Quân Vương Đoạt Phi

Kích tình đi qua, Diêm Thiên Mạc rời khỏi thân thể mềm mại của Đoạn Thủy Vũ. Nếu không phải còn cây cột để dựa vào, nàng thề nàng chắc chắn sẽ mềm xuống như vậy.

"Thả ta ra." Đoạn Thủy Vũ yêu cầu Diêm Thiên Mặc cởi trói cho nàng, mà lúc này Thiên Mạc chưa được thỏa mãn nhưng vẻ mặt tươi cười cởi trói cho nàng.

Khôi phục tự do, Đoạn Thủy Vũ lập tức mặc y phục lên người. Nàng căn bản không để ý xem những y phục kia có bị dơ hay không, bởi vì thân thể nàng mềm mại vô lực nên giờ phút này ngay cả mặc quần áo cũng cần rất nhiều sức lực.

Mà Diêm Thiên Mạc đợi nàng hao hết sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng mặc xong lập tức ôm nàng lên giường, để cho nàng nằm ở trong ngực của hắn.

"Nàng cảm thấy bây giờ vẫn còn có thể trở về bên kia ngủ sao?" Hắn làm bộ tốt bụng hỏi.

"Đương nhiên có. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ tránh thoát ôm ấp của hắn, quật cường muốn bò xuống giường, nhưng hai chân nàng mới chạm xuống đất, cả người lập tức ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chân mềm nhũn như ngọn cỏ.

"Nàng xác định nàng thật sự có thể? Ta không ngại nàng ngủ ở chỗ ta." Diêm Thiên Mạc mỉm cười với nàng.

"Ta để ý." Đoạn Thủy Vũ mặc dù cực kỳ kiên quyết, giọng nói vẫn không khỏi mềm mại kích tình đáng yêu. "Ta không muốn bị phát hiện. . . . . ."

"Nhưng nàng không trở về được, không phải sao?" ánh mắt Diêm Thiên Mạc nóng rực, khóe môi giương lên.

"Trừ phi ta giúp nàng. . . . . ."

"Ta không cần ngươi giúp, ta tự mình trở về." Đoạn Thủy Vũ ra sức đi về phía trước, nhưng mà giờ phút này ngay cả đứng nàng cũng không vững, đừng nói đi về.

"Vậy nàng cứ tự mình đi đi." Diêm Thiên Mạc không ngăn cản nàng dừng lại nữa, đợi xem nàng - con Tiểu Cầm Thú với tinh thần bất khuất này có thể ương ngạnh đến khi nào.

Sau một phút đồng hồ ——

"Đáng chết, đều là ngươi hại ta không có cách nào trở về!" Đoạn Thủy Vũ sau lần ngã nhào thứ một trăm lẻ năm, rốt cuộc quay đầu lại mắng Diêm Thiên Mạc đang ở một bên xem kịch vui.

Hắn thật sự đã làm nàng mệt rã rời rồi. . . . . . Cả đời này nàng chưa từng mệt mỏi đến mức chân nhũn ra, đi không được, chỉ muốn lập tức nhắm mắt lại ngủ!

Đều là hắn làm hại!

"Không phải ta đã sớm nhắc nhở nàng sao? Ta không có lừa nàng." Diêm Thiên Mạc bộ dạng "Đã sớm báo cho, thứ cho không phụ trách".

"Ngươi hại ta biến thành như vậy, ngươi phải đưa ta trở về!" Đoạn Thủy Vũ đã giận đến mất lý trí, đối với hắn rống loạn rồi.

"Ta vừa muốn đưa nàng về, không phải nàng không cho ta đưa về sao, ta không dám đưa nàng về rồi." Diêm Thiên Mạc giả bộ một mặt vô tội.

Hắn là cố ý!

"Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ tức đến nói không ra lời. Đồ nam nhân không có lương tâm, ác liệt, thật là tức chết nàng!" Ta bất kể, dù sao ngươi phải phụ trách đưa ta trở về." Nàng học tập người đàn bà chanh chua chửi đổng lên, la hét, chỉ là thanh âm lại tương đối giống đang làm nũng.

"Nàng kêu lớn vậy, ta thật sự rất sợ." Diêm Thiên Mạc giả bộ dạng cảnh giác sợ hãi."Nếu quá sợ, ta sẽ bất động. . . . . ."

"Ngươi gạt người!" Đoạn Thủy Vũ như một tiểu cô nương gắt giọng. Hắn sẽ bất động! Chính hăn vừa mới hành hạ nàng!

"Ta nói thật." Mặt Diêm Thiên Mạc tỏ vẻ e ngại."Ta nghĩ tốt nhất nàng van cầu ta tiễn nàng trở về. Để ta cảm thấy thành ý của nàng, có thể ta sẽ không sợ."

"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ vừa nghe, tức giận làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng."Ta không cầu xin ngươi!" Tại sao nàng bị hắn biến thành như vậy, còn phải cầu xin hắn!

"Nếu như nàng không cầu xin ta, ta cũng không dám tiễn đưa nàng trở về, nàng chỉ có thể qua đêm ở chỗ này của ta thôi." Diêm Thiên Mạc bất đắc dĩ buông tay. "Đến buổi sáng nếu hoàng nãi nãi tới tìm ta có thể sẽ bị phát hiện. . . . . ."

"Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ tức chết rồi. Hắn rõ ràng là đang uy hiếp nàng!

"Nếu hoàng nãi nãi phát hiện nàng qua đêm ở chỗ ta, bà sẽ nghĩ nàng là một nữ nhân như thế nào? Nàng còn có thể gả cho Diêm Đào sao?" Diêm Thiên Mạc cười như không cười nói ra nghi vấn.

"Ta. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ vừa tức giận vừa xấu hổ, không biết nên như thế nào cho phải. "Tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào phát hiện ta ở chỗ này!"

"Đúng vậy, thế nên nàng cần trở về. Nhưng nàng lại không cầu ta tiễn nàng, chứng tỏ nàng thật sự rất không muốn ta tiễn nàng, cho nên không thể làm gì khác hơn là nàng tự mình nghĩ biện pháp." Hai tay Diêm Thiên Mạc khoanh ở trước ngực, một bộ rảnh rỗi vô sự.

"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cắn chặt môi dưới. "Ngươi cực kỳ xấu xa!" Nàng tức giận tới cực điểm, không nhịn được hung hăng mắng.

"Xem ra nàng tựa hồ còn chưa đủ mệt mỏi, còn có hơi sức mắng ta như vậy." Diêm Thiên Mạc cười nhạt.

"Vậy nàng nên tự sức mình trở về. Xin mời."

"Ngươi nằm mơ đi, ta bị ngươi hành hạ căn bản không nhúc nhích được!" Khắp thân nàng xương như rã rời, đâu còn có thể tự mình trở về?!

"Cho nên, nàng nhất định phải cầu xin ta rằng không có biện pháp đi về, phải không!" Diêm Thiên Mạc khẽ nhíu mày. "Nhưng ta xem nàng rõ ràng còn rất khỏe. Ta vốn cho là nàng sẽ trực tiếp bất tỉnh, cho nên mới bỏ qua nàng. . . . . ."

"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cắn chặt đôi môi mềm mại, hàm răng phẫn nộ cơ hồ muốn đánh người. “ Dù sao ngươi muốn ta cầu xin ngươi, mới bằng lòng đưa ta trở về có phải không?"

"Đương nhiên." Diêm Thiên Mạc cười nhạt. "Ai bảo khi ta tự nguyện muốn đưa nàng về nàng lại bỏ qua cơ hội đây?"

"Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ dùng phẫn hận ánh mắt nhìn hắn. Nàng không có lựa chọn nào khác lên tiếng. "Ta cầu xin ngươi. . . . . ."

"Cầu xin ta cái gì?" Diêm Thiên Mạc làm bộ nghe không hiểu, muốn nàng nói rõ ràng.

"Ta cầu xin ngươi đưa ta trở về." Đoạn Thủy Vũ như rống lên. Nàng cùng nam nhân này bắt đầu gây cừu oán lớn!

"Nàng thịnh tình yêu cầu, tại sao ta có thể không đồng ý với nàng!" Hai cánh tay hắn nhẹ nhàng chụp tới, lập tức đem nàng đang ngã trên mặt đất ôm vào trong ngực. "Ta tiễn nàng về, đi thôi."

Đoạn Thủy Vũ hận đến lại muốn mở miệng mắng hắn, nhưng khi bị hắn ôm trong lòng, một loại ấm áp từ trước đến nay không có ập tới, tất cả mệt mỏi của nàng đột nhiên tràn ra ngoài, làm cho nàng ngược lại dính lấy hắn chặt hơn, cái gì cũng không nói ra được. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui