Khiếp sợ nhất không phải Lý Dật Phong, Lãnh Phong và Lý Vĩnh Xương, mà là Lãnh Nhạc. Làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, trong lúc Tưởng Tuyết Tùng thị sát mỗi một chi tiết y đều phải suy xét chu đáo, không thể để xảy ra một sai lầm nào, dựa theo phương án thị sát quyết định trước đó, cũng không có viết cái mục đề chữ lưu niệm này
Dù ông cũng biết thư pháp bí thư Tưởng quả thật không tồi, nhưng bí thư Tưởng tính tình kín đáo, nào giờ chưa từng tiết lộ ra ngoài giới sự thật ông ta yêu thích thư pháp, Lãnh Nhạc trong lòng nghi vấn liên miên, đến việc bí thư Tưởng điểm danh Quan Doãn cũng là khúc nhạc đệm không ngờ, Quan Doãn giới thiệu tiến triển dự án đập lớn cho bí thư Tưởng, lại càng là ngoài ý muốn của ngoài ý muốn, mà hiện tại, Quan Doãn lại đề xuất mời Tưởng bí thư viết chữ lưu niệm, đây… Hoàn toàn chính là sự xáo trộn
Lãnh Nhạc vội vàng lườm một cái sang Lý Dật Phong, ý tứ là bảo Lý Dật Phong mau ngăn cản Quan Doãn, nếu chẳng may đề nghị của Quan Doãn khiến bí thư Tưởng mất hứng, sự tình sẽ không xong, ông nhơ rõ có một lần bí thư Tưởng đi thị sát một doanh nghiệp, ông chủ xí nghiệp cũng không biết từ nơi nào nghe được thư pháp bí thư Tưởng không tồi, muốn đề xuất mời bí thư Tưởng lưu lại nét bút, kết quả bí thư Tưởng dưới cơn giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, khiến công tác chỉ thị sát một nửa, trở nên cụt hứng không vui mà tan rã
Sau đó, Tưởng Tuyết Tùng hung hăng phê bình Lãnh Nhạc vài câu, chỉ trích Lãnh Nhạc công tác không cẩn thận, Lãnh Nhạc lúc ấy liền đổ mồ hôi đầy đầu, sau cố gắng thật lâu mới lại lần nữa đạt được tín nhiệm của Tưởng Tuyết Tùng
Lý Dật Phong cũng là giật mình không nhỏ, Quan Doãn mới có được cơ hội lộ diện trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, sao một câu nói lại làm hỏng bét thế? Đúng là tuổi trẻ bốc đồng, không biết có đôi khi một câu không đúng, liền có khả năng trả giá cả đời sao? Huống chi bí thư Tưởng vốn có thành kiến đối với Quan Doãn, trong lúc nhất thời ông đã lo lắng cho Quan Doãn
Lãnh Phong cũng là âm thầm thay Quan Doãn lau một phen mồ hôi, Quan Doãn cũng thật là, sao gan lớn thế? Trong quan trường không thể lớn gan một cách ngu ngốc, phải thận trọng.
Lý Dật Phong đang muốn mở miệng nói chuyện, Tưởng Tuyết Tùng lại duỗi tay ra cản Lý Dật Phong lại, ánh mắt ông ta thản nhiên mà uy nghiêm dừng ở trên mặt Quan Doãn, làm như tìm tòi nghiên cứu, lại làm như khó hiểu, sau một lúc lâu, ông ta mới có chút hứng thú hỏi:
- Quan Doãn, lời giới thiệu vừa rồi của cậu quả thật không tồi, tình thơ ý hoạ đều ở trong đó, nhất là câu “vạn trượng hồng trần tam bôi tửu, thiên thu đại nghiệp nhất hồ trà” dẫn dùng rất hay, có sự tuyệt diệu của thiên nhiên, tuy nhiên... sao cậu biết tôi sẽ vì đập nước sông Lưu Sa đề chữ lưu niệm?
Câu hỏi này hỏi một cách có cạm bẫy, nếu Quan Doãn trả lời không tốt, rất dễ dàng ngã một cú đau. Mọi người vừa nghe, không khỏi đều khẩn trương hẳn lên, đến cả Lãnh Phong không dễ dàng biến đổi sắc mặt, lúc này cũng chau mày, mà Ôn Lâm ở sau đám người, trán đổ mồ hôi, trên chóp mũi cũng đọng đầy những giọt mồ hôi.
Chỉ có Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân trao đổi một ánh mắt, âm thầm đắc ý, một cơ hội lộ diện tốt bị chính Quan Doãn đem tảng đá đập vào chân mình, đáng đời! Ai không nhìn ra, bí thư Tưởng tức giận rồi!
Tưởng Tuyết Tùng thực sự tức giận? Quan Doãn lại không cho là như vậy, hắn ở trước mắt bao người, lần đầu tiên đặt mình vào trung tâm của vô số người, trở thành tiêu điểm của lãnh đạo chủ chốt hai cấp Thành ủy và Huyện ủy, nói không khẩn trương đó là gạt người, nhưng giống như trước kia khi hắn hạ quyết định quyết tâm bước ra bước đầu tiên đảo hướng Lãnh Phong, dũng khí không chịu thua trong tâm tính và tinh thần mạo hiểm thích đánh cuộc trời sinh đã khiến hắn cam nguyện thử một lần.
Huống chi, hắn lúc này trong đầu chợt lóe lên tất cả đều là lời dạy bảo khiến hắn luyện tập thư pháp và ngâm nga thơ cổ của ông cụ Dung, ông cụ Dung làm việc, nào giờ sẽ không bắn tên không đích, luôn luôn là ánh mắt trước người một bước, khiến Quan Doãn khâm phục không ngừng.
Tưởng Tuyết Tùng vì sao điểm danh hắn, hắn không rõ ràng lắm, nhưng nếu hắn hiện tại trời đất run rủi cũng được, là Tưởng Tuyết Tùng cố ý lâm vào sắp xếp cũng thế, tóm lại hắn hiện tại đứng ở trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, sẽ nắm chặt cơ hội, sẽ đạt thiện cảm mà Tưởng Tuyết Tùng đối với hắn, chính là muốn cho Tưởng Tuyết Tùng biết, thành kiến của ông đối với hắn, không vửng vàng!
Quan Doãn khẽ mỉm cười, khiêm tốn khom lưng:
- Người xưa đều là trên thi thơ viết tam tuyệt, bí thư Tưởng một thân nho nhã, lại xuất khẩu thành thơ, khẳng định cũng là tài trí hơn người. Dự án đập nước sông Lưu Sa là chuyện lớn khai thiên lập địa của huyện Khổng, cũng chỉ có người trong lòng đã có đầy đủ chi tiết đề chữ lưu niệm, mới có thể trấn được nước sông cuồn cuộn của sông Lưu Sa, mới có thể xứng với non sông tốt đẹp
Một loạt lời này nói được rất khí thế, vừa nâng cao Tưởng Tuyết Tùng vô hạn, lại hàm súc mà gián tiếp hóa giải thế công gây sức ép của Tưởng Tuyết Tùng, đề chữ hay không là chuyện của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng nếu đề chữ lưu niệm, chính là người xuất chúng trong lòng đã có đầy đủ chi tiết
Tưởng Tuyết Tùng ngây ngẩn cả người, hiển nhiên với kiến thức nhiều năm của ông, cũng là lần đầu tiên gặp được người trẻ tuổi có ý tứ và cơ trí như Quan Doãn, không khỏi đánh giá Quan Doãn thêm vài lần, bỗng nhiên mỉm cười:
- Tiểu Quan, tôi không phải không thể đề chữ này, mà khi tôi đề chữ có một thói quen, cần nổi lên một chút không khí, cậu xem hiện tại tiếng người ồn ào, lại là bên ngoài, tâm cảnh không thể tĩnh lặng được, sao có thể viết ra nét chữ đẹp được? Tâm đến mới có thể ý đến, ý đến mới có thể viết ra chữ đẹp
Tưởng Tuyết Tùng một phen nói cho hết lời, Lý Dật Phong một phen thọt tim cuối cùng cũng đã bình tâm lại, hay cho một Quan Doãn, không ngờ qua được cửa ải, chẳng những qua được cửa ải, còn khiến cho Tưởng Tuyết Tùng có hứng thú, tán gẫu về đề tài thư pháp, không khí lập tức xoay chuyển, từ vẻ xơ xác tiêu điều vừa rồi đổi thành làn gió nhẹ man mác
Lý Dật Phong lúc này mới bỗng nhiên ý thức được, sao đột nhiên ông đối với Quan Doãn trở nên quan tâm như vậy?
Lãnh Phong cũng là thở phào một cái, không khỏi trong lòng vừa tức vừa giận, Quan Doãn quá liều lĩnh, nếu chẳng may vô ý chọc giận Tưởng Tuyết Tùng, tình cảnh của hắn ở Huyện ủy vừa mới chuyển biến tốt đẹp có khả năng xuống dốc không phanh, và có khả năng không thể vươn lên nữa. Người trẻ tuổi có tinh thần mạo hiểm là chuyện tốt, nhưng phải phân biệt thời gian trường hợp, nhất là đối với quan lớn mà chính mình không quen rất có thể quyết định vận mệnh của mình, tốt nhất là không nên ôm tâm lý thử vận may cho thỏa đáng.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Quan Doãn lúc này đã không có đường lui, hơn nữa nói thật, hắn ngay từ đầu vốn không có nghĩ tới phải lui về phía sau, bởi vì hắn biết, hắn có lưu lại ấn tượng tốt cho cấp Tưởng Tuyết Tùng hay không, quan hệ đến dài lâu sau này
Theo sau việc Hạ Đức Trường nhậm chức, theo sau việc thế cục huyện Khổng có khả năng lại một lần nữa trở lại trong khống chế của Lý Vĩnh Xương, tình thế, đang nhanh chóng trượt về hướng bất lợi đối với hắn, hắn không thể ngồi chờ Lý Dật Phong và Lãnh Phong đúng lúc ra tay ngăn cơn sóng dữ, quả thật, hắn không có được quyền lực của Lý Dật Phong, cũng không có được bối cảnh của Lãnh Phong, nhưng hắn có ưu thế là tuổi trẻ, là phía sau có một cán bộ tham mưu cao cấp kinh thiên – ông cụ Dung!
Lúc này còn không ra tay, thì đợi khi nào? Đợi Tưởng Tuyết Tùng thị sát xong rời khỏi huyện Khổng, hắn có lẽ không còn cơ hội gặp mặt Tưởng Tuyết Tùng nữa. Nghĩ thông suốt chi tiết này, Quan Doãn âm thầm thở phào một hơi, nói:
- Bí thư Tưởng, ngài muốn nổi lên không khí như thế nào?
Dù biết một câu này của hắn khi vừa ra khỏi miệng, Tưởng Tuyết Tùng nhất định sẽ ra đề khó, nhưng của nhất định phải nói ra, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tưởng Tuyết Tùng đề chữ lưu niệm hay không, cùng việc dự án đập lớn cuối cùng có thuận lợi hoàn công hay không cũng không có quan hệ, nhưng lại có quan hệ cực lớn đến sự phát triển về sau của hắn
- Nếu cậu đã là sinh viên đại học Bắc Kinh, hẳn là cũng có cơ sở thư pháp nhất định? Hay như vậy đi, cậu khởi đầu, nếu chữ của cậu viết đến đúng chỗ, tôi nhất thời hứng khởi, nói không chừng cũng sẽ múa bút vẩy mực
Quả nhiên, Quan Doãn lời vừa ra khỏi miệng, Tưởng Tuyết Tùng đã đem nan đề ném ra, hơn nữa vẻ mặt ông đầy thâm ý tươi cười, ánh mắt nhìn thẳng Quan Doãn, bên trong tươi cười, thậm chí có một ý vui đùa trêu chọc
Hiện tại sinh viên luyện tập thư pháp ít ỏi không có được mấy người, đều chạy theo học Anh ngữ cấp tốc hết, trình độ coi trọng đối với quốc học của nền giáo dục trong nước ở giai đoạn hiện nay hạ tới mức thấp nhất trong mấy ngàn năm nay, Quan Doãn nếu không phải có một người thầy người cha dạy lịch sử và dạy chính trị, nói không chừng cũng sẽ không luyện tập thư pháp và coi trọng quốc học ngay từ nhỏ, đổi người khác, tỷ như Vương Xa Quân và Ôn Lâm, nhất định sẽ bị nan đề của Tưởng Tuyết Tùng làm khó.
Chỉ tiếc, Quan Doãn chính là Quan Doãn, không phải người khác, hắn khiêm tốn cười:
- Tôi quả thật biết viết vài nét bút, tuy nhiên từng trãi có hạn, tâm tình không đủ, khí phách thì mở không ra, chữ viết sẽ không được phóng khoáng, tuy nhiên nếu có thể đạt được tác dụng thả con tép, bắt con tôm, tôi cũng là không sợ bày cái xấu ngay trước mặt bí thư Tưởng, bí thư Lý, Chủ tịch huyện Lãnh
- Được
Tưởng Tuyết Tùng vừa nghe lời bình của Quan Doãn về thư pháp rất đúng chỗ, liền biết Quan Doãn về mặt thư pháp khẳng định có trình độ nhất định, hứng thú liền tăng:
-Dật Phong, có bút mực đó không?
- Có, có
Lý Dật Phong liền đưa mắt ra hiệu Liễu Tinh Nhã, Liễu Tinh Nhã liền vội vàng tự mình về Huyện ủy lấy bút mực, lãnh đạo cần bút mực, cho dù không có cũng phải nói có.
Cũng còn được, Liễu Tinh Nhã tuy rằng tên hơi nữ tính, nhưng làm việc cũng rất nhanh nhảu, vài phút sau liền tìm được bút mực, hơn nữa còn là một lọ mực. Không ngờ Tưởng Tuyết Tùng vừa thấy là mực nước, nhíu mày nói:
- Viết chữ phải mài mực mới có ý cảnh...
Lời vừa nói ra, Lãnh Nhạc phía sau đã đưa ra nghiên và mực, Quan Doãn tiếp nhận, hơi cúi đầu:
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Lãnh Nhạc không hiểu từ đâu đối với Quan Doãn nho nhã lễ độ và anh tuấn này có một tia hảo cảm, khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo thích mực đậm và Khải thư (một kiểu thư pháp).
Một câu nói khiến Quan Doãn vô cùng cảm kích đối với Lãnh Nhạc, là người gần gũi Tưởng Tuyết Tùng nhất, hiểu biết của ông đối với Tưởng Tuyết Tùng tuyệt đối là người ngoài không thể sánh kịp, có đôi khi một câu trong thời điểm mấu chốt chốn quan trường, có thể thành đại sự.
Quan Doãn rót nước, xắn tay áo, hai ngón tay nắm mực, cánh tay bất động, dùng sức cổ tay, bắt đầu mài mực. Tưởng Tuyết Tùng ở một bên lúc mới nhìn dưới khẽ gật đầu, khi nhìn kỹ hơn thì hơi lộ ra ý niềm vui bất ngờ, ông nhìn ra được, Quan Doãn đúng là người trong nghề.
Sau khi mài xong nước mực, Quan Doãn thử bút, đậm mà đặc, liệt mà thơm, hắn đề bút nơi tay, hướng Tưởng Tuyết Tùng hơi cúi người - mỗi một chi tiết đều nhất định phải đúng chỗ, mới có thể biểu hiện ra cái tốt đẹp của sự tu dưỡng - kính cẩn nói:
- Bí thư Tưởng, vậy… tôi xin bày cái xấu đây
Tưởng Tuyết Tùng khẽ mỉm cười, lúc này cũng buông xuống bộ dáng Bí thư Thành ủy, tay phải duỗi ra:
- Mời
Quan Doãn hít một hơi, đầy ắp cảm xúc – chữ như tiếng lòng, vô tình bất động - nhớ tới một việc bất ngờ ý loạn tình mê vào cái đêm mất điện giữa hắn và Ôn Lâm, nghĩ tới những cái tốt của Ôn Lâm, nghĩ tới hắn và Ôn Lâm có lẽ chỉ có thể bỏ qua kiếp này, nhất thời xúc dâng trào, có cảm mà phát, tình đến bút pháp, viết thành chữ, hai câu thơ với nét chữ đẹp hành văn liền mạch lưu loát:
‘Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, một vì giang sơn một mỹ nhân’
Không thể không nói, chữ viết Quan Doãn rất có khí thế, với tuổi tác hiện giờ của hắn có thể viết ra mặt chữ phóng khoáng xuất trần, đúng là không tồi, Tưởng Tuyết Tùng nhìn xem liên tục gật đầu, mới đọc ra hai câu thơ hắn viết, đang muốn khen ngợi chữ viết Quan Doãn viết rất khá… Đột nhiên đúng lúc đó tức giận biến sắc!