Quân Vi Hạ

Hắn đáp ứng cái gì? Lâu Cảnh nhất thời không kịp phản ứng, phụ thân muốn nạp trắc thất, hắn ngăn cản thế nào được? Nhưng vì sao Mân vương điện hạ của hắn lại tức giận như thế?

“Ta biết, phụ mệnh làm khó, ngươi...” Nhẫn lại nhẫn, vẫn biết đây là nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng.... Tiêu Thừa Quân rốt cuộc không thể nói được nữa, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Lâu Cảnh, “Ngươi chỉ có thể là thê tử của bổn vương, không cho ngươi cưới gả hay định thân với bất kì ai, là giả cũng không được!”

Lâu Cảnh trừng mắt nhìn, lăng lăng nói, “Nhưng, nhưng ta cha muốn nạp trắc thất, ta đâu thể ngăn cản a...”

Lời này nói xong, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Hóa ra, là An Quốc công muốn cưới tiểu thư của Dương gia sao? Như thế nào lại vậy!

Điện hạ tưởng hắn muốn cưới vợ, cho nên tức giận như vậy sao?

Bàn tay đang nắm chặt cổ áo Lâu Cảnh dần dần buông ra, hai vành tai của Tiêu Thừa Quân cũng chuyển thành đỏ rực.

Miệng Lâu Cảnh liền nhịn không được mà ngoác rộng ra, nghiêng đầu đi qua cọ cọ vào chóp mũi của Tiêu Thừa Quân, “Nguyên Lang, ngươi đây là... ghen phải không?”

“Bổn vương bất quá chỉ là cho ngươi một cái cảnh cáo thôi!” Tiêu Thừa Quân thẹn quá thành giận, có ý đồ muốn đẩy Lâu Cảnh ra, lại bị hắn áp đảo, ngăn chặt đôi môi, “Um...”

Trong lòng Lâu Cảnh vui sướng vô cùng, điện hạ của hắn lại vì một cái khả năng nhỏ xíu xiu mà tức giận như thế, vậy thì có thể suy bụng ta ra bụng người, hắn có thể chờ mong, về sau Tiêu Thừa Quân có thể vì hắn mà không nạp phi tần hay không?

Nụ hôn hết sức triền miên đã trấn an thành công nỗi xấu hổ và buồn bực của Tiêu Thừa Quân, y chậm rãi vươn tay ôm lấy Lâu Cảnh, một bên quấn quýt dây dưa, một bên nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về sống lưng của hắn.

“Ui...” Lâu Cảnh nhẹ hít sâu một hơi, ủy khuất mà nhìn Tiêu Thừa Quân vừa bị hôn đến có chút mê mang, “Đau...”

Lúc này Tiêu Thừa Quân mới nhớ ra trên lưng Lâu Cảnh còn có vết thương, nhanh chóng dừng tay lại, nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt như trước của hắn, hơi hơi nhíu mi, “Mới vừa rồi có đụng phải cánh tay không?”

Lâu Cảnh lắc lắc đầu, đem cằm gác lên vai Tiêu Thừa Quân, “Cái gì ta cũng đều cho ngươi, thế mà ngươi lại không tin ta? Hiện giờ ta chẳng còn đồng nào cả, có muốn mua tiểu thiếp cũng mua không nổi đâu.”

“Ha ha...” Tiêu Thừa Quân bị trêu đùa mà bật cười, ôm eo hắn vỗ nhẹ, “Là ta không tốt.”

“Chỉ nói miệng là xong đó hả?” Lâu Cảnh quay đầu cắn cổ y một ngụm.

Đột nhiên bị bỏ quên ở trong phòng, Dương Hưng ù ù cạc cạc mà đợi nửa ngày cũng không thấy hai người kia trở về, thầm đoán có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, bèn đi ra cửa tìm, vừa mới đi tới hành lang gấp khúc, liền nhìn thấy bộ dạng hai người đang dính sát vào nhau, choáng váng mà há to miệng.

Tiêu Thừa Quân quay đầu, nhìn thấy vạt áo của Dương Dưng chợt lóe qua, đôi mắt hơi trầm xuống, vỗ vỗ gia hỏa vẫn cắn cổ mình không buông, “Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu đây?”

Lâu Cảnh tiến đến bên tai phu quân nhà mình, nhẹ giọng thầm thì mấy câu, thế là không chỉ có hai vành tai mới đỏ bừng một mảnh, cả gương mặt của Tiêu Thừa Quân cũng nhanh chóng đỏ rần lên.

Mân vương điện hạ có đáp ứng đều kiện của Lâu Cảnh hay không, tạm thời không đề cập tới, lại nói đến Dương Hưng, nghe nói Lâu Cảnh là Trấn Nam tướng quân liền phấn chấn dị thường, quỳ xuống cầu Lâu Cảnh cứu nữ nhi của hắn.

“Nếu đã hứa gả cho Quốc công gia, liền là người một nhà với thế tử...” Dương Hưng vừa mới quỳ xuống, đã bị Lâu Cảnh đỡ lấy, giúp hắn đứng lên.

Chuyện đã đến nước này, Lâu Cảnh cũng không thể ngồi yên, dù sao thì binh quyền của bốn quận phía Nam hiện đang nằm trong tay hắn, trước sau gì cũng phải chỉnh đốn quân vụ một chút, thông qua việc giải cứu tiểu thư Dương gia để kiểm tra binh lực cũng là một chủ ý không tồi.

Đánh sơn phỉ trên núi Cửu Kỳ sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, dù sao cũng không phải là đi cứu hôn thê của Lâu Cảnh, Tiêu Thừa Quân liền gật đầu đáp ứng, chính là nghe cái câu “người một nhà”, vẫn là cảm thấy không được tự nhiên.

Dương Hưng rất cao hứng, liền giữ bọn họ ở lại trong quận phủ, “Trong quân doanh rất lộn xộn, thế tử còn có thương tích trên người, ở nơi đó sợ là không tiện.” Nói xong, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiêu Thừa Quân bên người Lâu Cảnh.

Tiêu Thừa Quân giống như không có nhìn đến ánh mắt của Dương Hưng, thản nhiên nói: “Liền ở lại trong phủ đi, mời Vũ Vệ tướng quân đến đây gặp ngươi.”

“Không được.” Lâu Cảnh lắc lắc đầu, võ tướng đi nhậm chức khác với quan văn, quan văn chỉ cần ngồi trong nha môn, tìm cấp dưới đến đàm luận là được, nhưng võ tướng thì phải đến quân doanh, nếu không thể chấn nhiếp được cấp dưới, về sau sẽ khó mà quản lý họ.

Dùng xong cơm trưa, hướng Dương Hưng mượn vài con ngựa để thay thế cho số ngựa bị thương, Lâu Cảnh liền mang theo mười hai người U Vân vệ, đi thẳng đến quân doanh.

Tiêu Thừa Quân lo lắng Lâu Cảnh phải tự cưỡi ngựa, liền đi cùng hắn.

Tiễn đoàn người rời đi, Dương Hưng liền đến hỏi người vừa thẩm vấn Nhị đương gia núi Cửu Kỳ, “Tại sao bọn họ lại chặn giết Trấn Nam tướng quân?”

Lúc này nha dịch mới biết, vị công tử mảnh mai bị người ôm vào trong ngực kia lại chính là Trấn Nam tướng quân, trố mắt hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, “Bởi vì, lúc ở Tầm Dương, tướng quân đã giết vài tên sơn phỉ đang lẩn trốn, một trong số đó lại là huynh đệ kết bái với gã Tứ đương gia kia.”

Lại nguyên lai, gã Tứ đương gia kia nghe nói huynh đệ của sơn trại bị vây bắt, liền sang sông đi đón hắn, ai ngờ khi đến chỗ hẹn là miếu Thành hoàng thì chỉ nhìn thấy thi thể của huynh đệ mình nằm đó. Gã vô cùng tức giận, lùng sục xung quanh và bắt được dân chạy nạn chưa kịp đi xa, sau đó liền biết kẻ giết hại huynh đệ hắn một nhóm người cưỡi ngựa cao to, hiện đang trên đường tới Lâm Giang. Gã liền nhanh chóng đi trước, sắp xếp thuyền chở người sang sông, trở về sơn trại bố trí nhân thủ, nhất định phải chặt giết cừu nhân ở Cửu Xương để báo thù.

“Lão gia, Trân nhi của ta được cứu rồi phải không?” Trở lại nội nha, Dương phu nhân liền vội vàng giữ chặt Dương Hưng lại hỏi thăm tình huống.

(nội nha: nha môn ngày xưa chia làm hai phần, khu vực bên ngoài là nơi làm việc, bên trong là khu nghỉ ngơi, sinh sống của quan lại. Nội nha là phần bên trong, khu vực riêng tư của quan viên.)

Dương Hưng nhìn bộ dáng tiều tụy của phát thê, gật gật đầu, “Không ngờ thế tử Lâu gia lại chính là Trấn Nam tướng quân được phái tới đây, hắn đã đi điều binh, Trân nhi sẽ sớm trở về thôi.”

(phát thê (髮妻)= chánh thất/ chính thất (正室)= đích thê (嫡妻)= vợ chính, vợ cả)

“A di đà phật, cám ơn trời đất!” Dương phu nhân chắp tay cầu nguyện, chợt nhớ tới lời nói của nha hoàn, hai vị công tử ở tiền thính đều là nhân trung long phượng, bộ dáng tuấn tú lịch sự, không khỏi nghĩ ngợi, “Lão gia, việc đã xảy ra thế này, muốn gả Trân nhi cho một gia đình tốt sợ là khó khăn, mà thế tử Lâu gia kia lại oai hùng bất phàm như thế, nếu có thể gả Trân nhi cho thế tử làm trắc thất, cũng tốt hơn là gả cho...”

(nhân trung long phượng: rồng phượng trong loài người)

“Chớ có nói bậy!” Dương Hưng lập tức ngắt lời thê tử, nhớ đến Tiêu Thừa Quân với khí chất thanh quý vô song, hai bàn tay không khỏi nắm chặt lấy nhau. Một màn ở trên hành lang gấp khúc, hắn vẫn còn nhớ rõ như in, cũng từ đó mà đoán được vài phần về thân phận của Tiêu Thừa Quân, nếu người ấy chính là Mân vương, vậy thì quan hệ lợi hại trong đó thật khiến người ta kinh sợ, không phải là loại chuyện để một tiểu quan cấp bậc tứ phẩm như hắn có thể chen chân.

Quân doanh nằm ở phía Đông quận Cửu Xương, cách thành Cửu Xương khoảng năm mươi dặm, chưa tới hoàng hôn, đoàn người đã đi tới nơi.

Ở chỗ mạch núi giao hội, có một mảnh đất rộng lớn và bằng phẳng, đây chính là nơi đóng quân của bốn quận phía Nam Giang Châu, từ rất xa đã có thể nhìn thấy những vọng gác cao cao.

“Người tới là ai?” Lính canh đứng trên vọng gác hô lớn.

“Ta là khâm phong Trấn Nam tướng quân, mau chóng mở cửa!” Lâu Cảnh giơ binh phù trong tay, vận chuyển nội lực, tiếng như chuông lớn, nhất thời truyền khắp cả quân doanh.

(khâm phong: có thể hiểu là tước vị được vua ban, nói theo cách trang trọng, tôn kính.)

Doanh trại trước khi hoàng hôn tương đối yên tĩnh, một tiếng này truyền đến, vang vọng trong sơn cốc, lính gác kia liền không dám chậm trễ, lớn tiếng đáp lời: “Còn thỉnh ngài đợi một chút, tiểu nhân lập tức bẩm báo với các vị tướng quân!”

Không lâu sau, hai giáo úy mặc một thân khôi giáp phó tướng, mang theo một tốp người nhanh nhẹn bước đến, mở hàng rào ra đón tiếp.

(giáo úy: úy: quan binh thời xưa đều được gọi là úy, ví dụ như thái úy 太尉, đô úy 都尉, hiệu úy 校尉; giáo là chỉ chức quan bậc trung)

“Ra mắt Trấn Nam tướng quân!” Vệ Kỵ giáo úy xem qua binh phù trong tay Lâu Cảnh, lập tức khom mình hành lễ.

Bộ Binh giáo úy đi theo đưa tay, “Tướng quân thỉnh!”

Lâu Cảnh cũng không xuống ngựa mà đá nhẹ vào bụng ngựa một cái, mang theo phu quân nhà mình và mười hai U Vân vệ, nhanh chóng tiến vào bên trong doanh trại.

Hai giáo úy liếc nhìn nhau một cái, quy củ trong quân, trong thời chiến, cổng trước doanh trại không được phép mở lâu, phải mau chóng tiến vào để ngăn ngừa quân địch xâm nhập, xem ra vị Trấn Nam tướng quân này cũng không phải là huân quý tử đệ không có lý tưởng bình thường. Lập tức không dám chậm trễ, hai người cũng nhanh chóng đi vào trung trướng.

(Ngày xưa, quân đi đến đâu, căng vải lên làm rạp để nghỉ gọi là trướng, doanh trướng 營帳 lều bạt. Theo ta thì trung trướng là cái lều to nhất dành cho tướng soái ở trung tâm đội hình ấy.)

Lâu Cảnh vén vạt áo, trực tiếp ngồi lên vị trí chủ vị trong trung tướng, mười hai U Vân vệ nhất tề đứng thẳng ở hai bên trái phải, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc, khí thế khiếp người.

Tiêu Thừa Quân kéo một chiếc ghế dựa, ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới, đôi mắt mang ý cười mà nhìn dáng vẻ oai nghiêm, không giống với dĩ vãng của Vương phi nhà mình, cảm giác thật mới lạ.

Không bao lâu sau, hai giáo úy mang theo mười mấy tiểu tướng tiến đến bái kiến.

“Thuộc hạ Việt Kỵ giáo úy Trương Nhiễu!”

“Thuộc hạ Bộ Binh giáo úy Vương Trực!”

Nhóm tiểu tướng cũng lần lượt tiến lên bẩm báo chức vị và tên của mình.

Hai giáo úy tứ phẩm, là phó tướng của khoảng hai vạn người trong quân doanh, mà trước khi Trấn Nam tướng quân đến đây, bọn họ chịu sự quản lý của một vị quan tứ phẩm - Võ Vệ tướng quân. Võ Vệ tướng quân có phẩm cấp không cao, đương nhiên là quân quyền chân chính vẫn nằm trong tay thứ sử.

Vài tiểu tướng thấy Lâu Cảnh có bộ dáng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đều có chút kinh ngạc.

“Sao không thấy Võ Vệ tướng quân đâu?” Lâu Cảnh quét mắt nhìn một vòng, lạnh lùng hỏi.

“Hồi Đại tướng quân, Võ Vệ tướng quân đã bị thứ sử đại nhân điều đi diệt phỉ rồi ạ.” Việt Kỵ giáo úy Trương Nhiễu đáp, nhân cơ hội nhìn thoáng qua sắc mặt Lâu Cảnh, chẳng qua khuôn mặt của hắn vẫn không hề có bất cứ biến hóa nào, chỉ phải thành thành thật thật mà cúi đầu.

Lâu Cảnh đặt tay lên bàn, hai ngón tay chậm rãi gõ gõ, “Ta tên là Lâu Cảnh, phong hào Trấn Nam tướng quân, thế tử An Quốc công, từ hôm nay trở đi sẽ tiếp quản quân doanh của bốn quận, hai vạn năm nghìn lẻ bốn mươi mốt tướng sĩ (25041 người) trong doanh đều trở về dưới quyền bản tướng, do ta chỉ huy.”

“Rõ!” Mọi người đồng thanh xác nhận.

Bộ Binh giáo úy Vương Trực cũng âm thầm kinh hãi, tính cả đầu bếp, tạp binh trong quân doanh, thêm cả Võ Vệ tướng quân, đúng là hai vạn năm nghìn lẻ bốn mươi mốt người, không thừa không thiếu một người nào!

“Còn đây là quân sư của ta -- Nguyên tiên sinh, lễ ngộ làm giống như bản tướng.” Lâu Cảnh đưa tay chỉ chỉ Tiêu Thừa Quân, lại nhìn về phía mười hai U Vân vệ mặc hắc y, “Đây là U Vân thập lục kỵ do Thái tổ khâm phong, là thân vệ của bổn soái, không có quân tịch.”

(lễ ngộ: thái độ và động tác, cử chỉ biểu thị tôn kính lúc gặp mặt.

quân tịch 軍籍 sổ quân lính, không có quân tịch: không nằm trong danh sách binh lính.)

Có tiểu tướng nhịn không được mà kinh hô, U Vân thập lục kỵ! Đây chính là một đội quân như quỷ mị, một huyền thoại được truyền từ thời khai quốc tới nay!

“Vương Trực.” Lâu Cảnh không để ý tới phản ứng của mọi người, tiếp tục nói.

“Có mạt tướng.” Bộ Binh giáo úy ôm quyền đứng lên.

“Hiện giờ trong doanh còn bao nhiêu binh lực?” Lâu Cảnh đặt binh phù ở giữa ngón tay, linh hoạt mà lật tới lật lui.

“Võ Vệ tướng quân mang đi một ngàn kỵ binh, một vạn bộ binh, hiện giờ trong doanh còn thừa một ngàn kỵ binh, một vạn hai ngàn năm trăm bộ binh (12500 người), còn lại là tạp binh.” Vương Trực không dám quanh co lòng vòng, nhanh nhẹn đem số lượng báo ra.

Lâu Cảnh trầm mặc không nói, úp binh phù xuống bàn, lẳng lặng mà nhìn mọi người, gương mặt lạnh lùng như kết băng.

Đám tiểu tướng cũng không dám nhìn ngang ngó dọc, nhất tề cúi đầu.

“Thứ sử mượn binh lúc nào?” Lâu Cảnh hỏi.

“Mười ngày trước ạ.” Vương Trực đáp.

Mười ngày trước, chính là thời điểm Lâu Cảnh được phong làm tướng quân, có thể nói là ý chỉ còn chưa tới nơi, thứ sử vẫn có thể điều binh, nhưng hiện tại hắn đã đến nơi này, thứ sử Giang Châu lại không hề có ý tứ muốn hoàn trả lại binh lực cho hắn, cả tiếp đón cũng không có.

Lâu Cảnh cong môi cười, nhìn thoáng qua cái trán đang đổ mồ hôi ròng ròng của hai giáo úy, bỗng nhiên thay đổi một ngữ khí nhẹ nhàng, “Bản tướng hôm nay mới tới, cùng các vị cũng không quen biết, đêm nay ta chi tiền, mời các vị huynh đệ uống rượu một phen.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui