Quân Vương Không Đến Được Với Ta

Tại một quán ăn nổi tiếng ở kinh thành ba người họ ở trên một căn phòng dành cho các khách đặc biệt, là một căn phòng riêng biệt và có cách âm. Trong lúc Lục Công Chúa vắng mặt một chút Tam Hoàng Tử từ vẻ mặt ôn nhu đã trở về nét nghiêm chỉnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Y Quân. Hắn bắt đầu hỏi:

- Mục đích của cô là gì?

Y Quân biết Tam Hoàng Tử từ lúc gặp mặt đến giờ rất cảnh giác cô. Trên đường từ hoàng cung luôn tỏ vẻ thân thiện và vui đùa cùng Tam Hoàng Tử thế nhưng cô biết hắn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô nên cũng không bất ngờ lắm. Cô từ tốn trả lời hắn.

- Ý người là sao?

Hắn đưa ánh mắt nhạy bén của hắn nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng, đáng sợ đến lạnh cả sống lưng. Hắn nói:

- Muội muội ta còn nhỏ, con bé còn rất ngây thơ dễ tin người. Nên ta mong cô tránh xa con bé một chút nếu không thì đừng có trách ta vì sao lại ác.

Y Quân chỉ cười nhẹ rồi đáp hắn.

- Chẳng lẽ ngài cũng nghĩ ta còn luyến tiếc chức vị Thái Tử Phi đó sao?

Dứt câu Y Quân cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc:

- Được rồi, chơi với Lục Công Chúa là thật, có mục đích cũng là thật nhưng nếu mục đích của tôi không phải là chức vị Thái Tử Phi gì đó bởi vì "hắn không xứng"!

Diệp Minh nhìn cô một lúc rồi hỏi:

Cô cần gì ở ta?


- Tam Hoàng Tử quả thật thông minh hơn người, đã vậy thì không cần vòng vo nữa chúng ta vô thẳng chuyện chính luôn đi.

Vừa nói Y Quân vừa rót trà cho Diệp Minh và cô. Cô nhẹ nhàng cầm tách trà lên nhăm nhi rồi nói tiếp.

- Tôi muốn giúp đỡ ngài lên ngôi Hoàng Thái Tử!

Nghe Y Quân nói thế Diệp Minh rất bất ngờ vì xung quanh Y Quân toàn là những lời đồn cô là một người yếu đuối, nhu nhược. Hắn không nghĩ là lời nói đó có thể thốt ra từ miệng cô. Hắn nghĩ:

- "Trong cô ta dường như không nói dối. Nhưng chẳng phải cô ta từng rất thích tên Đại Hoàng Tử đó sao? Có thể cô ta là nội gián do hắn ta cài vào. Vẫn nên cẩn trọng thì hơn". Sau một lúc hắn hỏi:

- Tại sao cô lại muốn giúp đỡ ta?

- Đơn giản vì tôi muốn tự cứu mình.

Tam Hoàng Tử hỏi với giọng thắc mắc:

- Ý cô là?

- Như ngài đã biết thì cha tôi mất sớm, từ hôm cha tôi mất thì mọi quyền lực đều trong Nho phủ đều nằm trong tay mẹ con Đào Hằng, tất nhiên là cũng sẽ xem tôi là cái gai trong mắt lần này ả Xuân Hương lại được phong làm Thái tử Phi. Ngài nghĩ xem đến khi ả lên ngôi Hoàng Thái Hậu thì có tha cho tôi không? Vì thế giúp đỡ ngài là con đường duy nhất.

- Ha sao cứ phải là ta? Còn Nhị Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử.

- Quả thật họ đều rất thông minh thế nhưng lại quá hiếu thắng và một điều nữa tôi biết ngài cũng chẳng ưa gì Đại Hoàng Tử.


- Ha, cô không sợ ta bẩm báo lên Hoàng Thượng sao?

Nghe Tam Hoàng Tử nói thế Y Quân tuy có chút hoảng nhưng vẫn cố bình tỉnh không lộ sơ hở.

- không, tôi tin ngài sẽ không làm thế.

Hắn nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi:

- Sao cô lại chắc chắn?

Y Quân suy nghĩ một lúc:"Mình cũng không chắc chắn về ván cược này chỉ là nếu thất bại thì chết sớm hơn một chút thôi". Cô nở nụ cười tươi rồi đáp lại lời hắn:

- Vì tôi tin ngài khác hẳn những người khác.

Câu trả lời của cô làm hắn rất bất ngờ hắn cười nhẹ rồi nói với giọng trêu chọc cô.

- Chỉ với cô mà muốn giúp ta ư?

- Vài hôm nữa là đến sinh thần mười sáu tuổi của tôi cũng là lúc tôi sẽ lấy lại mọi thứ ở Nho phủ, thế đã đủ giúp ngài chưa?

Y Quân vừa dứt câu, do cả hai người đều có thính lực rất tốt nên đã nghe tiếng của Lục Công Chúa. Nên đã giả vờ nói chuyện vui vẻ với nhau. Lục Công Chúa bước vào thấy hai người cười đùa vui vẻ liền bĩu môi:

- Hai người quên muội rồi có đúng không hả.

Y Quân thấy vậy liền xoa tóc Lục Công Chúa.

- Sao mà quên muội đước chứ.

Ba người họ ăn uống rồi cười nói vui vẻ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận