Quan Vận

Khẳng định là trước kia Thôi Ngọc Cường đã từng ngồi lên chiếc ô tô này, xe chuyên dụng của Lãnh Phong là xe chuyên dụng của Chủ tịch huyện trước để lại. Với địa vị của Thôi Ngọc Cường ở huyện Khổng, khẳng định Chủ tịch huyện trước đã từng mời ông ta lên xe. Tuy nhiên ở thời đại của Lãnh Phong, phỏng chừng đúng thật là lần đầu tiên ông ta ngồi xe này. Xe vẫn là xe đó, nhưng chủ nhân của xe đã thay đổi, thân phận của xe cũng liền thay đổi.
Quan Doãn cố ý mời Thôi Ngọc Cường ngồi vào xe chuyên dụng của Lãnh Phong, Thôi Ngọc Cường và Lý Vĩnh Xương quan hệ chặt chẽ, cũng lui tới không ngừng với Lý Dật Phong, còn đối với Lãnh Phong là quan hệ bất hòa và cô lập. Không phải Thôi Ngọc Cường không thấy được quyền uy của Lãnh Phong, mà là Lãnh Phong ở huyện Khổng một năm mà cũng không cố ý kéo bè kết phái, rất nhiều người muốn gia nhập vào nhưng không có cửa mà vào.
Với địa vị của Thôi Ngọc Cường ở huyện Khổng, Lãnh Phong cố ý lôi kéo còn chưa chắc ông ta sẽ dựa vào, lại có chuyện chờ được ông ta chủ động nghiêng về phía mình sao? Bởi vậy quan hệ giữa Thôi Ngọc Cường và Lãnh Phong đừng nói là mật thiết, thậm chí có thể nói vô cùng lãnh đạm.
Thôi Ngọc Cường đồng ý lên xe chuyên dụng của Lãnh Phong, đã nói lên một điểm, ông ta sẽ không cự tuyệt hợp tác với Lãnh Phong. Hoặc là nói, ít nhất trong sự kiện Lưu Bảo Gia, ông ta sẽ không chỉ nghe theo lệnh của Lý Dật Phong hoặc Lý Vĩnh Xương.
Quan Doãn mừng thầm trong lòng, liền một lần nữa thiết kế bản kế hoạch cho thế cục tương lai của huyện Khổng từ lúc hắn bắt đầu đến. Thời đại của Lý Vĩnh Xương, từ khi sự kiện của Lưu Bảo Gia dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền, đã kết thúc trước thời hạn!
Trên đường, Quan Doãn trình bày rõ ràng từ đầu đến cuối cho Thôi Ngọc Cường về sự kiện Lưu Bảo Gia. Thôi Ngọc Cường chỉ cau mày, không nói một lời mà chỉ nghe, cũng không phát biểu cách nhìn. Đợi tới Huyện ủy, sau khi xuống xe, Quan Doãn xuống xe trước một bước, đích thân mở cửa xe cho Thôi Ngọc Cường, Thôi Ngọc Cường mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói:
- Để cậu em Quan vất vả mở cửa xe cho tôi, tôi thật nở mày nở mặt quá.
- Trưởng phòng Thôi nói gì vậy, khách sáo quá.
Quan Doãn cười khách khí, dường như vừa mới nhớ tới điều gì lại nói,
- Vừa rồi khi tôi ở đồn công an thị trấn vùng sát cổng thành, Bí thư Lý cũng đến đó, chưa nói nói được mấy câu, lại nghe một cuộc điện thoại. Hình như nói dự án đập lớn xảy ra vấn đề, ông ấy ngắt điện thoại là vội vàng đi ngay.
- Ồ...
Thôi Ngọc Cường dường như mới quen biết Quan Doãn vậy, nhìn Quan Doãn thật sâu, cười ha hả,
- Cậu em Quan, tin tức của cậu rất đúng lúc, ngồi cùng xe với cậu, thu hoạch thật không nhỏ. Lần đi xe này, không phải uổng phí, đáng giá lắm.
Quan Doãn gật đầu, còn nói:
- Vấn đề của dự án đập lớn hẳn là không lớn, tôi lờ mờ nghe được một chút, nói là việc dời mồ mả gây ra tranh cãi.
- Dời mồ mả sao?
Thôi Ngọc Cường như thoáng chút suy nghĩ rồi gật đầu,
- Nông dân gây rối, đơn giản là muốn thêm một chút tiền, Bí thư Lý ra mặt, khẳng định có thể dẹp yên rồi. Được rồi, trước tiên đưa tin cho Chủ tịch huyện Lãnh đã.
Đẩy cửa đi vào, Lãnh Phong đang nghe điện thoại, ông ta giơ tay ra hiệu Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường ngồi xuống trước, sau khoảng vài phút, ông ta ngắt điện thoại, câu nói đầu tiên là:
- Quan Doãn, vừa rồi là phóng viên tạm trú của báo Thanh niên quốc gia ở tỉnh Yến gọi điện thoại tới, nói là cần tìm hiểu một chút về vấn đề góp vốn phi pháp ở huyện Khổng. Tôi đáp lại anh ta là huyện Khổng không có góp vốn phi pháp nào. Tuy nhiên đối phương không dễ dàng buông tha, muốn hỏi tới tận đáy, còn nói muốn tới huyện Khổng phỏng vấn...
Lãnh Phong day day trán:
- Phiền toái rồi đây, người của tòa soạn báo quốc gia, không chịu quản chế của Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, cho dù không có việc gì cũng có thể gây sức ép để xảy ra chuyện... Huyện Khổng là một huyện nghèo, không phải là vùng duyên hải giàu có, làm sao có góp vốn phi pháp gì được? Hồ đồ mù quáng! Quan Doãn, bạn gái của cậu Hạ Lai không phải là phóng viên báo Thanh niên quốc gia đó sao? Cậu có thể bảo cô ấy ra mặt can thiệp một chút hay không, tốt nhất đừng để cho phóng viên quan tâm tới huyện Khổng, bên ngoài huyện Khổng còn nhiều tin tức mà.
Cho tới nay Lãnh Phong vẫn làm mặt lạnh lạnh nói chuyện với người khác, trong cuộc đối đầu với Lý Dật Phong, ác nghiệt chính là vũ khí hùng mạnh nhất của ông ta, thế cho nên khiến rất nhiều người đều cho rằng Lãnh Phong ngoại trừ lạnh lùng, thì không có gì hay. Vừa không thành thạo thủ đoạn trong quan trường, lại không có trí tuệ chính trị bày mưu nghĩ kế. Nhưng sau khi Lãnh Phong thình lình tung ra tin tức phóng viên muốn phỏng vấn việc góp vốn phi pháp ở huyện Khổng, trong lòng Quan Doãn bỗng nhiên vang lên một trận sấm ầm ầm.
Đúng vậy, trong lòng hắn tràn đầy một niềm vui bất ngờ thật lớn, bị trí tuệ chính trị cao siêu của Lãnh Phong thuyết phục. Rốt cục hắn cũng biết, hắn đảo hướng về phía Lãnh Phong không chỉ là lựa chọn vô cùng sáng suốt, hơn nữa trí tuệ chính trị của Lãnh Phong cao không thua gì Lý Dật Phong. Ông ta che dấu ở đằng sau sự lạnh lùng là bình tĩnh và kiên nhẫn, cũng là sự cao minh khiến Quan Doãn vô cùng khâm phục!
Huyện Khổng là huyện nhỏ cũng là huyện nghèo, nhưng huyện Khổng quả thật có vấn đề góp vốn phi pháp. Vốn tưởng rằng mức độ Lãnh Phong nắm huyện Khổng trong tay rất yếu, không nghĩ tới, chuyện góp vốn phi pháp ẩn núp sâu vô cùng, cho dù là người lớn tuổi bên trong Huyện ủy huyện Khổng cũng không có mấy người biết, Lãnh Phong lại không biết âm thầm từ khi nào đã sớm nắm giữ hết thảy. Thật không đơn giản, ẩn nhẫn chờ thời cơ chuẩn bị xuất kích, quả nhiên giống như Quan Doãn dự đoán, Lãnh Phong dưới bề ngoài lạnh lùng yểm hộ, che dấu một ý chí mạnh mẽ không cam lòng.
Ngay trước mặt Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường, Lãnh Phong đột ngột đề cập đến chuyện phóng viên muốn phỏng vấn việc góp vốn phi pháp, dụng tâm sâu xa. Thứ nhất là rung cây dọa khỉ, trước khi chính thức hội đàm với Thôi Ngọc Cường, tung ra vấn đề nan giải lớn bằng trời khiến Thôi Ngọc Cường phải lựa chọn, là nhắc nhở Thôi Ngọc Cường, sự kiện Lưu Bảo Gia kế tiếp, nên giao ra đáp án như thế nào, nhất định phải suy nghĩ kỹ rồi sau đó hẵng làm. Thứ hai là gián tiếp nâng Quan Doãn lên, tăng trọng lượng của Quan Doãn lên, khiến Quan Doãn trở thành người quyết định là che dấu hay là phơi bày ra ánh sáng chuyện góp vốn phi pháp.
Quan Doãn tiếp nhận lời nói của Lãnh Phong nói:
- Hiện tại phóng viên chính là đang nghe ngóng tình hình, không có căn cứ, được, khi nào gặp nhau tôi sẽ hỏi Hạ Lai rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nếu có thể ngăn phóng viên lại thì sẽ ngăn, huyện Khổng cũng không thể để lộ tin tức góp vốn phi pháp.
Nói nghe rất hay, nhưng không nói hết, mà tìm cách trì hoãn, nếu chẳng may không ngăn được phóng viên đến huyện Khổng thì làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Liền xem một số người làm như thế nào.
Thôi Ngọc Cường từ lúc tiến vào vẫn giữ vẻ mặt trấn tĩnh tự nhiên, sau khi một hỏi một đáp với Lãnh Phong và Quan Doãn, ông ta âm thầm hít một hơi khí lành, chẳng những lặng lẽ đánh giá Lãnh Phong vài lần, mí mắt còn liên tiếp nhấc lên nhìn trộm Quan Doãn. Trong nháy mắt ông ta có cảm giác là, Lãnh Phong và Quan Doãn trước mắt dường như đồng thời đổi thành người khác vậy, đều từ cục diện bị vây ở Huyện ủy trong thế yếu và lạnh nhạt trước kia, đảo mắt xoay người đứng lên, thành một phương nắm đại cục trong tay.
Làm sao có thể như vậy được? Thôi Ngọc Cường không tin thì cứ không tin, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, ông ta cũng không thể không tin. Ông ta đột nhiên rùng mình trong lòng, thật may trước kia coi như đối xử với Quan Doãn không tồi, không làm khó dễ Quan Doãn chỗ nào. So với Lý Vĩnh Xương thì ông ta là người tinh mắt hơn, với khởi điểm tốt nghiệp đại học loại cao ở Bắc Kinh của Quan Doãn, ai dám cam đoan trong số các bạn học về sau của hắn sẽ không xuất hiện nhân vật gì lợi hại?
Hiện tại Quan Doãn và Lãnh Phong muốn liên kết đánh trả, bày ra ở trước mặt ông ta một đề bài thật vô cùng khó có thể làm ra quyết định lựa chọn.
Nhưng... lại nhất định phải làm ra quyết định! Bởi vì chuyện góp vốn phi pháp Thôi Ngọc Cường so với ai khác thì rõ ràng hơn cả, đúng là chuyện tốt nằm ngay trước mắt!
- Được rồi, Quan Doãn, cậu vội thì cứ đi trước, tôi và Trưởng phòng Thôi sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
Lãnh Phong bố cục xong, nên tiến hành bước tiếp theo.
- Được ạ.
Quan Doãn kính cẩn gật đầu, xoay người bước đi, đi tới cửa, mới vừa đi ra, Thôi Ngọc Cường liền thốt lên một câu.
- Cậu em Quan, có rảnh cùng nhau ăn cơm, tôi có việc muốn nhờ cậu giúp.
Tạm dừng một chút, dường như là cố ý làm cho trịnh trọng, ông ta lại cười ha hả,
- Nhà tôi có thằng con sang năm thi vào trường cao đẳng, muốn xin kinh nghiệm từ cậu, xem cậu có đồng ý giúp ông anh một chuyện này hay không, bớt thời gian phụ đạo nó một chút?
Quan Doãn nhìn Lãnh Phong đầy thâm ý, thấy ánh mắt Lãnh Phong chớp động, toát ra một chút khen ngợi, hắn liền cười nói:
- Không thành vấn đề, dù sao bình thường khi nghỉ ngơi tôi cũng không có việc gì.
Trở lại phòng Thư ký, trên mặt Quan Doãn vẫn đang khó nén được sự hưng phấn và niềm vui sướng. Vương Xa Quân không có ở đó, Ôn Lâm đang ngồi ngẩn ngơ ở chỗ ngồi, hắn vừa vào cửa liền cười hỏi:
- Gần đây số lần cô ngồi ngẩn ngơ càng ngày càng nhiều, có phải có tâm sự hay không?
- Đập nước lớn có vấn đề sao? Vừa rồi Vương Xa Quân chạy như bị đốt đít vậy, trông bộ dạng hùng hổ của anh ấy, thiếu chút nữa tôi cười chết mất.
Ôn Lâm giờ mới chú ý tới vẻ mặt vui sướng của Quan Doãn, đi lên đánh Quan Doãn một cái,
- Gần đây con đường làm quan của anh rộng mở vó ngựa tha hồ tung hoành, một đêm xem hết cả hoa của huyện Khổng.
- Hoa của Huyện Khổng à? Huyện Khổng có hoa sao?
Quan Doãn vui tươi hớn hở cười nói,
- Hoa đẹp nhất của Huyện Khổng ở ngay tại phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy, đối diện với đồng chí Quan Doãn, liếc mắt một cái là có thể nhìn được. Tuy nhiên chỉ gặp được vào ban ngày, chưa từng được thưởng thức vào buổi tối.
Ôn Lâm đá Quan Doãn một cước:
- Thôi đi anh, còn muốn thưởng thức tôi vào buổi tối sao? Cứ đi thưởng thức Hạ Lai nhà anh đi, người tôi yêu nhất và đồng ý cho đến giám định và thưởng thức, khẳng định sẽ không phải là anh.
- Không phải tôi không phải tôi, có thể không bị bông hoa đẹp nhất huyện Khổng nhớ thương, cũng là chuyện tốt. Nếu không, thế nào cũng phải nửa đêm tỉnh giấc không chừng.
- Quan Doãn, anh đừng quá đáng, tôi đây muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn học thức có bằng cấp, cần dáng người có thân hình, có điểm nào không xứng với anh? Đừng tưởng rằng Hạ Lai nhà anh tốt, tôi ngoại trừ không có một người cha làm quan lớn thì các mặt khác tôi cũng không kém hơn so với cô ấy đâu!
Hôm nay thời tiết đẹp, Ôn Lâm mặc một chiếc váy dài, áo là áo ren bó sát cơ thể, tóc dường như cũng có chải chuốt kỹ càng, hình như còn... tô son môi, càng tôn thêm vẻ duyên dáng yêu kiều của cô. Yểu điệu như liễu mà đầy màu sắc, kỳ thật nếu trang điểm tỉ mỉ cộng với ánh đèn phụ trợ, Ôn Lâm chụp một bộ ảnh nghệ thuật, vẻ đẹp của cô không thua gì các ngôi sao hiện tại.
Thậm chí làn da khỏe mạnh của cô đẹp và trắng như sứ vậy, so với màu da trắng nhưng không khỏe mạnh của các ngôi sao thì càng động lòng người hơn.
- Cô xứng với tôi, nhưng tôi không xứng với cô.
Quan Doãn không muốn đấu võ mồm với Ôn Lâm, tự nguyện nhận thua,
- Công trường dự án đập lớn quả thật có chút vấn đề, nghe nói là đã san bằng cả mồ mả tổ tiên của nhà người ta, người ta không chịu, liền xảy ra xung đột.
- Địa chỉ xây dựng dự án đập lớn là do ai tuyển chọn quyết định vậy? Làm sao không suy xét đến vấn đề di chuyển mồ mả? Dù là ai, phần mộ tổ tiên bị đào lên thì chẳng ai mặc kệ được, Thiên Vương lão tử cũng không được.
Ôn Lâm trừng lớn đôi đôi mắt đẹp, nghiêng đầu lo nghĩ,
- A, tôi nhớ ra rồi, địa chỉ hình như chính là Lý Vĩnh Xương tuyển chọn quyết định. Anh nói ông ta cũng là người huyện Khổng, làm sao lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy? Thực không đáng.
Quan Doãn hiểu ý cười:
- Người có trí khôn có cả ngàn suy nghĩ, tất có sai sót, không có gì đáng ngạc nhiên.
Ôn Lâm phát hiện điều gì, hỏi:
- Anh luôn có dáng vẻ như mọi chuyện đều định liệu trước được hết vậy, có phải sớm đã biết dự án đập lớn sẽ xuất hiện vấn đề hay không?
Quan Doãn lắc đầu:
- Cô cho tôi là ai? Tôi là nhân vật ngay cả cô còn không xứng với, sẽ biết trước là dự án lớn nhất từ trước tới nay của huyện Khổng sẽ xuất hiện vấn đề sao?
- Đáng ghét, đừng lấy tôi ra so sánh.
Bộ dạng dịu dàng như mùa xuân của Ôn Lâm quả thật như gió thu phảng phất qua mặt, làm người ta say mê. Quan Doãn đang định trêu ghẹo thêm vài câu, cửa... đột nhiên bị người ta đẩy ra.
- Quan Doãn, lập tức theo tôi đi đến hiện trường thi công đập lớn, có phiền toái lớn rồi.
Lãnh Phong vẻ mặt ác liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui