Người tới sắc mặt âm trầm như nước, sải bước, mỗi một bước đi, tiếng bước chân dường như gõ theo nhịp đập của tim, làm cho người ta cảm thấy cảm xúc đè nén không sao nói rõ được. Trần Hằng Phong và Tề Toàn còn đỡ, quyền cao chức trọng, đồng thời quan uy của nhiều năm dưỡng thành không đến mức bị tiếng bước chân của người tới làm xáo trộn, Mộc Quả Pháp cũng miễn cưỡng duy trì sự trấn tĩnh, trong lòng Hạ Đức Trường và Lý Dật Phong lại loạn nhịp, tâm thần đại loạn.
Thông thường với cấp bậc của Hạ Đức Trường và Lý Dật Phong, ở Tỉnh ủy tuy rằng không phải nhân vật cấp quan trọng có sức ảnh hưởng lớn, nhưng bởi vì hai người đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Ban Tổ chức Tỉnh ủy, cán bộ của ban Tổ chức lui tới là gặp quan lớn cấp một, cho nên cho dù là Lý Dật Phong mặc dù chỉ là Trưởng phòng của phòng cán bộ hai, nhưng bên trong Tỉnh ủy, rất nhiều Phó giám đốc sở thậm chí cán bộ cấp sở nhìn thấy y, cũng rất cung kính.
Chỉ vì Lý Dật Phong phụ trách toàn bộ việc sát hạch của cán bộ dưới cấp sở.
Hạ Đức Trường càng không cần phải nói, Phó trưởng ban thường trực tổ chức, càng làm cho người mới gặp đã ngưỡng mộ, thậm chí bộ phận cán bộ nồng cốt cấp phó Tỉnh nhìn thấy Hạ Đức Trường, cũng rất khiêm nhường, dù sao cho dù Phó chủ tịch tỉnh muốn trọng dụng người một nhà, tất nhiên phải đi qua trình tự của ban Tổ chức, mà Hạ Đức Trường chính là ngọn núi cao mà mỗi cán bộ từ Cục trưởng đến Phó giám đốc sở hoặc là từ Phó giám đốc sở đến Giám đốc sở đều không thể đi đường vòng, hơn nữa tính tính của Hạ Đức Trường rất kiêu ngạo, lại đến từ Bắc Kinh, y ở Tỉnh ủy tuy rằng bị lạnh nhạt, vẫn giữ mắt cao hơn chán như cũ, không dễ cúi đầu nhượng bộ ai.
Nhân vật có thể làm cho tim của Hạ Đức Trường và Lý Dật Phong đập nhanh, toàn bộ Tỉnh ủy không quá ba người, một là Chương Hệ Phong, hai là Trần Hằng Phong, người tới chắc chắn không phải Chương Hệ Phong, cũng không phải Trần Hằng Phong, như vậy ở Tỉnh ủy ngoại trừ Bí thư và Chủ tịch tỉnh ra chỉ có thể là người cực kỳ có quan uy —— Hồ Tuấn Nghị.
Đúng vậy, Ủy viên thường vụ của Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hồ Tuấn Nghị.
Tính tình của Hồ Tuấn Nghị không khiêm tốn và điềm tĩnh như Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy bình thường, mà là khí thế hơn người, y xếp hạng năm hạng sáu trong Tỉnh ủy, nhưng làm cho người ta có cảm giác còn mạnh hơn người xếp hạng thứ ba là Tề Toàn, cho nên Tỉnh ủy không ít người đều âm thầm xưng y là Bí thư số ba.
Bản thân Hồ Tuấn Nghị rất ác cảm với cách xưng hô Bí thư số ba, chỉ vì Bí thư số hai Đại Gia giống như chuột chạy qua đường, y tuy rằng ngạo nghễ, nhưng không liều lĩnh. Mới chẳng thèm đánh đồng cùng một loại hàng hóa như Đại Gia.
Tuy nhiên được gọi là Bí thư số ba cũng thực sự phản ánh địa vị hết sức quan trọng của Hồ Tuấn Nghị ở Tỉnh ủy.
Thân là Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, nắm quyền lực tuyệt đối, hơn nữa tính tình Hồ Tuấn Nghị mạnh mẽ, cứng rắn, trong nhiều lần khảo hạch lên chức, y có dũng khí đứng vững trước áp lực của Chương Hệ Phong và gợi ý ngầm của Trần Hằng Phong, ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, cán bộ thân quen hễ không phù hợp điều kiện dùng người đều bị gạt bỏ, cán bộ tài đức vẹn toàn mới có thể qua cửa ải của y mà lên chức. Chính là bởi vì nguyên tắc của y và không nhận thân thích, thậm chí ngay cả Chương Hệ Phong và Trần Hằng Phong y cũng không nể mặt, khiến rất nhiều người ở Tỉnh ủy khen ngợi Hồ Tuấn Nghị.
Nghe nói có một lần Chượng Hệ Phong đề bạt một Bí thư Thành ủy, bị Hồ Tuấn Nghị cản lại. Chương Hệ Phong không hài lòng, gọi Hồ Tuấn Nghị đến dùng tình và lý để lay chuyển, muốn Hồ Tuấn Nghị thỏa hiệp, kết quả lãng phí võ mồm cả buổi, Hồ Tuấn Nghị dầu muối không hòa tan. Nếu đổi là người khác thì Chương Hệ Phong mới không kiên nhẫn như vậy, trực tiếp đưa ra định đoạt. Nhưng Hồ Tuấn Nghị phản đối, y nhất định phải làm công tác tư tưởng với Hồ Tuấn Nghị. Nguyên nhân ở chỗ người khác không phải trực quản công tác cán bộ, Hồ Tuấn Nghị cũng là nhân vật số một của ban Tổ chức, Bí thư Thành ủy mà y cất nhắc bị Hồ Tuấn Nghị trực tiếp đánh giá không phù hợp với chính trị, không đủ tư cách đảm đương chức Bí thư Thành ủy.
Nếu Hồ Tuấn Nghị không thay đổi cách đánh giá của y, Chương Hệ Phong cho dù quyền hạn có lớn hơn đi nữa, cũng không có khả năng vượt qua ban Tổ chức trực tiếp bổ nhiệm, cho nên nhất định làm cho Hồ Tuấn Nghị nhượng bộ. Nhất định phải tuân thủ trình tự quan trường trong đời sống chính trị, Chương Hệ Phong một tay che trời tại tỉnh Yến, cũng không dám dùng quyền uy của y khiêu chiến toàn bộ quy tắc quan trường.
Chương Hệ Phong có hai nguyên tắc dùng người. Một là liệu có hoàn toàn nhất trí với y trong quan điểm chính trị, liệu y nói gì nghe nấy hay không, hai là liệu có ủng hộ Chương Tiện Thái con trai duy nhất của y trên mặt kinh tế hay không. Làm được hai việc trên, mới chỉ là bình thường, chính trị dù vô năng, vẫn sẽ nhận được trọng dụng, theo lời của y, cán bộ có lương tâm như vậy mới được đề bạt.
Cái gọi là lương tâm, nhưng thật ra là phải có lòng trung thành với y
Chương Hệ Phong tận tình khuyên bảo hồi lâu, thấy Hồ Tuần Nghị cũng không thay đổi quan điểm, rốt cục thẹn quá thành giận, uy hiếp Hồ Tuấn Nghị:
- Cũng chỉ là đề bạt một Bí thư Thành ủy, không cần phải nâng cao quan điểm, đồng chí Tuấn Nghị, anh không nên quá vô tình.
Hồ Tuấn Nghị vẫn không có ý nhượng bộ:
- Tôi nghiêm ngặt dựa theo tình hình làm việc của cán bộ để đề bạt, phân công cán bộ là việc hệ trọng, vấn đề nguyên tắc, không nói tình người.
Chương Hệ Phong giận dữ nói:
- Tôi đã định rồi, anh tại sao muốn ngăn cản?
Hồ Tuấn Nghị một bước cũng không nhường đáp lại:
- Sát hạch không thông qua, tôi không có cách nào cho qua.
- Anh lập tức cho qua, tôi không muốn nghe bất cứ lý do nào.
Chương Hệ Phong gần như gầm thét.
Chương Hệ Phong cho rằng sự giận dữ của y, trong lòng Hồ Tuấn Nghị nhất định run sợ, không ngờ Hồ Tuấn Nghị đứng lên, đập mạnh cái “Rầm” trên bàn:
- Bí thư Chương, trừ phi tôi không hề phụ trách công việc của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, nếu không, anh đừng nghĩ sẽ thay đổi chủ ý của tôi.
Có không ít cán bộ dám đập bàn cùng Bí thư Tỉnh ủy, nhưng phần lớn là Chủ tịch tỉnh có nền tảng tương đương hay cấp bậc tương đương với Bí thư Tỉnh ủy, như Hồ Tuấn Nghị bình thường thân là Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, là người phụ trách một bộ phận của cơ quan Tỉnh ủy, tuy là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trên nguyên tắc mọi công việc vẫn nằm dưới sự chỉ đạo của Bí thư, nhưng dám trực tiếp đập bàn với Bí thư, Hồ Tuấn Nghị có lẽ không phải là người duy nhất không tiền khoáng hậu, nhưng cũng là một trong số rất ít.
Mấu chốt còn có, lời nói của Hồ Tuấn Nghị không để lại đường sống quay về, trực tiếp nói cho Chương Hệ Phong, trừ phi y dời khỏi Tỉnh Yến, nếu không Chương Hệ Phong đừng nghĩ lấy quyền đè người. Nếu như trong lời nói có sự mỉa mai sâu cay hơn cũng là báo cho Chương Hệ Phong, đừng tưởng rằng ai cũng giống như Mộc Quả Pháp có thể tùy ý an bài, Hồ Tuấn Nghị có đầy đủ hậu đài mạnh mẽ khiến Chương Hệ Phong không làm gì được.
Sắc mặt Chương Hệ Phong xanh mét, tức giận đến run cả người, lấy tay chỉ ra cửa phòng làm việc:
- Đi ra ngoài.
Hồ Tuấn Nghị lại còn cười nhạt một tiếng, mới xoay người đi ra cửa.
Sau chuyện này, Bí thư Thành ủy do Chương Hệ Phong đề danh cuối cùng bị ban Tổ chức lấy lý do không phù hợp điều kiện ngăn cản, việc này, khiến Chương Hệ Phong rất là không vui, ước chừng giận dỗi hơn một tháng.
Vốn cuộc giao chiến của Hồ Tuấn Nghị và Chương Hệ Phong là sự kiện tuyệt mật, không nên lưu truyền ra, sau lại cũng không biết là người nào đã để lọt tin này, truyền đi ai ai cũng biết, còn có người hiểu chuyện lại tặng cho Hồ Tuấn Nghị một ngoại hiệu ——Hồ Tuấn Nghị vai sắt.
Cũng có người tặng cho Hồ Tuấn Nghị một bộ câu đối ‘thiết kiên đam đạo nghĩa, ngạnh khí đối bá quyền’, từ nay về sau, thanh danh Hồ Tuấn Nghị đã vang xa.
Hậu đài của Hồ Tuấn Nghị rốt cuộc là ai, rất nhiều người không được biết, nhưng dưới thế lực bá quyền của Chương Hệ Phong, vẫn đang gặm không nổi khối xương cứng Hồ Tuấn Nghị này có thể rút ra kết luận, Hồ Tuấn Nghị có nền tảng vững chắc.
Cũng chính là Hồ Tuấn Nghị mặc dù mạnh mẽ, cường thế, nhưng với tính nguyên tắc và không sợ quyền thế của y, cũng nhận được rất nhiều sự tán thưởng của mọi người, mà ngay cả Hạ Đức Trường kiêu ngạo cũng rất khâm phục khí phách của Hồ Tuấn Nghị.
Hồ Tuấn Nghị không ngờ xuất hiện, không chỉ Hạ Đức Trường và Lý Dật Phong nhất thời khiếp sợ, mà ngay cả Trần Hằng Phong và Tề Toàn cũng không khỏi kinh ngạc, liếc nhau, trong lòng rất ngờ vực, khó hiểu vì sao Hồ Tuấn Nghị cũng tới.
Vị trí của Hồ Tuấn Nghị ở Tỉnh ủy đối với Chương Hệ Phong, và Trần Hằng Phong có quan hệ bình thường, với Tề Toàn, tuy rằng qua lại trong công việc không ít, quan hệ cá nhân cũng là nhạt như nước, nói đúng là, Hồ Tuấn Nghị giống như là ngoại tộc ở Tỉnh ủy, độc lai độc vãng ở Tỉnh ủy, chân chính làm được đàn mà không đảng.
So với sự ôn hòa và trung lập của Tề Toàn, Hồ Tuấn Nghị có tác phong cương quyết chống lại Chương Hệ Phong, tuy rằng không phải tất cả mọi người có thể lý giải và tiếp nhận, nhưng ít ra khiến y trở thành một nhân vật ở Tỉnh ủy mà ai ai cũng sợ, nếu như nói Tề Toàn sâu không lường được còn làm cho người ta nguyện ý tiếp cận, như vậy Hồ Tuấn Nghị độc lai độc vãng khiến cho người kính trọng nhưng không dám gần.
Mà ngay cả Trần Hằng Phong vẫn đoán không ra nước cờ của Hồ Tuấn Nghị, nếu Hồ Tuấn Nghị có thể cùng một chiến tuyến với y, phân lượng của y sẽ tăng nhiều ở Tỉnh ủy, cũng đủ để chống lại sự chèn ép của Chương Hệ Phong, chỉ có điều vẫn không có cơ hội ngồi chung một chỗ với Hồ Tuấn Nghị, không ngờ Quan Doãn và Tề Ngang Dương nằm viện đã dẫn phát sự di động của các thế lực khắp nơi của Tỉnh ủy.
Hồ Tuấn Nghị xuất hiện tại bệnh viện, rốt cuộc là vì Quan Doãn mà đến, hay là là vì Tề Ngang Dương?
Mọi người thắc mắc chưa được bao lâu, bởi vì Hồ Tuấn Nghị đi đến trước mặt Trần Hằng Phong—— căn cứ nguyên tắc ưu tiên lão đại, mọi người tại đây Trần Hằng Phong là vi tôn, trước hết do Trần Hằng Phong bắt tay Hồ Tuấn Nghị —— sau khi bắt tay của Trần Hằng Phong, câu nói đầu tiên là:
- Quan Doãn có vấn đề gì không?
Quan Doãn, lại là Quan Doãn, ánh mắt Trần Hằng Phong nhíu lại, tâm tư dao động, trên vai Quan Doãn đã trúng một viên gạch, dường như bị thương không nhỏ, nhưng trên thực tế hắn và Tề Ngang Dương đang nằm chung bệnh viện, chẳng khác gì là đang đá một cú đá ngọt ngào vào chân của Đại Gia, hơn nữa đồng thời làm kinh động các vị quan to của Tỉnh ủy, dẫn đến Tỉnh ủy rung chuyển lớn, bởi vậy mang đến hậu quả nghiêm trọng, tương đương tấn công chống lại sự lên chức quá nhanh và quyền thế mạnh của Đại Gia.
- Quan Doãn vẫn hôn mê.
Trần Hằng Phong thản nhiên nói.
- Tuấn Nghị, tin tức của anh cũng khá nhanh nhạy?
Không chỉ Trần Hằng Phong không hiểu Hồ Tuấn Nghị vội đến thăm Quan Doãn có dụng ý gì, mà ngay cả Tề Toàn và Hạ Đức Trường cũng không hiểu tại sao Hồ Tuấn Nghị lại quan tâm đến Quan Doãn như vậy, chưa từng nghe nói Quan Doãn có quan hệ gì với Hồ Tuấn Nghị, như thế nào lại khiến cho một người lạnh lùng nghiêm nghị như Hồ Tuấn Nghị lại sốt sắng rồi? Nguyên nhân chỗ nào?
Hay là... Hạ Đức Trương đột nhiên nghĩ tới điều gì, không khỏi trong lòng áy náy mà kinh sợ, vô tình, Quan Doãn hoá ra thật sự đã trở thành một điểm tựa mấu chốt không thể thay thế được, năm đó, y đã nhìn lầm rồi? Hối hận lúc trước không nên làm như vậy, nếu không hiện tại Quan Doãn chính là rể hiền của y, y còn lo gì không mở ra cục diện ở tỉnh Yến?
Không đề cập tới nỗi lòng của Hạ Đức Trường, sau khi Hồ Tuấn Nghị bắt tay từng người, lại hướng về bác sĩ hỏi thăm về tình hình của Quan Doãn và Tề Ngang Dương, sắc mặt của y vẫn lạnh lùng như bóng đêm ngoài cửa sổ, dường như là đang suy tư điều gì, sau y lại hướng về phía Trần Hằng Phong, Tề Toàn, Mộc Quả Pháp ba người khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Đi đến đầu hành lang, Hồ Tuấn Nghị bỗng nhiên lại dừng bước, quay lại nói một câu khiến mấy người vừa kinh sợ vừa vui.
- Chuyện này... Chưa xong đâu!!