mà cho rằng người theo dõi hắn nhất định là đàn ông.
Đến sau khi ả hốt hoảng kêu lên, hắn mới đưa mắt nhìn dáng ả, cùng với thanh âm mà nhận ra đó là một người phụ nữ.
Phụ nữ cũng được, đàn ông cũng được, Quan Doãn không hề sợ, cười ha hả:
- Theo tôi một đoạn rồi, cũng mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ chút đi.
Ven đường, không biết ai đã thả một tảng đá xanh lớn, dài khoảng hai mét, rộng khoảng một mét, vuông vức bóng loáng, bình thường hẳn là có người ngồi lên để phơi nắng, mặt trên trơn bóng như gương, như một cái đài cao vậy.
Quan Doãn hảo tâm mời đối phương ngồi xuống, đối phương không chịu ngồi thì thôi, chẳng thèm nói hai lời, lại bay lên đá thẳng vào Quan Doãn.
Hay thật. Không nói lời nào đã nhấc chân đá người ta, Quan Doãn cũng chẳng dễ bị bắt nạt đâu. Quan Doãn chợt nghiêng sang phải, tránh thoát cú đá của đối phương, duỗi tay như ý, xuất một chiêu mò kim đáy bể, tay phải đã bắt được chân phải của đối phương rồi.
Nơi tay, bắp chân cách một lớp quần áo đầy đặn mà đàn hồi bội phần, có lẽ còn kiện mỹ hơn cả Ôn Lâm, hẳn là kết quả của nhiều năm rèn luyện, nói như lời của Sở Triều Huy, đúng là người giỏi võ.
Từ lúc Quan Doãn vào quan trường tới nay đã gặp không ít người giỏi võ, vệ sĩ cũng vậy, tài xế kiêm nhân viên an ninh quốc gia cũng vậy, đều có vài con dao, có vài người thân thủ rất khá, nhưng cũng chỉ gặp toàn là đàn ông, chưa bao giờ thấy được một người phụ nữ. Đương nhiên, cũng có nữ vệ sĩ, nhất là bên cạnh lãnh đạo quốc gia thì ở đâu cũng có nữ vệ sĩ thân thủ phi phàm, khi người lãnh đạo xuất hành thì các cô trộn lẫn vào đám đông. Những người không biết sẽ cho rằng các cô là những người con gái bình thường, nhưng không chừng có thể là một cao thủ có thân thủ nhanh nhẹn.
Nhưng thật sự đối mặt với một nữ cao thủ có thân thủ không tầm thường thế này, đối với Quan Doãn, đây là lần đầu tiên.
Nhưng điều khiến Quan Doãn bất ngờ chính là đối mặt với nữ cao thủ này, hắn chỉ cần một chiêu đã nắm được. Là trùng hợp hay có gì khác? Bất kể là loại nào, nếu hắn đã nắm được chân đối phương thì phải chiếm lấy tiên cơ. Cơ hội tốt này không thể bỏ qua. Tay phải hắn thêm sức hướng về trước nhấc lên, xuất phát về hướng đùi của đối phương, thân mình nhoài về trước, nhanh chóng đã đến gần đối phương hơn nửa mét.
Nói về võ công thì Quan Doãn không bằng Lôi Tấn Lực, nói về sức chiến đấu thì hắn không bằng Lưu Bảo Gia, nhưng nói về kinh nghiệm chiến đấu và tầm nhìn, thì như Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, có lấy ba người cũng không bằng hắn. Hắn chỉ cần một chiêu đã nhìn ra ưu thế của đối phương là giỏi về đánh xa, yếu về đánh gần, cho nên hắn mới đến gần để tấn công.
Nói như vậy, hai người giao đấu, hoặc đánh xa, hoặc đánh gần, bất kể thế nào, đều chỉ có một mục đích: khống chế kẻ địch để giành phần thắng. Quan Doãn lấn người về trước, đồng thời cũng chuẩn bị tâm lý là đối phương sẽ thoái lui. Nào ngờ đối phương lui thì lui, nhưng lại nhất thời bối rối, trượt chân, ngã thẳng ra phía sau.
Kỳ quái, với thân thủ nhanh nhẹn của đối phương, không đến nỗi chỉ cần một chiêu mà đã luống cuống đến như vậy. Vả lại thân thủ của Quan Doãn cũng không nhanh, đối phương hoàn toàn có đầy đủ thời gian để thong dong tránh né và đánh trả, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ đối phương kém cỏi như vậy, chỉ một chiêu mà đã bấn loạn.
Ngẫm nghĩ một chút, Quan Doãn không khỏi thầm kêu lên một tiếng hổ thẹn. tay hắn vừa vặn đặt lên đùi phải đối phương, thân mình lại nhoài về phía trước, cánh tay còn lại thì đẩy tay kia, tư thế kỳ cục này chẳng khác nào bá vương ngạnh thương cung, lại nghĩ tuổi tác của đối phương hẳn là một cô gái đang tuổi thanh xuân, đối phương không bối rối mới là lạ.
Đã phạm sai lầm rồi thì thôi, cô lại hướng ra phía sau, nghiêng người, đảo ra sau, đảo xong rồi thì không nghĩ sẽ bỏ qua cho Quan Doãn, tay phải đưa ra trước nắm lấy ngực áo của Quan Doãn, sau đó dùng sức kéo xuống.
Tay Quan Doãn cũng không bỏ đùi phải của đối phương ra, tay trái lại đặt lên vai đối phương, thình lình bị đối phương nắm áo, khiến thân mình hơi ngã về phía trước. Hắn cũng không đứng vững, thân mình đột nhiên bổ nhào về phía trước, áp sát đối phương đang ngã ra sau, hai người như châu chấu trên một sợi thừng, một ngửa ra sau, một áp tới trước, sát vào nhau.
Vừa lúc nằm lên phiến đá xanh.
Phiến đá xanh này đúng như một cái giường đá, chỉ hơi cứng một tí. Nhưng Quan Doãn không sao, người dưới thân hắn vô cùng mềm mại, da thịt như ngọc. Cũng hay, trong nháy mắt té ngã đó, đối phương buông một cánh tay ra, chống ra phía sau, còn Quan Doãn cũng dùng một cánh tay chống lên phiến đá xanh, nhờ sức liên kết của hai người mới không khiến đối phương ngã ập xuống.
Nếu không, chỉ cần sức nặng bản thân cộng với lực mà Quan Doãn đè xuống, đối phương không thể không ngã đến bất tỉnh.
Dù là như thế, đối phương cũng không kìm nổi mà rên lên một tiếng. Toàn bộ phương vị đều bị Quan Doãn đè xuống, Quan Doãn không nặng, nhưng sức tấn công không nhỏ, đối phương bị đè, yêu kiều thốt ra tiếng:
- Lưu manh, cút ra!
Bình tĩnh xem xét lại, Quan Doãn không phải là lưu manh, nhưng tư thế hiện nay của hắn quả thật là lưu manh – người đặt trên đối phương còn chưa tính, một tay ôm cổ, tay kia thì ôm lấy đùi đối phương, giống như đang ép đối phương vào khuôn khổ vậy.
Nếu là bình thường, Quan Doãn chắc chắn sẽ la lên oan uổng, nhưng giờ thì khác. Đối phương theo dõi hắn một đoạn đường, chắc chắn là không có hảo ý, giờ bị hắn chế phục – bất kể tư thế chế phục thế nào, tóm lại hắn giành quyền chủ động trong tay là giành được thắng lợi rồi – bèn cười ha hả, dưới thân hơi dùng sức một chút.
- Tôi là lưu manh, sợ ai chứ? Nói, cô là ai, sao lại theo dõi tôi?
Cô gái bị Quan Doãn ép xuống thốt lên một tiếng hoảng sợ, mặt đỏ như máu, trong đêm đen như mực, cô tỏa ra mùi hương mê người, kiều diễm như một đóa hồng đen, vừa đẹp đến rung động lòng người, lại có dáng vẻ như ý loạn tình mê. Khoảng cách rất gần, Quan Doãn cuối cùng cũng thấy rõ được dung nhan điên đảo chúng sinh của người con gái nằm dưới thân mình.
Có lẽ tình cảm trong tình cảnh này thật mãnh liệt, có lẽ dung nhan của người con gái này khi nằm xuống đầy vẻ hoảng sợ, khác hẳn khi đứng. Khi Quan Doãn nhìn rõ được dung mạo kinh tâm động phách của cô gái nằm dưới thân mình rồi, bỗng nhiên kinh hãi:
- Sao lại là cô?
- Sao lại không thể là tôi?
Đối phương thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy Quan Doãn ra.
- Đồ lưu manh, mau tránh ra, anh đè tôi bị thương rồi.
- Anh vốn không phải lưu manh, nhưng lại bị em làm cho trở thành lưu manh, không lưu manh một lần đúng là có lỗi với suy nghĩ của em.
Quan Doãn cười lạnh một trận:
- Nghĩ xem tôi trừng trị cô thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui