Ánh mắt đến từ Nhị điện hạ đả kích thiếu niên nhân ngư tộc cực lớn, thân thể của gã run rẩy, hình như đang cực lực kiềm chế, nhưng sắc mặt trắng bệch vẫn để lộ ra nội tâm sợ hãi của gã.
Trong đầu của gã, bản năng hiện ra trận giết chóc 30 năm trước trên Đảo Nhân Ngư, thân ảnh đối phương ở bên trong trận chém giết đó vô cùng khát máu.
Đó là một trận thi đấu của ngọn núi thứ bảy trong Thất Huyết Đồng, bởi vì nhân tộc vạn ác, cùng với nhân ngư tộc vĩ đại bất khuất, cho nên chiến trường thi đấu của ngọn núi thứ bảy được an bài ở trên lãnh địa của nhân ngư tộc.
Đồng thời, đây cũng là một trận trấn áp, cũng chính là sau một lần đó, song phương đã lần nữa trở thành "minh hữu".
Tuy rằng người sau khiến cho nhân ngư tộc mấy lần gặp nguy cơ diệt tộc, đều là Thất Huyết Đồng kịp thời hóa giải vả lại đưa cho rất nhiều vật tư, nhưng ở trong mắt toàn bộ tộc nhân của nhân ngư tộc, đây là đối phương nên phải đấy, bọn họ cảm thấy trở thành minh hữu của nhân tộc là một loại sỉ nhục đối với bản thân.
Mặc dù trong lòng có vô số cảm xúc khó kiềm chế, nhưng gã vẫn cúi đầu thật sâu, không dám ngẩng lên, chỉ là đáy lòng gầm nhẹ, gã cảm thấy nhân ngư tộc của bọn gã sớm muộn gì cũng phải cho Thất Huyết Đồng trả giá thật nhiều.
Mắt nhìn đối phương cúi đầu, khinh miệt trong mắt Nhị điện hạ càng tăng thêm nữa, khi đi tới trước mặt Hứa Thanh, ánh mắt lạnh nhạt quét tới.
Hứa Thanh thở sâu, thần sắc nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu.
- Bái kiến Nhị điện hạ.
- Sư tỷ, đây là Hứa Thanh, là huynh đệ của ta, lần này cũng là vì ta mà bị liên lụy đến.
Hoàng Nham đang ở một bên thu hồi vật phẩm lấy ra vừa nãy, thần sắc trong lúc giới thiệu mang theo một chút tự hào.
Nhị điện hạ nhẹ gật đầu, không để ý tới Hứa Thanh nữa, đi về phía quầy hàng, sau khi nàng đi đến, liền vung cây đại kiếm trong tay lên, phịch một tiếng, trong khi chưởng quỹ kia đang run rẩy, thanh đại kiếm trực tiếp đặt ở trên quầy.
Thanh đại kiếm màu đen này quá nặng, quầy hàng làm bằng gỗ dù có phần cứng cỏi, nhưng khi đại kiếm hạ xuống, vẫn là rặc rặc sụp đổ xuống, khiến cho mũi kiếm trực tiếp chỉa vào trước bụng chưởng quầy, hàn mang tràn ra khiến cho mồ hôi lạnh trên trán tên chưởng quầy không ngừng chảy xuống, sắc mặt vô cùng trắng bệch, run rẩy thấp giọng mở miệng.
- Nhị điện hạ, ta...
- Ngươi nói đồ đạc của ta, là tang vật?
Nhị điện hạ nhàn nhạt mở miệng.
Toàn thân chưởng quầy đổ mồ hôi, sau lưng cũng đã ướt đẫm, vẻ mặt đắng chát, đáy lòng kêu rên, việc hôm nay gã vốn chỉ muốn kiếm một khoản, nhưng nửa đường lại lao ra một tên béo, mà gã nằm mơ cũng không nghĩ ra, phía sau tên béo lại là một vị đại thần như này.
Vị trước mắt này gã không trêu chọc nổi, thậm chí gã cảm thấy mình có nói ra, coi như là vị chấp sự an bài việc này cho mình, có lẽ cũng không muốn tuỳ tiện trêu chọc vị Nhị điện hạ giống như bạo long này.
Dẫu sao, vị này chính người được Thất gia cưng chiều, giống như như hòn ngọc quý trên tay, là trưởng công chúa của ngọn núi thứ bảy.
Vì vậy gã liền dập đầu lia lịa, sau đó nhanh chóng mở miệng.
- Lầm...
Hiểu lầm, chuyện này là hiểu lầm, là ta nhìn lầm rồi, cái này sao có thể là tang vật được...
Hứa Thanh nhìn một màn này, trong mắt lộ ra vẻ thâm thúy, đáy lòng cũng hiểu rõ, cường đại, chính là đạo lý vĩnh hằng bất biến của cái thế giới này, nhất là sau khi nghe thấy những lời nói của Nhị điện hạ, hắn mới hiểu được cái gì gọi là bá đạo.
- Ngươi không nhìn lầm, những thứ này thật sự đều là tang vật, chính là ta chuyển từ Kim Cương tông ra, ngươi có ý kiến gì sao?
Nhị sư tỷ lạnh lùng nói ra, kiếm trong tay bay về phía trước đỉnh đầu, lập tức liền chấn nát quần áo chưởng quầy, đụng vào cái bụng của gã.
Thân thể tên chưởng quầy run rẩy, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn, bộ dạng khúm núm, không biết nên đáp lại như thế nào.
- Nói cho người sau lưng ngươi biết, việc của Kim Cương tông chính là ta làm.
Mặt khác, cũng đi nói với Kim Cương tông, trong vòng ba ngày phải đến nhận lỗi với ta, phải đưa lễ vật làm cho ta thoả mãn mới được.
Trong lời nói của Nhị sư tỷ rõ ràng không có một câu uy hiếp, nhưng sau khi tất cả mọi người nghe được, đều hiểu rất rõ, nếu như Kim Cương tông không đến nhận lỗi, hoặc là giá trị lễ vật chưa đủ, như vậy...
Trên thế giới này, sẽ không còn Kim Cương tông nữa.
Những lời này đã hiển lộ rõ ràng sự bá đạo của Nhị điện hạ, sau đó nàng lướt qua vật phẩm tán loạn trên mặt đất.
- Những thứ này, ngươi có thu hay không?
- Nhận...!Ta nhận...
Chưởng quầy vội vã mở miệng, không dám thở gấp một hơi, nhanh chóng xuất ra 100 linh thạch, sau đó trông thấy lông mi Nhị sư tỷ nhướn lên, gã run rẩy nghiến răng, lại lấy ra thêm 100 linh thạch.
200 linh thạch, toàn bộ để ở một bên, sau đó cố nặn ra nụ cười về phía Hoàng Nham cùng Hứa Thanh, trong mắt cũng mang theo một chút cầu khẩn.
Không tiếp tục để ý tới nữa, Nhị sư tỷ cầm lấy thanh đại kiếm nện ở trên quầy hàng, quay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người thiếu niên nhân ngư tộc, nàng chán ghét mở miệng.
- Cút ngay, dám ngăn cản đường của ta, một thân toàn mùi tanh.
Thân thể thiếu niên nhân ngư tộc càng lúc càng run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc rút lui vài bước.
- Cung kính Nhị điện hạ!
Theo Nhị điện hạ đi ra tới cửa, toàn bộ mọi người trong cửa hàng đều chắp tay, cung kính mở miệng.
Hứa Thanh ngẩng đầu, mắt nhìn bóng lưng Nhị sư tỷ thật sâu, tương tự cũng chắp tay.
Giờ phút này trong thần sắc của Hoàng Nham mang theo vẻ đắc ý, lướt qua mọi người đang trầm mặc, vỗ vỗ bờ vai của Hứa Thanh.
- Nhìn thấy chưa, đây chính là sư tỷ của ta, nữ thần của ta, xem về sau ai còn dám vu oan chúng ta.
- Nhưng mà tiểu tử ngươi cũng đạt đến một trình độ nào đó a, vì chuyện của ta mà không tiếc ra tay, càng muốn gánh vác giúp ta.
Việc này ta nhớ kỹ, ta nói với ngươi, con người của ta có ân báo ân, bây giờ trên người không có gì thú vị, đợi khi nào ta nhìn thấy thứ tốt, lại tặng cho ngươi làm lễ vật.
Thần sắc Hoàng Nham đắc ý đến cực hạn, mặt mày hớn hở, nói xong phất phất tay với Hứa Thanh, không đợi hắn mở miệng, đã hấp tấp chạy ra ngoài, đuổi theo về phía Nhị điện hạ.
- Sư tỷ, chờ ta một chút...
Thần sắc Hứa Thanh vẫn hơi hoảng hốt, một lát sau mới thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa, ánh mắt giống như không có ý định quét mắt nhìn góc áo của mình, lại nhìn thấy thiếu niên nhân ngư tộc giờ phút này sắc mặt âm trầm, trong mắt có một tia u mang hiện lên, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
Hắn cầm lấy 200 linh thạch mà chưởng quầy đưa, trong khi đối phương đắng chát không dám tiếp xúc ánh mắt cùng mình, đi ra khỏi cửa hàng, cũng không thèm liếc mắt nhìn tên thiếu niên nhân ngư một cái.
Cho đến khi đi ra khỏi cửa hàng, Hứa Thanh sửa sang lại áo bào một chút, lướt qua góc áo, ánh mắt âm trầm xuống.
Cùng lúc đó, thiếu niên nhân ngư tộc bên trong cửa hàng nhìn bóng lưng Hứa Thanh rời đi, sắc mặt khó coi, hôm nay tâm tình gã cực kém, trong mắt hiện ra sự chán ghét.
- Người động thủ với ta, coi như là trốn, cũng hiếm có người nào còn có thể sống được, đáng tiếc phần lớn ta không nhìn thấy cảnh tượng chết đi của bọn họ.
Hừ lạnh một tiếng trong lòng, thiếu niên nhân ngư thu hồi ánh mắt, hất tay áo lên rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Với gã mà nói, Hứa Thanh chỉ là con sâu cái kiến, việc hôm nay, nếu không phải có Hoàng Nham, chính mình nhất định có thể đưa đối phương vào chỗ chết.
- Mọi người ở Thất Huyết Đồng đều đáng chết, cái tên đoạt công của ta thì càng đáng chết, sớm muộn gì cũng thành một người chết.