Quan Vận

- Anh biết em ở huyện Khổng ?
Giọng nói Hạ Lai có phần vui mừng, cũng có chút bất an.
- Anh phải hứa không mắng em trước, em mới gặp anh.
- Anh sẽ không mắng.
Quan Doãn cười nói, hắn biết rõ tính tình của Hạ Lai. Có khi cô nhu thuận thật khiến người ta thích. Nhưng có khi lại cố chấp cũng thật khiến đầu người ta đau đầu.
- Anh còn phải cảm ơn em.
- Được rồi.
Hạ Lai khoái trá đáp ứng.
- Em sẽ đến ngay lập tức. Em còn có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết.
Vừa mới buông điện thoại, Ôn Lâm đi vào. Cô cảm thấy khát nước, cầm lấy cái chén của Quan Doãn uống một hơi hết sạch. Còn chưa mở miệng nói chuyện, điện thoại lại vang lên. Cô thò tay qua cướp lấy điện thoại.
- Xin chào, phòng Thư ký... Chính là tôi. À, Nhất Giai, xin chào.
Vẻ mặt Ôn Lâm lập tức trở nên hào hứng, còn quay đầu sang nháy mắt với Quan Doãn một cái.
- Cô đến thành phố Hoàng Lương. Buổi tối sẽ tới huyện Khổng? Được, tôi chờ cô.
Buông điện thoại, Ôn Lâm cao hứng đến mức nhảy dựng lên, hưng phấn, cũng không để ý là đang ở văn phòng, ôm lấy cổ Quan Doãn:
- Thật tốt quá, nghe giọng điệu Kim Nhất Giai, tám phần là chuyện đầu tư đã được quyết định rồi. Quan Doãn, anh giỏi quá!
- Quan Doãn...
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị người đẩy ra. Hạ Lai hấp tấp xông vào. Cô nhận được điện thoại của Quan Doãn, vội vàng xuống xe, chạy một mạch tới phòng Thư ký. Không ngờ, vừa đẩy cửa ra, cô lại thấy một cảnh tượng mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
- A!
Ôn Lâm nghe được từ phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, nhìn lại đúng là Hạ Lai, không khỏi khẩn trương thả cổ Quan Doãn ra, xấu hổ cười nói.
- Hạ Lai, vừa rồi tôi mượn bả vai Quan Doãn để biểu đạt chút vui sướng trong lòng tôi. Cô cũng đừng nghĩ nhiều. Tôi và hắn vẫn chỉ là bạn tốt.
Hạ Lai giật mình không nói, ánh mắt lạnh như băng lại có chút oan ức nhìn Quan Doãn.
Quan Doãn thò tay đẩy Ôn Lâm ra:
- Tôi đã sớm nói qua, cô không nghe. Xem, nháo đến mức hiểu lầm rồi? Ôn Lâm, về sau cô phải duy trì hình tượng thục nữ, đừng để tôi lại nhìn thấy bộ dạng tùy tiện của cô. Đang muốn khen cô một câu - cô nương, thật không ngờ cô vẫn nam tính như vậy.
- Phì...
Cuối cùng Hạ Lai bị chọc cười. Cô cười rất giảo hoạt:
- Quan Doãn, trước kia khi còn học đại học, thường xuyên có cô gái mượn bả vai anh biểu đạt sự vui sướng trong lòng, em cũng quen rồi. Không sao, bả vai có thể tùy tiện cho mượn, miễn là không cho người ngoài mượn trái tim là được.
Ôn Lâm lặng lẽ thè lưỡi, xoay người định rời đi:
- Hai người nói chuyện, tôi ra ngoài gác. Tuy nhiên hiện tại có nhiều người ánh mắt hỗn tạp, bắt tay thì có thể, tiến thêm một bước có động tác thân thiết thì đừng nha. Đỡ phải bị người ta thấy lại nói xấu.
Hạ Lai thản nhiên cười:
- Ôn Lâm không phải đi. Tôi và anh ấy không nói chuyện gì riêng tư cả. Đây là chuyện công việc.
- Đúng, Ôn Lâm cô ở lại đi.
Trong kế hoạch tiếp theo của mình, Quan Doãn cần Ôn Lâm phối hợp. Bởi vậy hắn tiếp lời Hạ Lai.
- Việc tôi và Hạ Lai muốn làm, còn cần cô phối hợp.
Ôn Lâm cố ý trêu ghẹo, vừa che mắt vừa tỏ ra xấu hổ:
- Hai người thân thiết, tôi phối hợp thế nào được?
Một câu nói đó đã khiến Hạ Lai đỏ mặt tía tai, trách móc Ôn Lâm:
- Ôn Lâm đáng ghét kia, con gái với nhau, xấu hổ cái gì mà xấu hổ?
- Hai người thân thiết, tôi không nên xấu hổ sao?
Ôn Lâm cũng không biết là thật sự không hiểu hay giả ngu.
- Thật sự không cần tôi đi canh chừng?
- Đừng làm loạn nữa.
Mặt Quan Doãn nghiêm lại, quay ra đóng cửa.
- Thời gian cấp bách, chậm nữa sợ là không kịp. Hạ Lai, trước tiên em nói về tin tức tốt của em đi.
- Em có một tin thật sự rất tốt là...
Hạ Lai đong đưa sóng mắt, cố ý vô tình liếc mắt nhìn Ôn Lâm một cái, mỉm cười.
- Chính là buổi tối Nhất Giai sẽ tới huyện Khổng. Em ấy đã nói chuyện xong với nhà đầu tư. Chẳng những họ muốn đầu tư khai phá du lịch ở núi Bình Khâu, còn muốn khảo sát đầu tư triển vọng nông nghiệp hiệu suất lớn của huyện Khổng...
- Thật tốt quá.
Quan Doãn vỗ bàn.
- Lối thoát căn bản của huyện Khổng vẫn là nông nghiệp. Việc họ đến huyện Khổng phát triển nông nghiệp hiệu suất cao, anh giơ hai tay tán thành. Anh tin rằng Chủ tịch huyện Lãnh cũng sẽ nhiệt liệt hoan nghênh. Cũng tốt, vấn đề này chờ Kim Nhất Giai đến sẽ thảo luận tiếp. Trước tiên là nói về chuyện bây giờ. Hạ Lai, em nắm giữ được bao nhiêu chứng cứ chính xác về việc Tiền Ái Lâm góp vốn phi pháp?
- Vốn nắm giữ cũng không ít, nhưng không đủ trí mạng. Người huyện Khổng quá bảo thủ, rất nhiều người rõ ràng bị lừa, cũng không dám nói thật ra.
Hạ Lai nhíu mày, vẻ mặt ưu tư. Bỗng nhiên khuôn mặt lại giãn ra mỉm cười.
- Nhưng chuyện đột nhiên có chuyển biến tốt. Vừa rồi, có người gõ cửa xe, ném vào đến một tập tài liệu.
Khi nói chuyện, Hạ Lai từ trong túi ra một tập tài liệu đưa cho Quan Doãn.
Người này là ai, Quan Doãn không cần đoán cũng biết. Sau khi Lý Vĩnh Xương gặp phải đả kích lớn, ông ta và Thôi Ngọc Cường ở đồng ruộng nói chuyện, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, tình thế của huyện Khổng đã lặng lẽ bắt đầu trở nên hỗn loạn. Tiền Ái Lâm đã bị trở thành kẻ bị bỏ rơi. Khi ném tài liệu vào cửa kính xe Hạ Lai đã ý nghĩa rằng anh ta hoàn tòan là kẻ bị bỏ rơi, bị đào thải.
Ngay cả khi Ôn Lâm có chút hưng phấn, bộ dạng vẫn ngầm làm nhiệm vụ trông chừng của mình, mấy lần ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi lấy tập tài liệu từ trong tay Quan Doãn lật mấy trang, cô chậc chậc nói:
- Thật sự là nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm. Nghiêm túc mà nói, bản ghi chép này giống với ghi chép của Tiền Ái Lâm. Tiểu tử Tiền Ái Lâm này, mày chạy không thoát rồi.
Hạ Lai mỉm cười cười. Ôn Lâm nói chuyện lòng ngay dạ thẳng, thẳng thắn mà đáng yêu. Tính cách của cô rất đáng yêu. Chỉ mong không phải trở thành tình địch của cô.
Quan Doãn cũng rút từ ngăn kéo của mình ra một tập tài liệu, đưa cho Hạ Lai:
- Cái này để bổ sung cho điều tra của em. Em xem xem liệu có dùng được không?
Hạ Lai nửa tin nửa ngờ nhận tập tài liệu, cúi đầu nhìn trong chốc lát, vui mừng nói:
- Oa, Quan Doãn, anh quá lợi hại. Tài liệu của anh rất hữu dụng. Đâu phải là bổ sung cho tài liệu của em, phải nói là tài liệu điều tra của em còn không đầy đủ bằng những chứng cứ xác thực trong tài liệu của anh... Sao anh không nói cho em biết sớm? Nếu vậy em đỡ phải điều tra vất vả như vậy.
- Em đâu có nói cho anh biết em đang âm thầm điều tra Tiền Ái Lâm, còn cố ý không nhận điện thoại của anh, gạt anh. Có phải sợ anh mắng hay không?
Quan Doãn gõ vào đầu Hạ Lai một cái.
- Giống như trước đây, chỉ cần sợ anh không đồng ý chuyện gì liền gạt anh đi làm. Là em sai trước. Em nói xem em làm vậy đúng hay không?
- Em không đúng, em sai rồi.
Hạ Lai ngoan ngoãn nhận sai. Mắt lại lén nhìn Quan Doãn. Cô biết, mặc kệ Quan Doãn tức giận thế nào, chỉ cô nhận sai sẽ lại mềm lòng.
- Nhưng em làm vậy cũng vì một lòng muốn công tác. Em cũng muốn có công việc riêng của mình. Như vậy có đúng hay không? Phóng viên, sẽ vì dân phục vụ. Em còn muốn nói anh, anh rõ ràng đã điều tra xong về vấn đề Tiền Ái Lâm, lại còn cố ý giữ lại. Suy cho cùng, trong lòng anh có chính nghĩa và công chính hay không?
- Có, chính nghĩa và công chính trong lòng anh chắc chắn không thể hơn so với em dù chỉ nửa phần.
Quan Doãn xúc động nói.
- Phóng viên có thể mạnh mẽ viết, có thể âm thầm phỏng vấn. Nhưng tin tức đưa tin không tránh được sẽ động chạm tới một vào cán bộ có chức có quyền. Muốn mở rộng chính nghĩa vì dân phục vụ, cuối cùng còn phải chứng thực trên đấu tranh quyền lực . Bất kỳ việc đuổi hay nhận một cán bộ, phía sau lưng đều liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng của em. Em tới huyện Khổng ngầm tra hỏi, nghĩ thần không biết quỷ không hay. Thật ra hành động của em đã sớm bị người ta phát hiện. Chẳng qua, người đó cũng phát hiện ra quan hệ giữa em và anh. Hơn nữa, lập trường của anh ta không ổn định, do dự không áp dụng biện pháp thi thố. Nếu không em đã sớm bị mời ra khỏi huyện Khổng.
Quan Doãn thao thao bất tuyệt một hồi cũng không phải vì phê bình những hành động của Hạ Lai, mà muốn nhắc nhở cô về sau làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, không nên mạo hiểm. Cũng không biết Hạ Lai có nghe vào hay không, nhưng cô đong đưa cánh tay của Quan Doãn làm nũng:
- Được rồi, được rồi, nói không tức giận, anh còn mắng em? Em cũng biết mình sai rồi. Lần sau sẽ không dám nữa, được không?
- Khụ, khụ, tôi còn ở đây mà.
Ôn Lâm chịu không nổi, ho khan một tiếng nhắc nhở Quan Doãn và Hạ Lai không cần quá buồn nôn như vậy. Cô nói nhấn mạnh.
- Quan Doãn, chính anh nói thời gian cấp bách, sao lúc này lại nói yêu đương loạn lên như vậy?
Quan Doãn không nói gì. Hắn đâu có nói yêu đương loạn. Chẳng qua muốn cảnh tỉnh Hạ Lai. May là ở huyện Khổng, nếu đi huyện khác phỏng vấn, vạn nhất xảy ra chuyện lớn, hối hận cũng không kịp. Tuy nhiên quả thật thời gian cũng khẩn cấp, hắn sẽ không nói thêm nữa, cầm hai phần tài liệu, đưa cho Hạ Lai:
- Sao lại một bản cho anh. Bản gốc thì em giao cho Bí thư Tưởng.
Hạ Lai gật đầu:
- Sao anh không hỏi vì sao em lại đi cùng Bí thư Tưởng đến huyện Khổng?
- Không cần hỏi.
Quan Doãn cười với vẻ thần bí.
- Anh bảo em trực tiếp giao cho Bí thư Tưởng tập tài liệu gốc này, là có dụng ý gì, lẽ nào em còn không hiểu?
- Quan Doãn, chỉ một năm ở trong huyện này, anh đã trở nên trưởng thành, cũng thông minh hơn nhiều so với trước kia.
Hạ Lai dịu dàng mỉm cười. Người đàn ông cô yêu sau khi trải qua gió táp mưa sa, chẳng những tinh thần không sa sút, ngược lại nhanh chóng trưởng thành. Sao cô có thể không vui mừng? Cô cười nói.
- Em sẽ thường xuyên ở trước mặt bác Tưởng nói giúp anh vài câu, để bác ấy cho anh làm thư ký, chọc tức người nào đó.
Đương nhiên, người nào đó chính là Hạ Đức Trường.
Vẫn tính trẻ con. Quan Doãn cười lắc đầu, nhìn qua đồng hồ, nói:
- Sắp tới giờ họp rồi. Hạ Lai, em cầm tài liệu đi trước. Cần phải đuổi theo giao tập tài liệu này tới tận tay Bí thư Tưởng trước khi ông ấy quyết định quay về thành phố. Điều này rất quan trọng. Em có thể làm được hay không?
- Có thể.
Hạ Lai nghe xong gật đầu, xoay người duyên dáng rời khỏi phòng Thư ký. Chiếc váy màu tím ôm lấy người khiến cô càng thêm mỹ lệ động lòng người. Bình thường đối với những cô gái có làn màu da không quá tự tin, thường không dám mặc áo tím. Nhưng chiếc áo tím mặc trên người Hạ Lai lại làm nổi lên làn da trắng như tuyết của cô.
Hạ Lai vừa đi, Quan Doãn trầm tư. Quả thật, hắn đoán không ra dụng ý thực sự của Tưởng Tuyết Tùng khi cho phép Hạ Lai đi cùng ông ta tới huyện Khổng. Nhưng theo bước đầu tiên khi Tưởng Tuyết Tùng vào huyện Khổng, những hành động của Tưởng Tuyết Tùng đều có ý vị sâu xa. Ngoài mặt có phần thiên vị Lý Vĩnh Xương nhưng thực sự lại âm thầm đi chèn ép Lý Vĩnh Xương. Điều này khiến Quan Doãn không khỏi miên man bất định. Tưởng Tuyết Tùng thay đổi tâm tư lớn như vậy, khẳng định phía sau đã xảy ra biến cố?
Có thể ảnh hưởng đến sự ủng hộ của Tưởng Tuyết Tùng đối với Lý Vĩnh Xương, hẳn không phải do Lý Dật Phong và Lãnh Phong triển khai hoạt động, mà là do nguyên nhân từ bản thân ông ta. Nguyên nhân là gì, với tầm nhìn và trình độ của Quan Doãn, tất nhiên không thể nào phỏng đoán được. Nhưng khẳng định có không ít người biết biến cố này. Có lẽ, sở dĩ Tưởng Tuyết Tùng đồng ý Hạ Lai để đi theo ông ta xuống huyện Khổng, cũng không phải chỉ vì tình nghĩa cá nhân ông ta và Hạ Đức Trường, mà là căn cứ vào mức độ cân nhắc nhất định về chính trị...
Nếu để Tưởng Tuyết Tùng biết được sự phỏng đoán của Quan Doãn, khẳng định ông ta sẽ càng chấn động, càng thêm xem trọng Quan Doãn. Bởi vì ánh mắt Quan Doãn quả thật không giống người bình thường, hầu như đã đoán được gần đúng với chân tướng sự việc.

Trong khi Quan Doãn chuẩn bị tỉ mỉ phát động một đòn sấm sét, trong phòng họp của Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hội nghị Uỷ viên thường vụ mở rộng đang căng thẳng. Tưởng Tuyết Tùng ngồi đầu bàn, câu đầu tiên ông ta nói là giải thích nguyên nhân việc ông ta cho dừng san lấp mộ phần, phục hồi đất canh tác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui