Kỳ thật Quan Doãn cũng không phải là hiểu rõ lắm Hạ Đức Trường mượn ai tay chèn ép hắn, nhưng có thể khẳng định một chút là, đó là một nhân vật quan trọng ở Thành ủy.
Với lực ảnh hưởng của Hạ Đức Trường, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tính khả thi của huyện Khổng, là cực kỳ bé nhỏ. Như vậy Hạ Đức Trường cũng chỉ có một con đường có thể đi , chính là mượn tay một nhân vật ở Thành ủy Hoàng Lương, ám chỉ với Lý Dật Phong và Lãnh Phong.
Lý Dật Phong và Lãnh Phong mang thân phận cán bộ nhảy dù, trong Thành ủy người có thể ảnh hưởng đến hành động của bọn họ không có mấy người. Trừ phi... trừ phi là Bí thư Thành ủy có thể quyết định việc lên chức và khảo hạch!
Lúc trước, khi Hạ Lai đến, trong lúc nói chuyện phiếm với Quan Doãn, vô tình đã để lộ ra một tin tức — thời điểm học lớp bồi dưỡng ở trường Đảng trung ương, Hạ Đức Trường từng là bạn cùng học với Tưởng Tuyết Tùng.
Trên quan trường có ba loại quan hệ là bền chắc nhất. Thứ nhất là thanh niên trí thức, thứ hai là chiến hữu, thứ ba là bạn học. Bạn cùng học ở trường Đảng trung ương cũng là bạn học, hơn nữa nói không chừng Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường còn có chính kiến giống nhau, mới quen đã thân.
Tính tuổi, Hạ Đức Trường và Tưởng Tuyết Tùng quả thật là bạn cùng lứa tuổi. Tưởng Tuyết Tùng năm mươi tuổi, Bí thư Thành ủy năm mươi tuổi, ở trong nước coi như là nổi tiếng, hơn nữa phải biết rằng, Tưởng Tuyết Tùng đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Hoàng Lương đã hơn hai năm. Nói đúng hơn là, chỉ còn hơn hai năm nữa liền có khả năng tiến thêm một bước, trở thành quan lớn cấp phó tỉnh.
Nói như thế, người có thể hiện tại đi theo đảm nhiệm chức thư ký lớn bên cạnh Tưởng Tuyết Tùng — ở tòa nhà Thành ủy có rất nhiều thư ký, chỉ có thư ký của nhân vật số một mới có thể xưng là thư ký lớn. Đó là vì khác với thư ký của Chủ tịch thành phố và các ủy viên thường vụ khác — không dám nói về sau khẳng định tiền đồ rộng thênh thang, nhưng so với hiện tại, tuyệt đối xem như vút thẳng lên trời.
Tuy nhiên... Quan Doãn cũng sẽ không ngây ngô mà cho rằng Tưởng Tuyết Tùng thật sự coi trọng hắn. Lùi lại mười ngàn bước mà nói, nhớ đến đã hơn một năm bị xa lánh và lạnh nhạt ở huyện Khổng, sau lưng lực ảnh hưởng có ở khắp mọi nơi hẳn đều có bóng dáng của Tưởng Tuyết Tùng. Ngay cả Tưởng Tuyết Tùng thật sự tán thưởng hắn, hắn cũng chẳng dám nghĩ tới. Cho dù hắn có tài năng ngút trời, Tưởng Tuyết Tùng cũng sẽ không vì một thư ký mà đắc tội với Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sắp nhậm chức!
Hạ Đức Trường nhỏ hơn Tưởng Tuyết Tùng vài tuổi, năm nay 47 tuổi. Mặc dù trước kia Hạ Đức Trường vẫn luôn giữ chức tại Ủy ban Giáo dục quốc gia, hơn nữa chỉ là một Phó vụ trưởng, dường như tiền đồ u ám, nhưng lần này ra khỏi Bắc Kinh, đã nhảy vào ngồi ghế Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quan trọng. Ai cũng đều có thể thấy rõ, Hạ Đức Trường không phải được dát vàng mà đến tỉnh Yến, mà là chuẩn bị cho vài năm sau tiếp tục đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Điều này đồng nghĩa với, cửa chính trong quan trường của Hạ Đức Trường chính thức mở ra một con đường bằng phẳng, sáng lạn.
Bối cảnh sâu dày đến tột cùng của Hạ Đức Trường, Quan Doãn không thể hiểu hết. Vì sao trước kia vẫn luôn nhậm chức ở Ủy ban Giáo dục quốc gia mà không phải cơ quan quan trọng nào khác, hắn cũng đoán không ra. Con đường trên quan trường của mỗi người không hề giống nhau, cũng không nhất định phải bước đi từ cấp cơ sở thì mới tiến lên phía trước được.
Hắn cũng không tập hợp lời nói của Hạ Lai, tin rằng cô không có hứng thú lớn với chính trị nên cũng biết rất ít, hơn nữa với cách đối nhân xử thế của Hạ Đức Trường, cũng không chắc sẽ cho Hạ Lai biết thế lực chính trị của ông ta. Hạ Đức Trường là một người rất có tính toán, ngay đối với hắn một sinh viên vừa mới ra trường, cũng đề phòng cực độ và còn thiết kế một hố thật to cho hắn nhảy vào, huống chi là đối với người khác? Tin rằng Hạ Đức Trường đi vào tỉnh Yến, tuy rằng chỉ là một Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cũng không phải nhân vật có nhiều trọng lượng, cũng không ở trong bộ máy ủy viên thường vụ, nhưng khẳng định ông ta sẽ mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho thế cục tỉnh Yến.
Nghe qua Ôn Lâm nói muốn đề cử hắn đảm nhiệm thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn ban đầu giật mình, sau đó lại thản nhiên, cười nói:
- Thôi đi, đề cử thì cứ đề cử, dù sao tin rằng bất kể như thế nào Bí thư Tưởng cũng sẽ không coi trọng tôi. Cho dù có coi trọng tôi, ông ta cũng sẽ không phân công công việc cho tôi. Em coi như quan tâm vô ích rồi, cho dù như thế nào, thay tôi cảm ơn ý tốt của Trưởng ban Diệp.
- Cái gì mà Trưởng ban Diệp, phải gọi là dì. Em không hiểu, vì sao lại nói Bí thư Tưởng thấy anh chướng mắt? Em thấy không hẳn thế đâu, anh đi làm thư ký của Bí thư Tưởng, so với Vương Xa Quân còn mạnh hơn. Anh không biết, Lý Vĩnh Xương làm bộ làm tịch nói là đề cử em với Bí thư Tưởng, ông ta chính là muốn cố ý cho dì em một ân tình, muốn dì em đề cử Vương Xa Quân, Đừng cho là em không thấy được dụng tâm của ông ta, ai ngốc hơn ai đây? Hừ!
Ôn Lâm liếc mắt qua Quan Doãn, còn nói,
- Không cần tìm nhà ở gì nữa, nhà cổ của gia đình em còn để không, bảo ông cụ Dung đến ở là được. Dù sao cũng để không, nhà cổ mà để không lâu, không có hơi người, sẽ thành nhà hoang, có người ở ngược lại lại tốt. Đúng rồi, ông cụ Dung rốt cuộc là ai?
Ôn Lâm nói cũng phải, nhà cổ nếu có người ở, có hơi người, nhà liền có sức sống. Nếu cứ để hoang như vậy, căn nhà vốn dĩ còn có thể ở thêm mười năm, có lẽ chỉ năm năm là gục sụp. Rất kỳ quái, có người ở và không có người ở khác biệt thật lớn, có thể thấy được mọi việc trên thế gian, quả thật có chỗ thần bí không biết được.
- Ông cụ Dung là một người ở nơi khác đến, cũng không biết từ nơi nào đến, có lẽ ở huyện Khổng đã được vài năm, có lẽ đã mười mấy năm. Nhưng ông ấy không thân không thích, một mình bán bánh nướng mà sống. Tôi cảm thấy ông cụ rất đáng thương, nên vẫn giúp ông ấy một chút trong khả năng của mình. Tuy nhiên nhắc tới đã hơn một năm, tôi học được từ ông ấy thật đúng là được không ít thứ.
- Anh thật đúng là một quái nhân.
Ôn Lâm đi đến đường Lễ Nhượng, rẽ sang bên trái, lại đi vài bước, rẽ sang bên phải, liền đi tới một ngõ nhỏ hẹp,
- Nhận nuôi một cô em gái còn chưa tính, còn không để con bé mang họ Quan, lại còn giúp một ông cụ Dung. Anh thật đúng là làm cho người ta nhìn không thấu. Tới rồi, xem nhà cổ của gia đình tôi thế nào rồi?
Nhà cổ của gia đình Ôn Lâm tọa lạc tại phố cổ của thị trấn, là một tiểu viện không lớn, nhà trệt, kiểu nhà ba gian ở giữa, hai gian ở bên cạnh. Mặc dù nhà có hơi cũ, nhưng được giữ gìn rất tốt, hơn nữa hơi thở sức sống dạt dào. Có cây lâu năm và vại nước ở trong viện, mặt đất lát gạch đỏ, có bậc thang gỗ nối thẳng lên mái nhà, tất cả mọi thứ đều thể hiện ra một cách không tiếng động lịch sử của ngôi nhà cổ.
Phố cổ ở thị trấn có rất nhiều hộ gia đình đều chuyển ra khỏi nhà cổ, sang ở nhà lầu. Từ đó đại bộ phận nhà cổ đều để đó không dùng. Có lẽ theo thời gian trôi qua, nhà cổ chung quy sẽ trở thành quá khứ bị bao phủ bên trong thời gian và mưa gió, nhưng nhà cổ để lại cho một thế hệ ký ức và niềm sung sướng, chuyện xưa cứ như mãi mãi sinh động ở đó.
Ôn Lâm có cảm tình khá sâu đậm đối với nhà cổ, nhìn đông một chút nhìn tây một chút, thỉnh thoảng lại mỉm cười tươi, cô chỉ vào một gốc cây cây lựu nói:
- Ngay tại gốc cây này anh đã nói với em, muốn em làm vợ của anh. Em nói không được, anh liền đẩy em một cái, em ngã ngồi dưới đất liền khóc nhè.
Quan Doãn gãi gãi đầu, cố gắng ngẫm nghĩ một chút, không có ấn tượng gì, đành phải bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, coi như là đã từng xảy ra đi, tôi không phủ nhận.
Ôn Lâm tiến lên một bước, nhấc chân lên đá Quan Doãn một cái:
- Anh phải nhớ kỹ, anh từng cầu hôn em, nhưng em cự tuyệt anh. Anh còn phải nhớ kỹ, nếu có một ngày anh lại muốn cầu hôn em lần nữa, có lẽ em sẽ niệm tình thành ý của anh đã cầu hôn em lần thứ hai mà cố gắng suy xét một chút.
Quan Doãn hết chỗ nói rồi:
- Này... chuyện này rất xa xôi, về sau hẵng nói. Nhà cổ không tồi, tôi thay ông cụ Dung cảm ơn em. Nào, giúp tôi dọn dẹp một chút, để bất cứ lúc nào ông cụ cũng có thể vào ở.
- Ừ.
Ôn Lâm lên tiếng đáp, kéo tay áo lên làm việc. Cô vừa cong lưng thì cặp mông tròn liền vểnh lên, eo nhỏ vừa thu lại, lộ da thịt ra ngoài. Mông thật là mượt mà mà tràn đầy vẻ đẹp, quả thật đẹp không sao tả xiết, đặc biệt hai chân chắc chắn, không cần sờ cũng biết êm ái mười phần.
Quan Doãn không kìm nổi ánh mắt thưởng thức vẻ đẹp của Ôn Lâm thật lâu, không ngờ lại bị Ôn Lâm phát hiện, cô quay trở lại trừng mắt nhìn Quan Doãn:
- Khẩn trương làm việc, nhìn cái gì vậy, lần trước có phải chưa thấy đủ hay không?
Quan Doãn thành thật thừa nhận:
- Lần trước mất điện, chỉ sờ soạng, không thấy được.
Ôn Lâm quay đầu đi, nhưng từ cổ của cô có thể thấy được mặt cô đang đỏ. Quả thật là sự việc tế nhị lần trước làm người ta khắc sâu ấn tượng, ở trong lòng hai người đều để lại ký ức không thể xóa nhòa. Chẳng qua đúng là vẫn còn chưa thành chuyện tốt, giữa nam và nữ có một số việc một khi vạch trần, liền vĩnh viễn không thể che dấu được.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, bên trong nhà cổ vô cùng yên tĩnh, lại có cảnh vật êm dịu, đúng là thời tiết và thời điểm hợp lòng người, không khí liền dần dần ngọt ngào thêm vài phần.
Quan Doãn không khỏi lại động tâm, hắn dù sao tuổi trẻ, đang ở giai đoạn độ tuổi khí huyết dâng trào. Người thiếu niên nào không có nhiều tình, người thiếu nữ nào không có xuân? Tình cảm thanh xuân mãnh liệt và hormone tuổi trẻ, luôn dễ dàng bộc phát trong lòng, khát vọng gây ra kích động, hắn bước một bước, giơ tay bắt lấy tay của Ôn Lâm, dịu dàng nói:
- Ôn Lâm, tôi...
Ôn Lâm nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Quan Doãn, trong ánh mắt tuy có khát vọng, nhưng so với Quan Doãn thì bình tĩnh hơn, cô cười chói lóa:
- Được rồi, chúng ta vẫn là không nên làm chuyện điên rồ, em hỏi anh, em Dung và ông cụ Dung đều họ Dung, có khi nào em gái là thân nhân của ông cụ Dung hay không?
Tình cảm mãnh liệt của Quan Doãn đã biến mất trong nháy mắt, hắn âm thầm cảm ơn sự bình tĩnh của Ôn Lâm. Đúng vậy, hắn không thể cho Ôn Lâm bất luận là hứa hẹn hay tương lai gì, cho dù chiếm được Ôn Lâm thì phải làm như thế nào đây? Hứa với cô một lời hứa hư vô mờ ảo, hay là để cô cứ luôn trong sự cô độc đợi chờ hắn cả đời sao? Ở bề ngoài Ôn Lâm và hắn vui đùa ầm ĩ, kỳ thật trong xương cốt cô là một cô gái rất truyền thống, có ý nghĩ cố chấp, chỉ theo một người... mà thôi. Cô cũng từng nói, cô chỉ hiến thân mình cho người cô yêu thương trọn đời.
- Hẳn là không phải, chỉ là một chuyện trùng hợp thôi.
Quan Doãn lo nghĩ,
- Khi ông cụ Dung xuất hiện, tôi cũng từng nghĩ về vấn đề này, còn kín đáo hỏi ông cụ. Ông nói ông không có thân nhân, vẫn luôn lẻ loi một mình.
- Quan Doãn ...
Tâm tư Ôn Lâm hiển nhiên cũng không còn để ý đến quan hệ giữa em gái Dung và ông cụ Dung, cô hai mắt bỗng nhiên mơ màng như sương,
- Nếu có một ngày anh đi thành phố Hoàng Lương, em còn ở huyện Khổng, hoặc là em cũng rời khỏi huyện Khổng, chúng ta không ở cùng một chỗ, anh sẽ đối xử với em như thế nào?
Đây là một vấn đề rất khó trả lời, Quan Doãn trầm mặc một lát mới nói:
- Nếu nói em xem như bạn gái thanh mai trúc mã của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn trân trọng yêu quý em ở sâu trong tim.
- Cái gì mà xem như? Em đúng là như vậy mà!
Ôn Lâm cười hì hì, giơ tay lau khuôn mặt đen của Quan Doãn,
- Em vẫn nói câu nói kia, nếu anh và Hạ Lai không thành được, người thứ nhất anh phải kết hôn là em.
- Được, quyết định như vậy nhé.
Quan Doãn muốn vỗ tay ước hẹn với Ôn Lâm, Ôn Lâm lại không vỗ tay, giơ ngón út ra, muốn ngoéo tay với Quan Doãn.
Ngoéo tay thì ngoéo tay, ngón út của Quan Doãn và Ôn Lâm siết chặt lấy nhau, giọng nói của Ôn Lâm như quanh quẩn vang vọng trong ngôi nhà cổ:
- Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không thay đổi.
Nhân sinh làm sao có được trăm năm? Có lẽ thời gian tốt đẹp nhất chỉ dài như một cái chớp mắt, nhưng một cái chớp mắt cũng có thể khắc ghi vào bên trong trí nhớ, trở thành vĩnh hằng.
Sáng sớm hôm sau, khi Quan Doãn cứ theo bình thường đi vào quán của ông cụ Dung sớm một chút, muốn nói cho ông cụ biết tin tức tốt đã tìm được chỗ ở mới xong xuôi rồi. Lại không ngờ phát hiện, ông cụ Dung gió mặc gió, mưa mặc mưa đã hơn một năm chưa bao giờ vắng họp, hôm nay lại không ra quán!