Lý Vĩnh Xương tự thân xuất mã, mới gặm được miếng xương cứng thôn Tiểu Quách. Cũng nhờ ông ta mạnh mẽ cứng rắn với thôn Tiểu Quách, mới thuận lợi thúc đẩy thành công hành động san lấp mộ phần, phục hồi đất canh tác ở huyện.
Thôn Tiểu Quách không chỉ có phần mộ tổ tiên của nhà Lý Vĩnh Xương. Lần trước, ông ta đấu trí với lão nông dân liều mạng ngủ ở mộ phần. Lúc ấy, ông ta lừa lão nông dân Quách Lão Hán ở mộ phần của nhà ông ta, san lấp mộ phần tổ tiên nhà Quách Lão Hán khiến Quách Lão Hán tức giận tới mức giơ chân mắng ông ta là kẻ khốn kiếp. Ông ta lại hống hách vô lại đáp lễ một câu:
“ Đầu năm nay, kẻ khốn kiếp đều mạnh hơn so với kẻ ngu ngốc!”
Có thể nói, thành tích của trận chiến thôn Tiểu Quách là nhờ uy danh của Lý Vĩnh Xương! Sau khi toàn bộ mộ phần ở thôn Tiểu Quách được san lấp, toàn bộ huyện lại không trở nên mạnh mẽ không gì có thể chống lại. Thôn Tiểu Quách cũng phá được, khiến tất cả xã, thị trấn muốn gây rối đành câm như hến.
Thành cũng chết mà bại cũng chết. Tương tự, thành cũng là thôn Tiểu Quách, bại cũng là thôn Tiểu Quách.
Tưởng Tuyết Tùng cau mày, chỉ một lát đã thay đổi vẻ mặt hòa ái như gió xuân vừa lướt qua lúc trước, phân phó:
- Trưởng ban Lãnh, anh đi nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Không gọi tính danh mà gọi chức quan, khiến mọi người thầm rùng mình. Hơn nữa trực tiếp vượt qua Huyện ủy huyện Khổng, Đây là Trưởng ban thư ký Thành ủy ra mặt, thể hiện sự không tín nhiệm đối với Huyện ủy huyện Khổng. Mọi người vừa xem đã hiểu ngay.
Lãnh Nhạc lên tiếng. Ánh mắt Lý Dật Phong, Lãnh Phong và Lý Vĩnh Xương chợt lóe tới. Ông ta vội vàng đẩy đám người ra, đi thăm dò tình hình.
Không khí nhất thời từ mùa xuân chợt giảm thẳng xuống, trở thành trời đông giá rét nước đóng thành băng.
Tưởng Tuyết Tùng ngồi chồm hổm xuống, lấy một cái xẻng từ trong tay của Lý Dật Phong, tự mình ra tay, từng xẻng từng xẻng một xúc đất, lộ đầy đủ mộ bia bên trong. Ông ta thoáng nhìn chữ trên bia mộ, tức giận đến tím mặt, ném cái xẻng đang cầm trong tay, lớn tiếng chất vấn:
- Đồng chí Lý Vĩnh Xương, đây là chuyện gì?
Lúc này, không thể nghi ngờ, Lý Vĩnh Xương tin rằng, ông ta bị người tính kế. Từ đầu đến cuối thiết kế một cạm bẫy tỉ mỉ để ông ta từng bước đi vào. Là ai vô sỉ âm hiểm hại ông ta như vậy? Mặc kệ là ai, sau này ông ta nhất định phải trả lại gấp bội!
Bia mộ kia dùng vật liệu đá mài tốt nhất để tạo thành. Trên mặt, khắc tên người đã khuất. Phía dưới ghi chú rõ người lập chính là Lý Vĩnh Xương!
Phải nói rằng Lý Vĩnh Xương thông minh một đời hồ đồ nhất thời, quả thật không giả chút nào. Nhưng không thể trách ông ta qua loa. Thật sự ông ta tung hoành ở huyện Khổng đã lâu, cũng không ai dám động tới ông ta. Chuyện lớn chuyện nhỏ ở huyện Khổng đều do ông ta định đoạt. Giả lấp phần mộ nhà mình, lại để yên mộ bia, thần không biết quỷ không hay, ai có thể biết được? Lý Dật Phong và Lãnh Phong không có khả năng thực xem xét. Bí thư Tưởng đến thị sát, bất quá cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa.
Ai có thể ngờ được, Bí thư Tưởng chẳng những xuống thực địa xem xét, còn tự mình động thủ đào mộ bia. Lý Vĩnh Xương giống như bị cởi hết quần áo trước mặt mọi người, xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu thật thấp.
Ở huyện Khổng lấy thúng úp voi đã mười mấy năm này, đây là lần đầu tiên Lý Vĩnh Xương gặp hạn té ngã, vẫn một một cú ngã đau. Chẳng có ai nói mây bay luôn che lấp mặt trời, hoa không nở vào ngày đông giá rét... Lý Vĩnh Xương khẳng định không có học qua bài thơ này.
Thái độ của mọi người xung quanh khác nhau. Có người khiếp sợ, có người cười lạnh, có người vui sướng khi người gặp họa, cũng có người tức giận bất bình. Trong khoảng thời gian ngắn, đội ngũ mấy chục người ở hiện trường, ngoại trừ tiếng thở dốc ra, không ngờ không có chút tiếng động nào. Chỉ còn lại tiếng gió thu yếu ớt thổi qua cỏ hoang phát ra tiếng ù ù.
- Các đồng chí, tôi rất đau lòng.
Tưởng Tuyết Tùng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc.
- Lấp phần mộ của dân chúng, nhưng phần mộ nhà mình lại không lấp. Giống như mèo giấu ***, lừa gạt ai đây? Lừa gạt quỷ sao! Làm tốt công tác san lấp mộ phần, nhưng nếu cán bộ chúng ta cũng không làm gương tốt, chỉ lấp phần mộ phần mộ của người khác, để lại phần mộ nhà mình, còn chờ bất cứ lúc nào thuận tiện lại dựng thẳng bia mộ lên? Như vậy san lấp mộ phần, là chứng thực chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, hay làm bôi đen chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác? Các đồng chí, để tay lên ngực tự hỏi, san lấp mộ phần, có lấp được lòng dân không?
Một câu “ có lấp được lòng dân không “ rất có khí phách, vang vọng trong đồng ruộng trống trải, vang vọng trong trời đất.
Điều đó cũng không khác gì một cái tát vào mặt Lý Vĩnh Xương. Lý Vĩnh Xương vô cùng xấu hổ:
- Bí thư Tưởng, tôi sai lầm rồi. Là tôi nhất thời hồ đồ. Mẹ tôi nói, nếu tôi dám san lấp mộ phần, bà sẽ thắt cổ cho tôi xem. Cho nên tôi đã nghĩ ra một biện pháp tồi tệ như vậy...
- Anh có mẹ già. Ai không có mẹ già? San lấp mộ phần không phải thô bạo đạp đổ mộ phần là được, mà cần làm cho người dân thay đổi quan niệm.
Tưởng Tuyết Tùng tức giận vì bất bình.
Lý Dật Phong và Lãnh Phong cùng tiến về phía trước một bước, trăm miệng một lời nói:
- Bí thư Tưởng, chúng tôi cũng có sai sót, mong Bí thư Tưởng phê bình.
- Đương nhiên các anh đều có sai sót.
Tưởng Tuyết Tùng vừa quay đầu lại, thấy Lãnh Nhạc dẫn một đám thôn dân khoác áo gai để tang đi tới. Ông ta vung tay đẩy Lý Dật Phong và Lãnh Phong xoay người rời đi.
- Đều tự kiểm điểm đi.
Lý Vĩnh Xương biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn. Sợ là hôm nay sẽ khó qua ải này. Sao chuyện lại thay đổi đột ngột, biến ông ta thành Waterloo? Rõ ràng ông ta chủ động mời Bí thư Tưởng đến thị sát. Rõ ràng Bí thư Tưởng đến huyện Khổng là làm chỗ dựa cho ông ta. Sao mới nháy mắt, hướng gió lại thay đổi lớn đến vậy?
Chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác là chính sách ở tỉnh. Vừa rồi, Bí thư Tưởng nói đầy hàm ý như vậy, mơ hồ lộ ra thái độ chống đối đối với chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Lần trước ông ta đi suốt đêm tới thành phố mời Bí thư Tưởng ăn cơm. Không khí trong bữa tiệc vẫn tốt lắm. Bí thư Tưởng còn cổ vũ ông ta cố gắng làm cho tốt. Kết quả làm cho tới hôm nay, sao lại làm ra vẻ một mình mình không phải?
Nghĩ không ra, mồ hôi trên đầu Lý Vĩnh Xương chảy xuống. Ông ta lặng lẽ liếc mắt quan sát Lý Dật Phong và Lãnh Phong, thấy Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều có bộ dạng lo lắng. Trong lòng ông ta không khỏi âm thầm cắn răng. Giả vờ rất giỏi. Đằng sau chuyện hôm nay, khẳng định là do Lý Dật Phong và Lãnh Phong liên thủ làm loạn. Chờ, chờ ông ta qua được, nhất định phải khiến Lý Dật Phong và Lãnh Phong mất mặt, trả lại mối thù ngày hôm nay.
Nghĩ như vậy, Lý Vĩnh Xương vừa quay đầu lại, nhìn thấy một đội ngũ con cháu hiếu thuận khoác áo gai để tang trông rất chỉnh tề, trong lòng không khỏi cười lạnh. Lại đang diễn trò gì đây? Múa đại đao trước mặt Quan Công, xách búa lớn trước cửa Lỗ Ban, những trò trẻ con đó, từ mười mấy năm trước ông ta vẫn thường dùng để đối phó với những đối thủ chính trị. Bây giờ còn muốn dùng đến trên người ông ta. Thật là không sáng ý.
Tuy nhiên... Chờ Lý Vĩnh Xương tập trung nhìn vào, thấy rõ khuôn mặt trong di ảnh được người đi đầu cầm trong tay, đầu ông ta chợt “ ong “ một tiếng. Thoáng một cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống! Sao có thể? Sao có thể? Sao lại là ông ta?
Ông già với vẻ mặt tang thương trong di ảnh, chính là người bị ông ta vừa dụ dỗ vừa lừa gạt thu hút sự chú ý, sau đó san lấp mộ phần - Quách Lão Hán... Lý Vĩnh Xương mở to hai mắt nhìn, tâm tư chợt cao chợt thấp, không thể tin được vào hai mắt của mình. Quách Lão Hán rất khỏe mạnh, sao lại chết?
Đám hiếu tử, hiếu tôn được Lãnh Nhạc dẫn tới trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, đều quỳ xuống:
- Thanh thiên Đại lão gia, oan uổng quá. Lý Vĩnh Xương hại chết ông nội của tôi, ông phải làm chủ cho chúng tôi.
Lý Vĩnh Xương gần như không thể ức chế lửa giận trong lòng. Ông ta vọt tới trước một bước xa, dừng lại trước mặt cháu trai của Quách Lão Hán, nắm lấy áo anh ta quát:
- Quách Lương, ai sai mày tới hại tao? Ai giật dây bảo mày tới trước mặt Bí thư Tưởng kêu oan?
- Lý Vĩnh Xương, mong anh chú ý tới hình tượng của mình!
Lý Dật Phong nổi giận, lạnh lùng gọi một tiếng.
Lý Vĩnh Xương đành phải buông tay ra, lui về phía sau một bước, vội vàng quay về hướng Tưởng Tuyết Tùng giải thích:
- Bí thư Tưởng, Quách Lão Hán chết không liên quan tới tôi. Lần trước tôi gặp ông ta ở phần mộ, ông ta còn khỏe mạnh mà...
Tưởng Tuyết Tùng đưa tay ra ngăn không cho Lý Vĩnh Xương tiếp tục nói, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lý Vĩnh Xương, tiến lên một bước nâng Quách Lương dậy:
- Người đồng hương, có chuyện gì cứ nói, không cần quỳ xuống. Hiện tại không thể quỳ như vậy.
Quách Lương đứng lên, khuôn mặt giàn dụa nước mắt:
- Lý Vĩnh Xương lừa ông nội tôi, nói muốn thương lượng với ông nội tôi một chút về thời gian di chuyển mộ phần. Ông nội tôi tin ông ta. Mới đi không được vài bước, ông ta cho máy ủi đất san lấp phần mộ tổ tiên nhà tôi. Tất nhiên ông nội tôi tức giận, về nhà liền ngã bệnh. Sau đó, ông ấy vẫn tức giận không thôi, nói cả đời thành thật, không ngờ bị Ủy ban nhân dân lừa, liền thắt cổ... Hu hu.
Quả thực Lý Vĩnh Xương không thể tin được vào tai mình. Quách Lão Hán đã chết, sao ông ta lại không biết? Chuyện lớn, chuyện nhỏ trong huyện Khổng còn có thể giấu được ông ta sao? Ông ta vô cùng nghi hoặc, hơn nữa vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn Thôi Ngọc Cường một cái.
Thôi Ngọc Cường liền xoay qua chỗ khác, không nhìn Lý Vĩnh Xương.
Đến tận lúc này, Lý Vĩnh Xương đã hoàn toàn xác định được, ông ta bị người ta ngầm hãm hại. Không, chính xác mà nói, đã sớm có một hố to, tuy nhiên không ai nói cho ông ta, còn vẩy thêm một tầng đất lên trên. Ông ta không biết có gian trá, còn ngây ngô dùng sức nhảy xuống... Cho tới nay huyện Khổng bị ông ta nắm chặt trong tay kín không một kẽ hở, sao đột nhiên có dấu hiệu không khống chế được?
Thì ra trước đây, Lý Dật Phong và Lãnh Phong nhượng bộ, yếu thế, đều là vì chuẩn bị một cạm bẫy thật lớn cho ông ta. Lý Vĩnh Xương hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cả đời ông ta tính kế người khác, không ngờ kết quả lại bị người ta liên kết mạnh mẽ tính kế một lần!
Tuy rằng Quách Lão Hán đã chết, cũng không thể hoàn toàn xem như là trách nhiệm của Lý Vĩnh Xương. Nhưng dù sao nguyên nhân sự việc vẫn do san lấp mộ phần dẫn đến. Trong quá trình chứng thực chính sách mặc kệ giải thích như thế nào, xảy ra mạng người sẽ phải có người lãnh đạo đứng ra chịu trách nhiệm. Huống gì lại còn có người quỳ trước mặt Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng kêu oan?
Bình thường, dưới tình huống này, lãnh đạo Thành ủy xuống công tác thị sát, gặp được chuyện khiếu nại kêu oan, thường chỉ hỏi tượng trưng vài câu, sau đó chỉ thị nhất định phải nghiêm túc xét xử, rồi xoay người chạy lấy người. Lãnh đạo cấp trên cũng phải cho cấp dưới chút mặt mũi, không thể nhúng tay vào mọi chuyện, nếu không còn muốn cấp dưới làm cái gì? Tưởng Tuyết Tùng xử trí việc này như thế nào, chẳng những quan hệ tới uy vọng và tương lai của Lý Vĩnh Xương, cũng quan hệ tới thái độ của thành phố đối với chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác. Chắc chắn đã cẩn thận lại càng cẩn thận hơn.
Tưởng Tuyết Tùng cũng không nói gì, ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt ngưng trọng. Đột nhiên, điện thoại Lãnh Nhạc chợt vang lên. Ông ta vừa thấy số điện thoại hiện lên, không để ý Tưởng Tuyết Tùng đang ở đây, vội vàng nghe điện thoại.
Chỉ nghe mấy câu, ông ta liền cắt đứt điện thoại, bước nhanh tới trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, cúi người thì thầm mấy câu. Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng thoáng thay đổi, vừa nghi hoặc liếc mắt nhìn Lãnh Nhạc một cái. Lãnh Nhạc kiên định gật đầu.
Tưởng Tuyết Tùng tiến về phía trước một bước, biểu tình trầm trọng nói:
- Bà con, thật ra chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác là chính sách tốt nhất trong việc lợi quốc lợi dân. Nhưng trong quá trình chứng thực cụ thể, sẽ bởi vì nhiều nhân tố xuất hiện đủ loại vấn đề, còn ra mạng người. Tôi rất đau lòng. Lúc này tôi tuyên bố, chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, tạm dừng thực thi!