Quan Vận

- Vừa rồi tôi ở Văn phòng Huyện ủy, nhận được điện thoại của Vương Xa Quân, y nhờ tôi chiếu cố đến Ngõa Nhi. Tuy nhiên bây giờ tôi bận việc, không thể rời đi được, cậu giúp tôi việc này trước đi.
Ôn Lâm lại nhanh chóng nói một mạch, uống một ngụm nước lớn, rất không có hình tượng mà lau miệng. Cũng không quan tâm Quan Doãn có đồng ý hay không, quay người rời đi,
- Ngõa Nhi giao cho cậu đó, chăm sóc tốt một chút, lát nữa mời cậu ăn cơm.
Cô quay người cười với Ngõa Nhi, sau đó cứ như một cơn gió, Ôn Lâm biến mất ngoài cửa.
Quan Doãn ngẩn người, sao có thể như vậy? Quay người nhìn lại, Lý Ngõa Nhi đứng bên cạnh cười trộm, chắp tay sau lưng, khom người, hai mắt nheo lại như ánh trăng, kinh ngạc nhìn Quan Doãn. Có ý là, xem anh làm sao bây giờ!
Quan Doãn còn chưa nghĩ được phải làm thế nào, đường dây điện thoại riêng dành cho lãnh đạo trên bàn lại vang lên, hắn đưa tay nhận điện thoại:
- Xin chào, tôi là Quan Doãn.
- Quan Doãn, tài liệu của cậu tôi đã xem rồi.
Tiếng phổ thông mang chất giọng miền nam, không phải Lãnh Phong thì còn là ai.
Tim Quan Doãn bỗng nhảy lên tới cổ họng, căng thẳng đến mức không nói được gì!
Nếu là bình thường, Quan Doãn cũng không đến mức bị một câu nói của Lãnh Phong làm cho hoang mang lo sợ. Chỉ là tài liệu của hắn đưa lên vào thời điểm quá tinh tế, không những Lãnh Phong chưa chắc giành được thắng lợi trong cuộc đối kháng với Lý Dật Phong, hơn nữa lần này Lãnh Phong đột nhiên cùng Lý Dật Phong đến Thành ủy để họp, có lẽ chính là thời khắc cuối cùng quyết định vận mệnh…
Hơn nữa, cho dù Lãnh Phong đi hay ở lại, cách nhìn và cách xử lý tài liệu của y, cũng có liên quan đến vận mệnh của Quan Doãn. Lại thêm lúc này là thời kỳ chuyển biến quan trọng, đã bị kẹp ở giữa trong suốt một năm ở Huyện ủy, lúc này đang đối mặt với thời điểm vận mệnh sẽ lên hay xuống. Quan Doãn dù sao vẫn còn trẻ, không căng thẳng mới là lạ.
- Chủ tịch huyện…
Quan Doãn muốn nói gì đó, vừa mới mở miệng lại bị Lãnh Phong ngắt lời. Giọng nói của Lãnh Phong cũng không nâng lên nữa, nói với vẻ nhàn nhạt:
- Trước tiên không cần nói nữa, tôi lập tức phải đi họp rồi, chờ tôi về, cậu hãy giáp mặt nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu.
Hít sâu một hơi, Quan Doãn nhẹ buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn những cây xanh bên ngoài cửa sổ, trời xanh cùng những đồng ruộng phía xa xa, trong lòng nhất thời thả lỏng hơn rất nhiều. Bỗng nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ bướng bỉnh mà mạnh mẽ, nếu đã mạo hiểm đánh cược một phen rồi, sao lại không đánh cược đến cùng? Vốn dĩ hắn từ Ủy ban Trung ương Bắc Kinh rớt trực tiếp xuống Huyện ủy đã là một lần lật bàn trong đời rồi, vậy bây giờ xem như thêm một lần lật bàn nữa cũng có gì đáng ngại chứ?
Cuộc đời cứ oanh liệt như vậy, hoặc là thất bại thảm hại, cứ mãi bị kẹp ở giữa không lên không xuống như bây giờ khiến người ta không thở nổi, thì sống cũng không bằng chết!
Nhớ tới những ngày tháng huy hoàng ở Đại học Bắc Kinh, nghĩ tới những hy vọng và tương lai ở Bắc Kinh xa xôi, nghĩ đến tuổi thanh xuân và tình yêu đã mất đi, Quan Doãn bỗng chốc đưa ra một quyết định --- Ánh mắt hắn dừng trên người Lý Ngõa Nhi đang mở to mắt với vẻ tò mò, nói với vẻ vô cùng kiên định:
- Ngõa Nhi, đi theo anh!
Huyện Khổng nằm ở vùng bụng của bình nguyên Hoa Bắc, bên trong là vùng đất bằng phẳng, nhưng ở phía nam thị trấn lại có một đỉnh núi mọc lên. Đỉnh núi cũng không cao, độ cao so với mặt nước biển cũng chỉ có mấy trăm mét, tên là núi Bình Khâu. Núi Bình Khâu cũng không phải ngọn núi có danh tiếng gì, vừa không nổi tiếng vừa không có cảnh gì đẹp, nhưng không biết tại sao lại được ghi lại trong《Sơn Hải kinh》.
Tương truyền, năm đó Đại Vũ trị thủy đi qua núi Bình Khâu, nhất thời khát nước, thấy núi Bình Khâu có một ngọn suối, liền uống nước suối đó. Nước suối thanh mát dễ uống, Đại Vũ nhất thời không giải khát được, liền lấy ngọn giáo đâm vào mạch suối, nước suối nhất thời trào ra, hội tụ lại rồi thành thác nước. Lâu năm, liền tạo thành một đầm nước ngay giữa sườn núi, gọi là đầm Bình Khâu.
Thật ra từ đầu huyện Khổng không được gọi là huyện Khổng, mà gọi là huyện Bình Khâu. Triều nhà Thanh vì kiêng kỵ chữ Khâu, nên đổi thành huyện Khổng.
Quan Doãn cũng không dám dẫn Ngõa Nhi đi leo núi Bình Khâu. Tuy núi Bình Khâu không cao, nhưng địa thế lại hiểm trở, lại thêm đầm sâu nước lạnh, rất dễ xảy ra nguy hiểm. Nhưng Ngõa Nhi lại không phải là một cô gái biết đạo lý, cô không những không biết đạo lý, mà còn rất chủ động. Vừa mè nheo lại vừa làm nũng, cuối cùng Quan Doãn không còn cách nào khác, đành phải nhường một bước, đồng ý dẫn cô ra ngoài đồng đi một vòng.
Lúc đi ra khỏi cửa chính Huyện ủy, đã xảy ra điều bất ngờ --- Vừa lúc một hàng xe ô tô của Lý Vĩnh Xương, Đạt Hán Quốc và Ôn Lâm đi qua bên cạnh Quan Doãn và Ngõa Nhi.
Bình thường lúc ô tô của lãnh đạo đi qua, đều phải chạy nhanh qua, không dừng lại. Dù sao Quan Doãn cũng không phải nhân vật gì, Quan Doãn và Ngõa Nhi lại đi song song, liền lùi ra sau một bước, muốn cho đoàn xe đi trước.
Không ngờ khi đoàn xe mới đi qua được một nửa, bỗng nhiên xe đi đầu dừng lại. Xe đi đầu dừng lại, toàn bộ đoàn xe liền dừng lại.
Lý Vĩnh Xương và Ôn Lâm từ trên xe bước xuống.
Lý Vĩnh Xương năm nay 45 tuổi, vẻ mặt hồng hào, mặt chữ điền, là người huyện Khổng đích thực. Nếu không phải dáng người ông không cao, giọng nói không đủ lớn, chỉ dựa vào việc ông đứng như vậy cũng sẽ khiến cho huyện Khổng từ Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện, cho tới các nhân viên, đều phải sợ hãi.
Cho dù Lý Vĩnh Xưng chỉ cao một mét sáu tám, địa vị của ông trong Huyện ủy huyện Khổng, cũng là cao không thể với tới, không người nào có thể đụng đến. Đừng nói Lãnh Phong không thể làm gì ông, ngay cả Lý Dật Phong cũng phải nhẫn nhịn ông ba phần.
Đúng, là nhẫn nhịn chứ không phải nhường nhịn lễ phép.
Lý Vĩnh Xương là một con rắn thổ địa rõ ràng. Ông ở huyện Khổng hơn mười năm, từ một gã cán sự nho nhỏ từng bước từng bước lên đến vị trí hôm nay, trong quá trình đó đã trải qua vô số sóng gió. Nghênh đón và đưa tiễn một vài Bí thư và Chủ tịch huyện rồi, nhưng ông vẫn còn sừng sững đứng đó, giống như một gốc cây ngàn năm cắm rễ ở huyện Khổng vậy.
Bên trong Huyện ủy có truyền lưu một câu nói: “Huyện Khổng không phải họ Khổng, mà là họ Lý.” Tức là nói Lý Vĩnh Xương có ảnh hưởng lớn đến huyện Khổng, tuy là chức phó, nhưng trên danh nghĩa cũng là nhân vật số một.
Năm đó khi Lý Dật Phong đến huyện Khổng, trong lúc vô tình nghe có người bàn tán huyện Khổng họ Lý, y còn âm thầm vui mừng, cho rằng đó là y. Sau này mới biết Lý này là Lý đó, không khỏi tức giận.
Nhưng tức giận cũng vô ích, sau khi nhậm chức không lâu Lý Dật Phong liền thăm dò rõ được thế cục huyện Khổng, biết Lý Vĩnh Xương chính là núi Bình Khâu của huyện Khổng. Tuy không cao, nhưng đừng ai nghĩ đến việc leo lên đỉnh được.
Huyện Khổng tuy là một huyện không có danh tiếng, là một huyện nhỏ không được nghe biết đến, nhưng người huyện Khổng bảo thủ, hơn nữa quan niệm quê cha đất tổ rất mạnh. Lý Vĩnh Xương đã làm việc ở huyện Khổng tổng cộng mười mấy năm, cây cắm rễ sâu, đã từng đảm nhiệm Phó chủ tịch huyện, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, bây giờ là Phó bí thư Huyện ủy, đã nuôi dưỡng được nhiều người thân tín, trải rộng ra các phòng ban quan trọng trong huyện Khổng. Tức là, Lý Vĩnh Xương là một ngọn cờ khác của huyện Khổng, ông ta đứng lên hô lớn một tiếng, sẽ có thể tập hợp được nhiều người.
Là một người cao nhất trong Huyện ủy huyện Khổng, Lý Vĩnh Xương trong mắt những người huyện Khổng, là một nhân vật còn lớn hơn cả Bí thư và Chủ tịch huyện.
Nếu không phải chính sách quy định người bản địa không thể đảm nhận vị trí nhân vật số một trong huyện đó, Lý Vĩnh Xương sớm đã lên chức chính ở huyện Khổng, lên làm Bí thư Huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện rồi.
Nhưng điều khiến Quan Doãn cảm thấy kỳ lạ là, Lý Vĩnh Xương rõ ràng có cơ hội đến huyện khác để đảm nhận vị trí nhân vật số một, nhưng lại không chịu đi, bày ra bộ dạng sẽ cắm dù ở huyện Khổng chứ không chịu đi, đồng thời còn nói sẽ làm ở huyện Khổng mãi cho đến già đến chết. Cuối cùng Thành ủy cũng không thể làm gì được ông ta, nên cứ điều chỉnh ông qua lại giữa các chức cấp phó huyện ở huyện Khổng.
Đối với Lý Vĩnh Xương, Quan Doãn vẫn rất khâm phục, cũng có sự kính sợ. Là một nhân vật truyền kỳ khiến hai trăm ngàn dân chúng huyện Khổng kính ngưỡng, Lý Vĩnh Xương quả thật có tư chất khiến người ta ngưỡng mộ.
Lý Vĩnh Xương bước đến trước mặt Quan Doãn, không thèm quan tâm đến Quan Doãn, bước qua hắn đi đến trước mặt Lý Ngõa Nhi, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Ngõa Nhi, đi cùng với chú, chú cho người cùng cháu đi đến núi Bình Khâu.
Trong lòng Quan Doãn nhất thời sáng tỏ, Lý Vĩnh Xương cố ý không quan tâm đến hắn. Nghĩ đến việc trước đây Vương Xa Quân còn giả bộ nói việc chọn người cho vị trí Phó phòng, Lý Vĩnh Xương sẽ đề cử hắn với Lý Dật Phong. Bây giờ xem ra, Lý Vĩnh Xương không nói xấu hắn trước mặt Lý Dật Phong là đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Ôn Lâm đi theo sau Lý Vĩnh Xương, lặng lẽ nháy mắt với Quan Doãn, có ý là nhất thời dừng xe là ý muốn nhất thời của Lý Vĩnh Xương, không liên quan gì đến cô. Quan Doãn hiểu ý, khẽ gật đầu, xem như đáp lời Ôn Lâm.
- Chú?
Ánh mắt Ngõa Nhi nháy nháy, đánh giá Lý Vĩnh Xương,
- Sao lại là chú? Ông rõ ràng còn lớn hơn cha tôi mấy tuổi, nên gọi là bác mới đúng.
Lý Dật Phong năm nay 40 tuổi, Lý Vĩnh Xương 45 tuổi, Ngõa Nhi nói rất đúng, quả thật Lý Vĩnh Xương nên xưng hô với Ngõa Nhi là bác. Thành ủy bố trí khá sâu xa đối với bộ máy Huyện ủy, từ cục diện Lý Dật Phong 40 tuổi mà Lãnh Phong chỉ 35 tuổi có thể nhận thấy, hai người vừa độ tuổi kém nhau một nhiệm kỳ. Sau khi Lý Dật Phong đi, Lãnh Phong sẽ thuận thế mà tiếp nhận chức vụ.
Đương nhiên, Thành ủy cũng không ngờ giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong lại huyên náo đến vậy, dường như đến mức không thể nào triển khai công việc được. Nếu thật sự nghiên cứu đến nguyên nhân, trong quá trình mối quan hệ giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong trở nên gay gắt, Lý Vĩnh Xương cũng đóng vai trò thúc đẩy mà người ta không thể biết được.
Người trong quan trường, sợ nhất bị người ta nói mình lớn tuổi, Lý Vĩnh Xương cũng không ngoại lệ. Bị một cô bé vạch trần, ông ta không khỏi sững người, cũng may ông ta là người lão luyện, cười để hóa giải sự xấu hổ:
- Được, Ngõa Nhi thích gọi chú thì chú, thích gọi bác thì bác, dù là chú hay bác, cháu lên xe với bác, được không?
Quả thực là Lý Vĩnh Xương nhất thời nảy sinh ý định dừng xe mang Ngõa Nhi đi. Ngồi bên trong xe ông ta nhìn thấy Quan Doãn và Ngõa Nhi vừa cười vừa nói đi ra khỏi Huyện ủy, trong lòng lập tức có chút lo lắng, lập tức quyết định muốn ngăn cản việc Quan Doãn và Ngõa Nhi thân thiết hơn, không để Quan Doãn có một chút cơ hội nào để có thể tiến gần đến Lý Dật Phong.
Lý Vĩnh Xương tin rằng, Ngõa Nhi là cô bé mười lăm mười sáu tuổi, chắc chắn sẽ nghe lời mà đi theo ông ta.
- Không, không đâu!
Ngõa Nhi kiến quyết từ chối Lý Vĩnh Xương, liên tục lắc đầu,
- Cháu không muốn đi cùng với người nói dối, tạm biệt, bác!
Rồi đưa tay nắm lấy tay Quan Doãn, quay người đi, dứt khoát vô cùng, không có chút muốn thương lượng nào.
Lý Vĩnh Xương xấu hổ cười cười, không nói gì nữa, phất tay lên xe rời đi. Ôn Lâm đi theo phía sau, cẩn thận đóng cửa xe. Cô thấy sắc mắt Lý Vĩnh Xương trong chốc lát đã khôi phục được sự bình tĩnh, chỉ có điều trong ánh mắt có chút không hài lòng. Cô liền biết, Lý Vĩnh Xương là không hài lòng với cô.
Vừa rồi biểu hiện của cô quả thật rất bình thường, không kịp thời mở miệng khuyên bảo Ngõa Nhi, cũng không kịp thời giúp lãnh đạo xóa bớt xấu hổ. Là một thông tín viên, vừa rồi cô đã không làm tròn bổn phận. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô còn có thể nói gì chứ? Lý Vĩnh Xương là một Phó bí thư Huyện ủy cao vời vợi, cũng muốn trăm phương nghìn kế tính toán với Quan Doãn, ông ta không cảm thấy mất thân phận sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui