Quận Vương Phi Phúc Hắc

Edit..Lam Thiên..

Trúc Viên, Thu Hòa đang cẩn thận chiếu cố chậu hoa lan danh quý, một trận ồn ào, tiếng bước chân nặng nề truyền thẳng tới Trúc Viên, Thu Hòa nghi hoặc khó hiểu ngẩng đầu nhìn lại, cửa Trúc Viên bị đẩy ra, Trầm Ly Tuyết cùng hai nam tử anh tuấn đi đến, phía sau, rất nhiều quý phu nhân, thiên kim tiểu thư đi theo.

"Đại tiểu thư!" Thu Hòa vốn là nha hoàn tam đẳng chuyên môn làm việc nặng khi nào thì gặp qua loại trường hợp như vậy, nhìn thấy thân phận An Quận Vương tôn quý, phu nhân, thiên kim danh môn liền bối rối không biết làm sao.

"Thu Hòa, hôm nay là lễ trăm ngày của mẫu thân, An Quận Vương, Nham biểu ca cùng các tân khách đều là vội tới dâng hương cho mẫu thân ngươi nhanh đi chuẩn bị đi!" Các tân khách bỏ qua ngày sinh yến của Lôi thị tới dâng hương cho Lâm Thanh Trúc đã ở trong dự tính của Trầm Ly Tuyết nhưng nàng lại không thể chuẩn bị hương hỏa thật tốt trước được, bằng không, chẳng phải là làm cho người ta hoài nghi rằng nàng đã sớm có dự mưu.

"Vâng!" Hôm nay là lễ trăm ngày của Thanh Trúc phu nhân nhưng tại sao nàng lại không nghe qua tiểu thư nhắc tới? trong lòng Thu Hòa có nghi hoặc nhưng cũng không nhiều lời, rất nhanh chạy tới khố phòng lấy hương nến.

Xuân Hoa, Thu Nguyệt đã chết, các nha hoàn khác cũng bị Lôi thị điều đi làm việc trong ngày sinh yến của nàng, toàn bộ Trúc Viên trống trải vắng lặng, ngay cả một nha hoàn tiếp đãi cũng không có, mọi người âm thầm thở dài: Trầm Ly Tuyết ở Tướng phủ thật sự không quá tốt!

Đồng thời đối với Trầm Ly Tuyết nhiều hơn vài phần đồng tình, đối với Lôi thị nhiều hơn ba phần chán ghét, kế thất chính là kế thất, nửa điểm cũng không nhìn được, chẳng những hà khắc nữ nhi chính thất người ta mà bản lãnh che dấu bên ngoài cũng không có, thật sự là ngu xuẩn!

Vị trí Trúc Viên hẻo lánh, phía sau phòng trồng một mảng lớn cây trúc, lá trúc đem ánh sáng che khuất, phòng khách, phòng ngủ đều vô cùng râm mát.

An Quận vương che bóng mà đứng, y phục màu trắng làm tôn lên sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, tròng mắt màu đen sâu thẳm như thủy đàm, hắn chậm rãi đi đến trước bài vị của Lâm Thanh Trúc bái tam bái sau đó nhẹ nhàng đem ba nén hương cắm vào lư hương.

An Quận vương ngạo nghễ lãnh liệt, ngay cả thừa tướng Trầm Minh Huy cũng chưa từng để vào mắt, Trầm Ly Tuyết như thế nào cũng không dự đoán được hắn sẽ đến dâng hương cho mẫu thân nhu nhược Lâm Thanh Trúc của mình.

"Người cũng đã mất, ngươi đừng quá thương tâm!"

Có chút mùi tùng hương như có như không quanh quẩn, đúng là An Quận vương đến trước mặt Trầm Ly Tuyết, Trầm Ly Tuyết ngẩn ra, An Quận vương đang quan tâm nàng sao? Nàng không có nghe sai đi?

"Ly Tuyết biểu muội!" Lâm Nham dâng hương xong cũng đi tới bên cạnh Trầm Ly Tuyết, Trầm Ly Tuyết nháy mắt liền hiểu được, An Quận vương và Lâm Nham vốn cùng nhau từ Túc Bắc trở về, hắn quan tâm nàng hẳn là nhìn ở mặt mũi Lâm Nham mới nói lời khách sáo như vậy.

"Đa tạ An Quận vương, Nham biểu ca quan tâm, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình..." Lôi thị, Trầm Doanh Tuyết giảo hoạt, ở trong mắt Trầm Ly Tuyết căn bản không đáng giá nhắc tới, về phần Trầm Minh Huy, nếu như hắn dám động ác ý, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

An Quận vương nhìn Trầm Ly Tuyết, cảm giác được toàn thân nàng tựa hồ như bị kết băng, cái loại lãnh cùng ngạo này là phát ra từ trong xương, hắn cùng nàng nói chuyện, nàng tựa hồ vẫn chưa để vào trong lòng, chỉ là đem lời nói của hắn làm như một trận gió, thổi qua liền tiêu tán!

"Trầm Ly Tuyết, đừng thương tâm, trên đời này còn có rất nhiều người quan tâm ngươi!" Nam Cung Khiếu dâng hương xong liền cười híp mắt đi tới, phía sau, đám phu nhân một người tiếp một người đi đến trước bài vị của Lâm Thanh Trúc cầm trong tay hương hỏa, trong miệng lẩm bẩm:

"Thanh Trúc tỷ tỷ, từ biệt mười lăm năm, không nghĩ tới khi gặp lại, lại đã là âm dương cách biệt..."

"Thanh Trúc muội muội, muội một đường đi tốt, bọn tỷ muội sẽ giúp đỡ chiếu cố Ly Tuyết..."

Đám phu nhân nhân số đông đảo, sau khi tất cả dâng hương xong sớm đã qua thời gian dùng ngọ thiện, Trúc Viên lại không chuẩn bị đồ ăn, hơn nữa, lúc này An Quận Vương, Lâm Nham, Nam Cung Khiếu đều ở đây, các nàng tự nhiên không thể ở lâu, cùng Trầm Ly Tuyết nói vài câu khách sáo liền rời khỏi Trúc Viên, tự mình hồi phủ.

Chưởng quản hậu viện Tướng phủ là Lôi thị, sau khi đám phu nhân chuẩn bị đại lễ, trì hoãn nửa ngày thời gian lại bị đói bụng rời đi trong lòng tự nhiên là căm giận: Hôm nay là ngày tế của Lâm Thanh Trúc nên không thể ăn ngày sinh yến, nhưng có thể ăn ngày tế yến a, nhưng  Lôi thị cư nhiên cái gì cũng không an bài, làm cho các nàng bụng rỗng rời đi, thật sự là đáng giận!

Kế thất tu dưỡng quá kém, hẹp hòi, không hiểu lấy đại cục làm trọng, không lên nổi mặt bàn!

"Ly Tuyết, muội có tính toán gì không?" Toàn bộ các tân khách đã rời đi, trong Trúc Viên chỉ còn lại bốn người Trầm Ly Tuyết, An Quận vương, Lâm Nham và Nam Cung Khiếu, Lâm Nham cũng không tiếp tục cố kỵ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Trầm Minh Huy bất công với Trầm Ly Tuyết hắn đều xem ở trong mắt, càng quá mức là, ngày tế của Lâm Thanh Trúc, Trầm Minh Huy cư nhiên cũng chưa tới đây dâng một nén hương, nhà như vậy, không cần cũng được.

"Trầm Minh Huy là phụ thân của ta, Tướng phủ là nhà của ta!" Sau khi hồn xuyên qua Thanh Diễm Quốc, Trầm Ly Tuyết ở phủ Thừa Tướng ngây người lâu nhất, đối với nơi này cũng quen thuộc nhất, nàng tạm thời không chuẩn bị đi địa phương khác, huống chi, Lôi thị, Trầm Doanh Tuyết còn đang ước gì nàng biến mất, nếu như nàng thực sự rời khỏi Tướng phủ, chẳng phải là như ý các nàng sao?.

"Nham biểu ca, huynh đã hồi kinh, còn không mau tiến cung diện thánh đi!" Trầm Ly Tuyết không muốn nói tới Trầm Minh Huy liền xảo diệu dời đi đề tài.

Trầm Ly Tuyết ý chí kiên định, Lâm Nham biết một chốc khuyên không được nàng, ngầm thở dài: "Ta và An Quận vương tiến cung diện thánh trước, lúc nào rảnh sẽ tới tìm muội!" Hắn không phải là người của Tướng phủ nên không thể ở lại nơi này, Trầm Ly Tuyết gặp chuyện không may liền sẽ ngoài tầm tay của hắn, nhưng lại chỉ có mình hắn mới có thể bảo hộ nàng không bị người khác thương hại.

Lâm Nham xoay người đi ra ngoài, Trầm Ly Tuyết nhìn theo hắn rời đi, đột nhiên, một bóng người hướng nàng bao phủ, bả vai nặng xuống, Trầm Ly Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại liền đã áp đảo thật mạnh...

"Ầm!" Một thanh âm vang lên, Lâm Nham theo bản năng quay đầu lại, đã thấy Trầm Ly Tuyết bị An Quận vương áp ngã xuống đất, ánh mắt sắc bén hiện lên một tia kinh ngạc, đây là có chuyện gì?

"An Quận vương, ngươi muốn làm gì?" Trầm Ly Tuyết thẹn quá thành giận, dùng sức đẩy An Quận vương ra, đường đường là Quận vương hoàng thất cư nhiên trước mặt mọi người khi dễ nàng một nữ tử yếu đuối...

An Quận vương ngẩng mặt nằm trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt không có nhất tia huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím chặt, hô hấp dồn dập, bàn tay to nhanh nắm chặt y phục, mày mặt nhăn thành một đoàn, giống như đang chịu thống khổ rất lớn.

Trầm Ly Tuyết sửng sốt, hắn đây là...

"An Quận vương phát bệnh!" Lâm Nham cả kinh, rất nhanh vươn tay kéo Trầm Ly Tuyết, giọng điệu ngưng trọng và lo lắng chưa từng có: "Ly Tuyết, đi mau!"

Ở trong nháy mắt bàn tay Lâm Nham đụng tới bả vai Trầm Ly Tuyết, một đạo chưởng phong sắc bén liền đánh tới Lâm Nham, cứ việc Lâm Nham đã muốn lấy tốc độ nhanh nhất tránh được nhưng chưởng phong kia vẫn là đánh tới bả vai hắn, đem hắn đẩy ra xa vài thước, hơn phân nửa thân thể tê dại, một chút khí lực cũng không dung được.

Đây là có chuyện gì? Trầm Ly Tuyết kinh ngạc nhìn An Quận vương, đã thấy hắn không biết khi nào thì mở mắt, tròng mắt màu đen tựa như hố sâu, càng ngưng càng sâu, ở chỗ sâu nhất trong ánh mắt tràn ngập nồng đậm thô bạo cùng đề phòng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng thẳng tắp nhìn mỗi người trong phòng làm cho đáy lòng mỗi người đều phát lạnh, dựng tóc gáy.

"Ly Tuyết, đi mau, thời điểm An Quận vương phát bệnh, nội trong ba mươi thước chung quanh, không có gì vật còn sống!" Nghĩ đến thời điểm An Quận vương phát bệnh ở Túc Bắc, kết cục của những người trong lúc vô tình xông vào bên cạnh hắn ba mươi thước, Lâm Nham liền không rét mà run, hắn muốn cứu Trầm Ly Tuyết nhưng lại không dậy nổi một chút khí lực.

"Lâm tướng quân có thương tích trong người, vậy bản thế tử liền đi cứu người!" Nam Cung Khiếu bước nhanh đi tới chỗ Trầm Ly Tuyết, An Quận vương đều đã phát bệnh thành bộ dáng này còn có thể có bao nhiêu lợi hại.

"Không được đi qua!" Lâm Nham cả kinh, vội vàng bắt lấy cánh tay của Nam Cung Khiếu kéo hắn lại qua một bên, đồng thời trong nháy mắt, chưởng phong sắc bén gào thét mà qua, đem cửa phòng khách đập nát.

Đôi mắt tà mị của Nam Cung Khiếu nhíu lại, thời điểm An Quận vương phát bệnh, võ công tựa hồ lợi hại hơn!

"An Quận vương đã muốn phát bệnh, hiện tại ngươi tới gần Ly Tuyết, không phải là cứu nàng, mà là hại nàng!" Trầm Ly Tuyết an vị ở bên cạnh An Quận vương, chỉ cần hắn động thủ liền có thể giết nàng.

Lâm Nham lòng nóng như lửa đốt, An Quận vương không phải vừa mới phát bệnh qua sao? Như thế nào mới qua hai canh giờ lại phát bệnh, trước kia nhưng là muốn một tháng a.

Trầm Ly Tuyết nháy mắt liền hiểu được, khó trách thời điểm nàng gặp An Quận vương  ở trong nhà gỗ chung quanh lại không có ai, khó trách hai gã ám vệ kia không dám xông vào phòng, bởi vì lúc ấy hắn đang bệnh phát, Lâm Nham, tiểu hạt tiêu, ám vệ đều chạy xa...

Thời điểm An Quận vương phát bệnh, trong vòng ba mươi thước không có vật gì còn sống, hiện tại Trầm Ly Tuyết Tuyết và An Quận vương song song ngồi, cách xa nhau không đến nửa thước, như vậy người thứ nhất hắn muốn giết, chẳng phải chính là nàng sao? Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit..Lam Thiên..

Trầm Ly Tuyết nghiêng mắt nhìn về phía An Quận vương, đối diện với ánh mắt thô bão lãnh liệt của hắn, hô hấp nháy mắt liền cứng lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui