Quang Âm Chi Ngoại


- Bộ Huyền? Cùng một ngành với người mãnh nhân kia hả? Hắn ở đội 6, Hứa Thanh huynh đệ ở đội nào?
Chu Thanh Bằng nghe xong lời này, cũng tỉnh rượu vài phần, Từ Tiểu Tuệ một bên cũng rất kinh ngạc.
Hứa Thanh nhìn Chu Thanh Bằng cùng Từ Tiểu Tuệ, còn có ánh mắt của Lý Tử Mai ngưng tụ trên người mình, có chút do dự.
- Ta cũng ở đội 6...
Ánh mắt Chu Thanh Bằng trợn to, sửng sốt một chút.
Trên mặt Từ Tiểu Tuệ cũng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nói một câu.
- Cùng một ngành cùng một đội với người mãnh nhân kia? Người mãnh nhân kia hình như cũng họ Hứa...
Lời nói còn chưa dứt, cho dù Từ Tiểu Tuệ có phản ứng chậm đi nữa, vẫn như nghĩ tới cái gì, lập tức ngẩn ngơ.
- Hình như trong cùng một đội cũng có hai mươi mấy người...
Chu Thanh Bằng thấp giọng nói, giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh rượu.

Duy chỉ có lúc Lý Tử Mai nhìn Hứa Thanh, trong thần sắc rung động mang theo chút giật mình, trên thực tế lần đầu tiên nàng trông thấy Hứa Thanh, liền nhạy cảm phát giác được, trên người đối phương có mùi máu tươi còn chưa tiêu tán.

Bầu không khí bốn phía thoáng cái trở nên yên tĩnh, sau một lúc lâu, Chu Thanh Bằng cười ha ha, chấp tay về phía Hứa Thanh, che giấu nội tâm kinh hãi.
Về phần Từ Tiểu Tuệ, thần sắc nàng vẫn hoảng hốt, nhìn Hứa Thanh muốn nói lại thôi, nhưng đúng là vẫn không hỏi ra khỏi miệng.
Rất nhanh mọi người mang theo tâm tư, riêng phần mình rời đi.
Chỉ là sau khi Chu Thanh Bằng rời đi, thân thể của y run một cái, trong mắt mang theo vẻ không cách nào tin cùng một tia chờ mong, lập tức lấy ra lệnh bài thân phận hỏi thăm danh tính người trong lời đồn đại, y muốn biết bên trong đội 6 bộ Huyền, có mấy người có họ Hứa... 
Hứa Thanh nhìn bóng dáng từng người rời đi, quay người vào trong bóng đêm định rời khỏi, nhưng chưa rời đi được vài bước, hình như có điều gì làm cho hắn phải quay lại nhìn về phía quán ăn.

Chỗ đó có một bóng người nhỏ gầy, đang đứng ở cửa vào quán ăn, khúm núm thương lượng cái gì cùng người tiểu nhị, mà thần sắc người tiểu nhị hình như có chút không kiên nhẫn.
- Nói như thế nào thì ngươi cũng là đệ tử tông môn, đừng làm khó dễ ta chứ, những đồ ăn kia của các ngươi đều đã bị thu dọn hết rồi, ngươi muốn đóng gói thì phải nói sớm chứ.
Bóng dáng nhỏ gầy này chính là Lý Tử Mai, nàng đi rồi mà quay lại, mà giờ phút này nghe được lời nói của tiểu nhị, thần sắc của nàng có chút đắng chát.
Hứa Thanh nhìn một màn này, trầm mặc sau đi tới, theo hắn tới gần, Lý Tử Mai lập tức phát hiện, khi quay lại nhìn thấy Hứa Thanh, sắc mặt lập tức đỏ thẫm, trong nháy mắt tiếp theo lại hóa thành trắng bệch, cả người đứng ngây ở chỗ đó, lòng tự trọng khiến cho thân thể nàng mơ hồ run rẩy.
- Chắc có lẽ không nhanh như vậy đã thu dọn rồi chứ.
Hứa Thanh đi đến phụ cận, nhìn tiểu nhị, bình tĩnh mở miệng.
Tên tiểu nhị quét liếc mắt nhìn Hứa Thanh, gã ở trong tửu lâu đã từng gặp rất nhiều đệ tử, gã mơ hồ có cảm giác vị trước mắt này có chút không dễ chọc, vì vậy thái độ cung kính hơn.
- Có lẽ là chưa thu dọn.
Nói xong, hắn vội vàng đi vào, không bao lâu sau đi ra, cầm trong tay cái hộp đóng gói, đưa cho Lý Tử Mai.
Lý Tử Mai thấp giọng nói cảm tạ, đứng ở nơi đó câu nệ vô cùng, nàng sở dĩ rời đi rồi lại quay về, chính là không muốn bị người nhìn thấy, lòng tự ái của nàng khiến cho nàng giờ phút này chỉ biến cắn môi, cũng sắp cắn chảy cả máu ra rồi.
- Không có chuyện gì đâu, đồ ăn vốn không nên để bị lãng phí, ta khi còn bé cũng đã ăn quá nhiều cơm thừa của nhà người ta rồi, có đôi khi còn phải chém giết cùng mọi người mới có đồ ăn.
Hứa Thanh thong thả mở miệng.
Lý Tử Mai ngẩng đầu, nhìn Hứa Thanh, há miệng nhưng không nói ra lời, dưới ánh trăng, có gió thổi tới, thổi bay tóc của Lý Tử Mai, lộ ra một vết sẹo rất sâu thường xuyên được che giấu ở trên cổ nàng.
Nhìn qua Lý Tử Mai, chẳng biết tại sao Hứa Thanh lại nghĩ tới tiểu cô nương ở trong doanh địa thập hoang giả, cũng cảm nhận được khí tức dị chất nồng đậm trên người Lý Tử Mai.

Đệ tử chưa đổi được Pháp Chu, mặc dù thu nhập không nhiều lắm, nhưng so sánh với đệ tử có Pháp Chu mà nói... 
Nói một cách bình dân thì cũng vẫn còn tạm được, cho nên trạng thái của Lý Tử Mai không nên như thế này, trừ phi nàng là vì mua sắm Pháp Chu, dùng toàn bộ thu nhập đi đổi điểm cống hiến, ngày thường cũng phải tiết kiệm đến trình độ cực kỳ hà khắc mới dẫn đến tình trạng thế này.
Vì vậy Hứa Thanh im lặng, sau đó lấy ra mấy khối Bạch Đan tự tay luyện chế ở trong túi da, đặt vào trong tay Lý Tử Mai.
- Cố gắng lên, ta muốn thấy ngày ngươi đổi được Pháp Chu.
Nói xong, Hứa Thanh quay người rời đi.
Mỗi người đều có cách sống của chính mình, người khác có thể giúp đỡ không nhiều lắm, tất cả đều là do bản thân lựa chọn.
Lý Tử Mai kinh ngạc nhìn bóng lưng Hứa Thanh, thật lâu sau mới cúi đầu nhìn Bạch Đan trong tay, từ sâu trong nội tâm hiện ra một tia ấm áp không cách nào hình dung, ở trong cái thế giới lạnh như băng này, ở trong một cái tông môn tàn khốc, lần đầu nàng cảm nhận được cảm giác ấm áp như vậy.
Vì vậy sau khi im lặng một lát, lúc nàng ngẩng đầu lần nữa, trong mắt của nàng ẩn chứa một tia cảm kích.
Nàng cảm kích đối phương cho nàng Bạch Đan, càng cảm kích chính là câu nói cổ vũ kia.

Lòng tự ái của nàng khiến cho nàng không cần người khác đồng cảm, cũng bài xích bất luận người nào thương cảm nàng, nhưng nàng cần người khác cổ vũ.
- Cảm ơn, ta nhất định sẽ đổi được Pháp Chu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui