Quan Vận

Quan Doãn hơi sửng sốt.
Nói một cách công bằng, Quan Doãn thật sự vẫn chưa nghĩ đến chuyện đến Bắc Kinh, chí hướng của hắn còn ở cơ sở, tạm thời còn chưa muốn công tác nghiên cứu đổ ầm từ trên cao xuống như thác đổ. Đi từng bước một từ cơ sở, mỗi một bước đi đều có trải nghiệm chặt chẽ cũng như thu hoạch, vì con đường cuộc đời của chính bản thân mình. Không phải như ở Bắc Kinh, tuy rằng đèn cao nhìn xa, nhưng thực tế, với tuổi tác của hắn, muốn tạo dựng được công tác thì chỉ là xây lâu đài trên cát.
- Con…
Quan Doãn cân nhắc một chút mới nói.
- Con vẫn muốn làm từ cơ sở, không nghĩ rằng sẽ đứng ở nơi quá cao, cách xa quần chúng, sẽ không cảm nhận được khí hậu khác nhau ở từng khu vực.
Kim Toàn Đạo hơi nao nao. Ông không ngờ Quan Doãn sẽ từ chối ý tốt của ông, bèn im lặng một lúc mới nói tiếp:
- Quan Doãn, cậu không hiểu được ý của tôi. Ý tôi nói là nếu cậu đồng ý đến Bắc Kinh giúp tôi, tôi nghĩ là đến Tết Nguyên Đán sẽ sắp xếp cho cậu và Nhất Giai kết hôn.
Lời nói của Kim Toàn Đạo ngụ ý là ban đầu đã ước định chức Cục trưởng có thực quyền, nếu Quan Doãn đồng ý đến Bắc Kinh, ông có thể nhượng bộ một cách thỏa đáng, không cần đợi Quan Doãn thăng chức lên Cục trưởng cũng có thể chính thức ôm mỹ nhân về.
Quan Doãn chỉ do dự chốc lát, nhưng vẫn kiên định nói:
- Cảm ơn hảo ý của bác Kim, con vẫn muốn ở lại cơ sở.
- Tỉnh ủy… cũng không thể xem là cơ sở được?
Vẻ mặt Kim Toàn Đạo không vui không buồn, dường như đã sớm đoán được quyết định của Quan Doãn.
- Nghe nói cậu vốn muốn xuống huyện, kết quả lại bị người ta sắp xếp vào Tỉnh ủy. Có phải bây giờ vẫn còn ý định xuống huyện không?
- Vâng.
- Có cần tôi hỗ trợ không?
Lần đầu tiên Kim Toàn Đạo trước mặt Quan Doãn chủ động đề nghị ra tay vì tiền đồ của hắn, ngữ khí của ông rất bình tĩnh, nhưng trong đó lại toát ra vẻ kiên định đáng tin cậy.
Quan Doãn gần như không chút do dự, lắc đầu nói:
- Con muốn bằng cố gắng của mình để ra khỏi Tỉnh ủy. Từ huyện Khổng đến Hoàng Lương, lại từ Hoàng Lương lên Tỉnh ủy, vẫn luôn rất bị động, giờ con muốn thử một lần nắm giữ vận mệnh của mình.
- Được.
Kim Toàn Đạo khẽ vỗ bàn nói.

- Người trẻ tuổi có chí khí thế này là chuyện tốt. Nếu đã như vậy thì tôi cũng không ép cậu.
Đêm đó Quan Doãn lại ở Kim Sinh Lệ Thủy.
Sau bữa cơm chiều, Quan Doãn đi tản bộ với Kim Nhất Giai, Điền Tương Ly chẳng biết rời khỏi Kim gia từ lúc nào. Lúc cô đi cũng không chào Quan Doãn. Kim Nhất Giai cười nói:
- Tính cách của Tương Ly rất thú vị, đôi khi cô ấy nói rất nhiều, rất vui tươi, nhưng đôi khi bỗng nhiên u buồn. Nhưng không cần biết thế nào, cô ấy luôn là một cô gái đa sầu đa cảm, trừ chuyện đó ra, con người rất tốt. Chỉ cần là bạn bè quen biết theo tiêu chuẩn của cậu ấy, tuyệt đối sẽ đối xử thật lòng.
- Cũng thật lạ, cô ấy bình thường rất sợ người lạ, rất lạnh nhạt khi kết giao với người lạ, rất hiếm khi vừa thấy mặt đã nhiều lời như vậy, lại có ý hận là gặp anh muộn màng. Anh nói đi, anh có phải là thật sự có duyên với phụ nữ như vậy không?
Quan Doãn ngượng ngùng cười:
- Có thể anh bình dị, gần gũi, hơn nữa dáng vẻ hiền lành, nói chuyện lễ phép, cho nên mới….
- Dáng vẻ anh mà hiền lành? Đừng chọc em.
Kim Nhất Giai giễu cợt Quan Doãn:
- Dáng vẻ của anh thì xấu nhất rồi. Đàn ông mà lại có đôi mắt xếch dài. Nghe nói đàn ông có đôi mắt xếch dài cực kỳ có duyên với phụ nữ, nói cách khác là rất đào hoa.
- Không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng không thể mê tín kiểu phong kiến.
Quan Doãn cười ha hả, đưa tay khều Kim Nhất Giai.
- Hơn nữa, không thể chỉ trích chồng. Thời xưa, địa vị của người chồng lớn bằng trời, tuyệt đối không được mạo phạm.
- Được, anh lớn bằng trời, tiểu nữ sai lầm rồi, mong tướng công thứ tội.
- Cách xưng hô tướng công nghe rất hay, anh thích.
Quan Doãn cười híp mắt.
- Từ xưa đến nay, cách xưng hô của phụ nữ với chồng biểu hiện sự biến thiên của địa vị đàn ông. Ví như từ lúc đầu tiên, phụ nữ gọi chồng là phu quân, có thể thấy được, lúc ấy, hình ảnh người chồng trong suy nghĩ của người vợ đầy hào quang, rất to lớn. Về sau nữa, chồng lại biến thành lang quân, lang quân là cách gọi nhẹ nhàng, gọi yêu.
Kim Nhất Giai ngồi trên xích đu trong sân, đôi chân trần được phơi bày, sáng ngời vẻ thanh xuân. Cô vừa đong đưa đôi chân, vừa lắng nghe Quan Doãn đang từ tốn nói, bèn cười:
- Phu quân thật sự uyên bác, nô gia xin thụ giáo.

Quan Doãn cười nói:
- Khi gọi chồng là lang quân, người chồng lại gọi vợ là nương tử. Nhưng đến triều Tống, địa vị đàn ông lại được nâng cao thêm một bước, người vợ gọi chồng là quan nhân, có thể thấy được vị trí của người đàn ông trong gia đình đã bước sang giai đoạn mới. Quan nhân có ý là người quản lý. Nhà dân chúng bình dân, người vợ gọi chồng là quan nhân, còn nhà quan lại, thì gọi chồng là lão gia. Cách gọi lão gia là tượng trưng cho địa vị được tôn sùng không gì có thể xâm phạm được của người đàn ông.
- Dạ, lão gia, nô gia không dám.
Kim Nhất Giai ra vẻ phục tùng cúi đầu, đừng nói, cô giả vờ thật giống, đúng là có vài phần hiền lương của người con gái thời xưa.
- Sau thời quan nhân, người chồng lại được gọi là tướng công. Tướng công chính là ý người phụ nữ mong chờ người đàn ông của mình phong hầu bái tướng, lúc này, người đàn ông đạt được địa vị cao nhất trong lịch sử. Nhưng mà chuyện gì cũng cực thịnh tất suy. Sau khi người đàn ông được gọi là tướng công rồi, thì bắt đầu chìm xuống. Từ tiên sinh thời cận đại, cho đến người yêu, lại đến bây giờ là ông xã, trong mắt phụ nữ, người đàn ông dần dần trôi ra khỏi đầu phụ nữ Trung Quốc. Từ người đàn ông có thể phong hầu bái tướng, trượt một đường dài cho đến hôm nay chỉ có thể sánh ngang thái giám.
- Thái giám?
Kim Nhất Giai cười khanh khách.
- Sao lại nói là thái giám?
- Ông xã là cách gọi thịnh hành nhất hiện nay. Từ xưa, ông xã là cách chỉ thái giám trong cung, giờ phụ nữ cứ mở miệng là gọi ông xã thật thân thiết, chẳng biết có phải trong tiềm thức có phải không hy vọng không giữ người đàn ông của mình được lâu hơn không? Phụ nữ có lẽ không biết, ngày nào cũng kêu ông xã nhiều như vậy, không chừng có thể gọi ra bao nhiêu là phiền toái.
Phì…
Kim Nhất Giai vui vẻ.
- Anh đúng là trứng thối.
- Xấu xa thì xấu xa. Anh muốn hỏi em, sau này chúng ta kết hôn rồi, em gọi anh là gì?
- Kiên quyết không gọi anh là ông xã, gọi anh Quan Doãn là được rồi.
Kim Nhất Giai che miệng cười:
- Nếu chẳng may gọi anh đến phiền toái, sau này em phải làm thế nào?
- Chuyện lạ, em cũng hiểu được việc này sao?
Quan Doãn cố ý trêu Kim Nhất Giai.
- Sao em lại không hiểu chứ? Chuyện đàn ông phụ nữ, không nhất định phải trải qua rồi mới hiểu được, có phải không? Anh đừng xem thường em quá như vậy.

Kim Nhất Giai cắn môi, cười khanh khách, dáng vẻ ba phần hấp dẫn, bốn phần hồn nhiên.
- Nếu không thì để anh xem lý luận của em có liên quan đến thực tiễn không?
Quan Doãn vờ như ham muốn, hai tay vồ tới, như con sói già xấu xa.
Kim Nhất Giai xoay người bỏ chạy.
- Không cho, thật là không cho.
Sáng sớm hôm sau, Quan Doãn lại đến Đại học Bắc Kinh một chuyến để thăm Tiểu Muội. Tiểu Muội đã kết thân với Hứa Tiểu Hàn, Trần Mính. Tuy ba người tính cách rất khác nhau, nhưng lại trở thành bạn tốt không có gì là bí mật. Có lẽ tính cách của họ có thể bổ sung cho nhau. Tóm lại, Tiểu Muội rất thích Hứa Tiểu Hàn và Trần Mính.
Thấy Quan Doãn tới, không cần phải nói, tất nhiên là Tiểu Muội vô cùng cao hứng. Hứa Tiểu Hàn và Trần Mính cũng vui ra mặt. Nhưng vẻ vui mừng của Hứa Tiểu Hàn chôn sâu trong lòng, còn sự vui mừng của Trần Mính lại viết rõ trên mặt, cô vỗ vai Quan Doãn nói:
- Quan Doãn, lần trước anh đi rồi em mới nhớ ra một chuyện cần phải nói với anh. Giờ rốt cuộc anh cũng đã tới rồi, em thật vui mừng.
- Chuyện gì?
Quan Doãn cũng rất thích tính cách tùy tiện của Trần Mính, lòng ngay dạ thẳng, rất tự nhiên.
- Tên của anh thật tốt, ai đặt vậy?
Trần Mính ngồi trên giường của cô, hai chân đung đưa, hơn nữa, cô còn mặt quần short, rất mất hình tượng, suýt chút nữa còn lộ cả quần lót.
- Quan, liên quan, liên hệ. Doãn, đồng ý. Ý nghĩa ngắn gọn của tên anh là liên quan tới việc nhận lời, nếu giải thích rộng ra thì cả đời này anh chính là người đàn ông lời nói gói vàng. Nói cách khác, anh nhất định là một người đàn ông rất trọng chữ tín.
- Chuyện này…
Quan Doãn cười ha hả.
- Giải thích như vậy có phải rất gượng ép không?
- Không gượng ép đâu. Tên cũng như người, nếu không vì sao vài diễn viên Hongkong hay Đài Loan sau khi thành danh đều phải đổi tên?
Răng của Trần Mính quả là rất tốt, trắng không chút tỳ vết, như ngọc như măng, đúng như một khối bạch ngọc.
- Tên của em phải giải thích thế nào?
Quan Doãn cười hỏi.
- Không giải thích, em chưa bao giờ nhận xét tên của mình.
Trần Mính vô lại nói.

- Không phục hả? Không phục thì anh giải thích giúp em đi.
- Trần là trần bì, Mính là lá trà non, trần bì và trà non cùng chỗ với nhau, có mùi gì lạ vậy?
- Mùi lạ gì? Tự anh biết đó.
Trần Mính cười hì hì, nhảy từ trên giường tầng xuống, chân trần giẫm lên mặt đất.
- Phải ăn trưa rồi. Quan Doãn, anh đi với tụi em đến nhà ăn nha?
Vì thế, trong nhà ăn trường Đại học Bắc Kinh xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, một người đàn ông được ba mỹ nữ vây quanh, hạnh phúc chiếm cứ một bàn, thưởng thức cơm ngon canh ngọt, khiến biết bao kẻ ganh tị. Nhưng càng hận hơn nữa là ba cô gái bên cạnh người đàn ông này xinh đẹp đến nỗi ai cũng phải ghé mắt nhìn, hơn nữa còn mỗi người mỗi vẻ, người nào người nấy đều hết mực tốt với người đàn ông này, khiến rất nhiều người ở Đại học Bắc Kinh nhớ kỹ Quan Doãn.
Từ đó về sau, ở Đại học Bắc Kinh, Quan Doãn có biệt hiệu là Tình Thánh.
Tình Thánh Quan Doãn lại không hề biết rằng cử chỉ không tính toán của hắn lại khiến thanh danh hắn đại chấn ở Đại học Bắc Kinh. Sau có người biết chuyện bèn tìm hiểu tên hắn, khiến tên hắn vang lừng trong lịch sử Đại học Bắc Kinh. Cho nên, sau khi rời khỏi Đại học Bắc Kinh hai năm, tên tuổi Quan Doãn còn vang dội hơn cả khi hắn cỏn đang học tại trường.
Buổi chiều, vốn Quan Doãn còn định ở lại Bắc Kinh thêm một ngày, nhân tiện đến thăm Tưởng Tuyết Tùng, không ngờ Tỉnh ủy gọi điện thoại tới, là Trưởng ban thư ký Văn phòng Tỉnh ủy, Trần Tinh Duệ.
- Quan Doãn, mời anh ngày mai đến Văn phòng thư ký Tỉnh ủy để báo danh.
Giọng nói của Trần Tinh Duệ rất trực tiếp, là giọng điệu mệnh lệnh chứ không phải thương lượng.
- Trưởng phòng Trần…
Quan Doãn bực mình. Rõ ràng hắn còn ba đến năm ngày phép, sao lại nói đến trước được?
- Phục tùng sự bố trí của tổ chức.
Trần Tinh Duệ cũng không giải thích, nhấn mạnh một câu rồi cúp điện thoại ngay.
- Sáng mai, đến báo danh đúng giờ.
Thật chứ, còn chưa chính thức đi làm, Trưởng phòng Trần dường như đã có thành kiến với hắn, chờ khi đi làm chính thức rồi sẽ có những ngày yên lành sao? Quan Doãn lắc đầu, chấm dứt ngày nghỉ sớm cũng không có vấn đề gì. Vấn đề là sau khi kết thúc ngày phép sớm, chắc chắn có người không biết được ẩn tình.
Buổi chiều, tạm biệt người thân quen ở Bắc Kinh, Quan Doãn lên đường ra về. Ba giờ sau, hắn mới vừa đáp xuống, đã nhận được điện thoại của Tề Ngang Dương.
Giọng nói Tề Ngang Dương vang lên rất gấp gáp:
- Quan Doãn, Hoàng Hán sụp hố rồi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận