Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Nước bọt không kịp nước men theo viền cằm chảy xuống, Lâu Minh Tuyết bị hôn vựng vựng hồ hồ, hoa huy*t hư không đột nhiên được lấp kín: “Ừm…”

Cuống họng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, Tạ Ngự Khi ôm y càng chặt.

Hắn thả hai chân y ra, hai tay mò lấy nhũ thịt trắng mịn tinh tế nhào nặn, hoa huy*t hạ thân chốc chốc bị đỉnh lộng, tư thế như vậy hoàn toàn có thể đỉnh đến trọng tâm. Y hai chân chạm đất, cung khẩu nhạy cảm bị nam nhân liên tục xoa xoa mà không chịu cho y sảng khoái. Không bao lâu y liền muốn hắn đỉnh đến tử cung nhưng là hắn giống như cố ý tránh né. Mỗi lần y cố tình ngồi thấp xuống nghênh hợp hắn đều cố ý trốn tránh.

“A… Bên trong ngứa… Làm làm ta…”

“Ngoan, kiên nhẫn một chút, chớ tổn thương hài tử.” Tạ Ngự Khi hôn nhẹ gò má y, Lâu Minh Tuyết không vừa lòng hừ một tiếng nhưng cũng không có cầu nữa.

“Mỏi quá… Ôm ta…” Hắn lúc đỉnh lên lúc lại thấp xuống, hai chân y phải trụ thăng bằng rất mệt, không bao lâu liền không có khí lực, ôm nam nhân nhỏ giọng nũng nịu. Hắn hung hăn véo ngực y một cái, nhượng y hét lên, hoa huy*t kịch liệt co rút đạt tới cao trào.

“A…” Khoái cảm quá lớn y nhịn không được cong chân, sung sướng rên rỉ, phía dưới trào dịch thể. Hắn vuốt ve eo y, chậm rãi rút tính khí ra, nhìn huyết thanh màu trắng bị chảy ra ngoài, hô hấp Tạ Ngự Khi nặng một chút, côn th*t trực tiếp đỉnh vào hậu huyệt.


“A…” Lâu Minh Tuyết lần thứ hai vui thích rên rỉ, chủ động ôm lấy Tạ Ngự Khi dâng lên môi đỏ.

“Lần này cho ngươi sảng khoái, ngoan, dùng chân ôm thắt lưng của ta.” Hắn gác hai đùi y lên eo mình, nâng mông y đi đến phòng nghỉ gần đó.

Theo mỗi bước của hắn, côn th*t đều ra ra vào và hậu huyệt, y ôm chặt hắn:  “A… Đừng đi… Muốn chết… Không chịu được… Quá sâu… A a…”

Ngọc sợi bị cắm cành đào phía trước run rẩy mài bụng hắn, biến thành màu đỏ sẫm, chảy lệ. hoa huy*t càng thảm thương hơn, một bãi dịch trắng.

Tạ Ngự Khi cắm vào thịt huyệt căng mịn một đường trở lại trong phòng, ngồi vào giường, cứ như vậy thẳng tắp đỉnh đên thịt huyệt khát khao: “Tiểu Tuyết, thoải mái sao, bên trong ngươi thật nóng!”

“Ha… Thoải mái… Ân… Dùng sức… A… Muốn hỏng… Thật sâu…” Thanh âm cao vút trở nên khàn khàn biểu thị y có bao nhiêu vui thích, hai chân gắt gao vòng qua eo nam nhân phối hợp cùng hắn.

“A… Ân… Tạ Ngự Khi… A… Tạ Ngự Khi…” Lâu Minh Tuyết ôm thật chặt lấy Tạ Ngự Khi, khoái cảm cường liệt làm cho y không biết mình muốn gì, chỉ có thể bất lực hô tên người.

Hậu huyệt bị nam nhân làm phảng phất sắp tan ra, *** thủy theo nam nhân đánh xuyên tung toé nhỏ xuống.

Nam nhân điên cuồng hung ác đánh xuyên, nếu như không phải đã ôm hắn thật chặt, y chắc chắn mình sẽ bị đỉnh bay ra ngoài.

“Không được… A… Quá nhanh… Muốn hỏng… Nha nha…” Nước mắt theo khóe mi chảy xuống, Lâu Minh Tuyết nghẹn ngào lắc đầu, quá kích thích, nam nhân hung ác làm cho y cảm giác mình sắp thủng.


Hậu huyệt càng ngày càng tê, huyệt khoang căng thẳng sắp đạt tới cao trào.

“A!”  Lâu Minh Tuyết cắn vai Tạ Ngự Khi, hậu huyệt dồn dập co rút đạt tới cao trào.

Cùng lúc đó, hắn rút càng đào cắm trong ngọc sợi y ra, chỉ thấy tiểu côn th*t nhảy cảm run lên phun ra từng luồng từng luồng bạch tương, sau đó còn phun một luồng rượu vàng.

Hắn nặng nề thở dốc, sau khi bắn tinh có chút lười biếng. Mấy ngày nay y có vẻ mệt mỏi, giao hoan xong liền hôn mê ngủ thiếp đi. Đặt người đã uể oải lên giường, Tạ Ngự Khi ôm người luôn tản ra mùi hương thanh lãnh quyến rũ thỏa mãn nhắm hai mắt lại, nghĩ đến không bao lâu nữa thánh chỉ sẽ ban bố, khi đó y liền thật sự thuộc về hắn rồi!

Lâu Minh Tuyết tỉnh lại đã là chạng vạng, Tạ Ngự Khi thấy y tỉnh lại, nhỏ giọng nói: “Ta cho người nấu chút cháo?”

Y gật gật đầu, đứng lên ngồi xuống không có cảm giác dính nị khó chịu, hẳn là lúc ngủ hắn đã giúp y thanh tẩy.

Tạ Ngự Khi bưng cháo vào, y nhìn hắn muốn bón mình, muốn tự mình cầm chén: “Ta tự uống.”

“Ta muốn uy ngươi.” Hắn cố chấp.


Y lườm hắn một cái: “Ta cũng không phải đứt tay, ngươi làm điều thừa.”

“Ta đây không phải là sợ đem ngươi mệt muốn chết rồi à!” Hắn cười, đưa bát cho y.

Y hừ một tiếng, bưng bát, miệng nhỏ uống một hớp lại nhớ tới gì đó: “Khi nào ngươi dạy Bạch tiểu thư kia cưỡi ngựa?”

Vừa nghe lời này, da đầu Tạ Ngự Khi có chút run lên: “Ta không đáp ứng, chỉ nói là rảnh rỗi nàng làm sao biết thời điểm rảnh rỗi của ta chứ.”

Lâu Minh Tuyết thấy người này vẫn là thức thời, tâm tình khá hơn nhiều.

Tạ Ngự Khi thấy y không nói gì nữa, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận