Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Nhìn kim ngân châu báu đồ trang sức tơ lụa đầy đất, Tạ Ngự Khi đã cười không thấy mặt trời rồi, nguyên nhân rất đơn giản, đây đều là của hoàng huynh ban thưởng cho hắn để dành cho ngày đại hôn.

Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới người này mới ra ngoài vào giữa trưa trở về liền mang theo một đống đồ, ngoài ra còn có thánh chỉ ban thưởng do thánh thượng tự tay viết. Toàn bộ thiên hạ này chắc đều đã biết y gả sẽ cho tên đáng chết này rồi!

Dù nói vậy nhưng tâm mơ hồ thật vui mừng, còn mang theo chút thẹn thùng nhưng không biết sao nhìn nụ cười trên mặt hắn lại thấy có chút phiền lòng. Y đang muốn đứng dậy trở về phòng liền thấy một bạch ảnh gấp rút chạy vào. Tạ Ngự Khi cứng đờ, y ngồi lại chuẩn bị xem cuộc vui.

“Ngự Khi ca ca, lời đồn là thật?” Bạch Mạt Cầm hai mắt ửng đỏ hiển nhiên là đã khóc qua, hắn biết nàng đến là muốn hỏi gì, cũng không che giấu gật đầu một cái.

“Tại sao, Ngự Khi ca ca, xưa nay ngươi chưa từng nhắc qua nàng, sao lại đột nhiên như thế?”

“Không đột nhiên, ta và hắn tình đầu ý hợp, đã sớm có ý này. Nay trở về cũng là vì việc này.”

“Tình đầu ý hợp!” Bạch Mạt Cầm trong mắt loé ra một tia không cam lòng: “Ta có thể gặp nàng một lần không, chị dâu nhất định phải mỹ mạo phi phàm, nếu không Ngự Khi ca ca sao động lòng.”

Lâu Minh Tuyết ở một bên nhịn không được lườm một cái, làm sao, lẽ nào mình không đẹp thì sẽ không lọt mắt hắn sao?


Tạ Ngự Khi nghe vậy nghiêng đầu hướng về Lâu Minh Tuyết, Lâu Minh Tuyết liếc mắt nhìn hắn, đứng dậy đi tới: “Xin chào Bạch cô nương!”

Nhìn Lâu Minh Tuyết, lại nhìn trong mắt Tạ Ngự Khi không hề che giấu yêu thương, Bạch Mạt Cầm trong nháy mắt liền hiểu: “Thế nào lại là ngươi, Ngự Khi ca ca muốn thú nam thê sao?”

“Ta và Minh Tuyết là thật tâm yêu nhau.”

“Nhưng còn hậu thế thì sao, Ngự Khi ca ca ngươi lẽ nào…”

“Mạt Cầm, nếu ngươi muốn chúc phúc, ta rất hoan nghênh. Những cái khác đều không cần nói, mặt khác Minh Tuyết là sư huynh của Lâu họa sĩ, Tần Nhị, đưa tiểu thư nhà các ngươi trở về.”

Một câu nói hoàn toàn đánh tan tâm tư Bạch Mạt Cầm, nhìn Lâu Minh Tuyết, nàng cắn môi khóc chạy ra ngoài.

“Ngươi đã nói quá nặng rồi.” Nhìn bóng lưng tiểu cô nương rời đi, y không khỏi có chút hổ thẹn, y nhìn ra được Bạch Mạt Cầm là thật tâm thích Tạ Ngự Khi.

“Không nặng sao nàng có thể hết hy vọng. Sau này nàng phải gả đi, huống chi ta không thể làm phu quân nàng ta, không bằng sớm chút cắt đứt tưởng niệm.”

Không nghĩ tới hắn quyết đoán như vậy, y khẽ hừ: “Ai biết ngươi sau này có hối hận hay không!”

Hắn đến gần: “Đời này có ngươi là đủ rồi, những người khác ta đều không muốn, hoàng huynh cho phép chúng ta sau này tự do vui vẻ, hỉ sự đã có người trong cung lo, ngay lúc trở về đã được

bố trí xong.”

“Nhanh như vậy?” Y không thể tin được nhìn hắn, nhà nhà kết hôn đều là chuẩn bị mười ngày nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn. Y kết hôn, cư nhiên chỉ cần ba ngày.

Tạ Ngự Khi cười hì hì: “Ta đây không phải là không kịp đợi à!”

Hai má Lâu Minh Tuyết đỏ ửng: “Khách mời ngươi mời ai?”


“Sư phụ của ngươi, còn có mấy sư đệ ngươi. Ta biết ngươi không thích phô trương cho nên chỉ mời bọn họ.”

Y nghe vậy hô thật rốt. Hắn thấy y không nói gì liền biết y rất hài lòng.

Ba ngày rất nhanh liền trôi qua, Lâu Minh Tuyết làm “Tân nương” phải ngồi trong phòng chờ tướng công trở về, y sắp chán chết rồi. Dựa vào đâu chỉ có mình y trong phòng chờ, Tạ Ngự Khi ở bên ngoài ăn ăn uống uống. Nhưng y không thể không biết quy củ, sư phụ ở ngoài, y không dám mạo muội đi ra ngoài, chỉ có thể đem cơn giận trút lên người hắn.

Tạ Ngự Khi kính rượu một vòng từ trên xuống dưới đã có chút ngà ngà say, thời điểm đến trước mặt sư phụ Lâu Minh Tuyết, liền chắp tay: “Sư phụ, cảm tạ ngài đã nuôi dưỡng đồ đệ tốt như vậy cho ta.”

Hạc Đan lắc đầu cười một cái: “Đồ đệ ta không phải nuôi cho ngươi. Tiểu Tuyết nếu không nguyện ý thì ai cũng không thể bắt buộc nó, là do phúc phận của ngươi. Bất quá đêm nay đại khái ngươi sẽ không dễ chịu đâu.”

Ngữ khí bình tĩnh làm hắn có chút choáng váng: “Vì sao?”

Hạc Đan đẩy chén rượu qua một bên ra hiệu hắn uống. Nhìn hắn uống hết lão mới nói: “Ngươi để nó một mình trong phòng cả ngày, ngươi lại ở bên ngoài vui vẻ, trong lòng nó tất nhiên sẽ không cao hứng.”

Hắn nghĩ, sư phụ nói thật đúng: “Sư phụ làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ, liền đè xuống giường làm thôi.” La Ư uống đến mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ, nào còn bộ dáng lãnh khốc như lúc trước. Hắn nói xong liền đứng dậy tóm lấy Lâu Minh Âm đang nói chuyện với Lâu Minh Sương, đem người kháng cự giãy dụa ôm vào lòng, bước nhanh tới sân nhỏ ở nhà chính, chỉ trong chốc lát liền truyền đến tiếng Minh Âm khóc lóc xin tha.


Tên Man tộc này…

Hạc Đan lơ đễnh cười cười: “Thực sắc!”

Tạ Ngự Hàn cười, đứng dậy: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nê nghỉ ngơi đi. Hôm nay là ngày Ngự Khi động phòng hoa chúc, vi huynh đương nhiên sẽ không nháo làm phiền.”

Dứt tiếng cũng nắm tay Lâu Minh Ngọc đi, những người khác đã sớm bị âm thanh hoan ái cách đó không xa làm cho ngứa ngáy khó nhịn, thấy hoàng thượng đã đi tự nhiên cũng không tiếp tục ở lại. Cuối cùng chỉ còn Hạc Đan và Tạ Ngự Khi nhìn nhau cười.

“Sư phụ ngồi một lức nữa?” Hắn nhỏ giọng hỏi, ý tứ không cần nói cũng biết.

Hạc Đan cười ha ha: “Đi thôi, chăm sóc Minh Tuyết thật tốt.” Nói xong lão cũng đứng dậy rời đi.

Tạ Ngự Khi nghe tiếng rên rỉ cách đó không xa, cười hô: “Buổi tối bộc lộ trùng, bên cạnh chính là phòng dành cho khách, mệt có thể đến đó nghỉ ngơi.”

Nói xong quay người đi đến hỉ phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận