Hứa Thanh không có thói quen nghe di ngôn của người khác, cũng không có ý nghĩ nhận nô, dẫu sao nhân tâm khó dò, thay vì lo lắng tương lai bị lão cắn trả, không bằng trực tiếp tiêu diệt cho dứt khoát.
Đối với địch nhân, ý nghĩ từ đầu đến cuối của hắn chỉ có một cái...
Chính là địch nhân chết đi, mới là an toàn nhất.
Mà giết chết càng nhanh, thì càng an toàn.
Nhất là bây giờ hắn đang ở Hồng Nguyên lạ lẫm, mặc dù hắn đã tiềm phục ở đây một tháng, đã quan sát cực kỳ cẩn thận, biết rõ nơi đây bởi vì quá mức cằn cỗi, hơn nữa hoàn cảnh lại ác liệt, cho nên dù là bản thân của Ly Đồ Giáo, cũng chỉ thỉnh thoảng mới đi qua để phát triển tín đồ.
Đồng thời những doanh địa thập hoang giả ở gần đây đều nằm ngoài trăm dặm, điều này khiến cho cuộc chiến của Hứa Thanh và Kim Cương tông đều bị che phủ trong màn gió tuyết cực lớn, đại khái là không có khả năng bị người khác nhìn thấy.
Vả lại toàn bộ hành trình hắn đều dùng bộ dạng mà phù bảo huyễn hóa ra, mà khi Pháp Chu của hắn đặt trong tông môn cũng hầu như mở ra lớp ngụy trang, cho nên người thấy qua Pháp Chu chân chính của hắn, chỉ có Trương Tam.
Làm được những thứ này, đã là cực hạn mà Hứa Thanh có thể làm được trong thời gian ngắn nhất, mặc dù không hoàn mỹ, còn có những khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng Hứa Thanh rõ ràng, nguyên nhân chuyến này của mình có thể thuận lợi như vậy, là do lão tổ Kim Cương tông dự phán sai lầm thời gian mình đánh tới nơi này.
Cũng đánh giá thấp tốc độ phát triển của mình.
Và càng trọng yếu hơn chính là, vô luận như thế nào đối phương cũng không cách nào nghĩ đến, mình có được một kích Thần Tính có thể uy hiếp nghiêm trọng đến tu sĩ Trúc Cơ! Dẫu sao, tồn tại Thần Thánh vốn là hãn hữu, có giá trị rất kinh người.
Để chế tạo ra chiếc Pháp Chu này, Hứa Thanh không chỉ hao phí da hải tích Thần Tính, còn hao tốn hơn vạn linh thạch.
Chuẩn bị như thế, làm sao có thể gặp bất lợi cơ chứ! Giờ phút này gió tuyết gào thét, cái lạnh quét khắp bát hoang.
Lực lượng Thần Tính đến từ Pháp Chu trong một cái chớp mắt hội tụ đến cực hạn, theo tay phải Hứa Thanh hạ xuống, gai sắc phía trước Pháp Chu lập tức hiện ra kim quang, phát ra ánh sáng chói mắt.
Từ mặt đất nhìn lên trời, mặc dù có thể thấy những bông tuyết như lông ngỗng vẫn giống như là nắp chậu hạ xuống phía chân trời, nhưng lại không cách nào che đậy được sự thần thánh ẩn chứa trong tia kim quang này.
Sự thần thánh kia giống như có thể trấn áp linh hồn, trấn áp chúng sinh, khiến cho nội tâm lão tổ Kim Cương tông nổ vang, sợ hãi trong ánh mắt hóa thành thực chất, dung nhập vào tâm thần tạo thành khói mù, bao vây toàn bộ thể xác và linh hồn của lão.
Mắt thấy một kích Thần Tính chuẩn bị bộc phát, mắt thấy chính mình sẽ phải thần hình câu diệt, vẫn lạc khỏi thế gian này, mắt thấy Hứa Thanh không cho mình chút cơ hội nào để nói chuyện, trong mắt lão tổ Kim Cương tông lộ ra vẻ quyết đoán, chợt hét lớn một tiếng, làm ra một việc khiến cho Hứa Thanh có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Vậy mà lão...
Ngay trước khi Hứa Thanh bộc phát ra một kích Thần Tính, đã tự ra tay đối với chính mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, lão tổ Kim Cương tông nhanh chóng giơ tay phải của mình lên, ở trước mặt Hứa Thanh, vỗ một chưởng vào trán của chính mình.
Oanh một tiếng, tu vi Trúc Cơ bộc phát, thậm chí tựa hồ sợ một chưởng này không đập chết được bản thân, tay trái của lão còn đồng thời lấy ra một cây đao, chợt đâm vào trái tim trên ngực.
Toàn lực mà đâm, khiến cho lưỡi đao đâm vào trái tim liền vỡ vụn.
Vô số mảnh vỡ sắc bén mang theo pháp lực Trúc Cơ điên cuồng bộc phát trong cơ thể của lão.
Mà trán của lão cũng vỡ vụn ngay trong thời khắc này, trực tiếp tan vỡ, từ cổ trở lên không còn gì cả.
Tất cả những điều này đều phát sinh với tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt tiếp theo, thi thể không đầu và nửa người tàn phế của lão tổ Kim Cương tông liền từ trên bầu trời trực tiếp rơi xuống...
Hứa Thanh trợn mắt thật to, sửng sốt một chút.
- Dị tộc? Giả chết?
Hắn nhìn thi thể rơi xuống dưới đất, cảm nhận trên đó không hề có khí tức gì, bộ dạng tàn phá rõ ràng cũng không có bất luận cái sinh cơ gì.
Hứa Thanh cũng chưa thấy qua nhân tộc sau khi không còn đầu và thân thể cũng chỉ còn một nửa, lại còn có thể giả chết.
Mà đối phương cho hắn cảm giác cũng không phải là một loài dị tộc.
Dạng này làm cho Hứa Thanh lần đầu tiên do dự lúc giết người, không biết có còn nên lãng phí Thần Tính có hạn lại trân quý, tiếp tục bắn về cỗ thi thể kia hay không...
Dù là từ nhỏ đến lớn hắn giết chóc vô số, nhưng mà thao tác trước mắt vẫn là nhân sinh lần đầu tiên hắn gặp phải, thế cho nên một kích Thần Tính trên Pháp Chu giờ phút này cũng có chút lay động, bị hắn khắc chế.
Nhưng cho dù là như thế, hắn vẫn phất tay gọi những giọt mưa xuất hiện, lao thẳng đến thi thể tàn phế của lão tổ Kim Cương tông, lại lập tức đi bổ thêm một đao.
Tiếng nổ vang lên, thi thể tàn phế của lão tổ Kim Cương tông càng thêm tan nát, rơi đầy đất.
Mà đúng lúc này, thình lình có một đạo hồn ảnh hư ảo trực tiếp chui ra từ trong thi thể rơi xuống đất, đạo hồn ảnh này cũng không phải rất rõ ràng, lạnh run ở bên trong gió tuyết, bộ dạng giống như tùy thời có thể tiêu tán vậy.
Mà cẩn thận nhìn, dù nó rất mơ hồ nhưng vẫn lộ ra bộ dáng của lão tổ Kim Cương tông, chỉ là đạo hồn ảnh này không có bất kỳ vẻ vong hồn nào, ngược lại còn có một chút cảm giác linh động.
Cái này rất mâu thuẫn, rõ ràng hồn ảnh mơ hồ, nhưng trong cảm giác của Hứa Thanh, hết lần này tới lần khác lại rất linh động và rất rõ ràng.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, sát cơ trong mắt lập tức hiện ra, hồn ảnh lão tổ Kim Cương tông liền chợt nhoáng một cái, tốc độ cực nhanh, lao thẳng đến...
Que sắt màu đen rơi trên mặt đất ở cách đó không xa.
Trong chốc lát, lão giống như là xuyên thẳng qua hư vô vậy, trực tiếp liền xuất hiện ở bên cạnh que sắt, trong thần sắc mang theo lo lắng, tựa như chạy thi cùng sinh mệnh vậy, sợ mình còn chưa có tới gần que sắt đã bị Hứa Thanh tiêu diệt, vừa tới lập tức chui đầu vào bên trong.
Trong nháy mắt, hồn ảnh của lão liền hoàn toàn dung nhập vào bên trong que sắt, mà que sắt màu đen vào thời khắc này lại mãnh liệt chấn động, hắc mang ở bên trên càng đậm, một cỗ hàn ý mãnh liệt hơn trước đây rất nhiều từ trên que sắt bạo phát ra ngoài.
Thậm chí còn mơ hồ có từng trận lưu quang hiện lên ở bốn phía, giống như biến đồ vật phàm trần thành bảo vật! Lần thứ hai từ khi Hứa Thanh giao chiến đến bây giờ, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Sau khi hắn bái nhập Thất Huyết Đồng, đã không còn là tán tu kiến thức nửa vời với tu hành như lúc trước nữa, giờ phút này hắn nhìn que sắt màu đen của mình, hô hấp bỗng có chút dồn dập, hắn liếc mắt liền biết que sắt của mình đã xuất hiện biến hóa gì.
- Đã có khí linh?
Trên cái thế giới này, giữa trọng bảo và pháp bảo khác nhau rất nhiều, mà trong đó có một thứ khác nhau nhất là...
Trọng bảo không linh, pháp bảo có linh.
Đương nhiên, không phải nói sau khi trọng bảo có linh thì chính là pháp bảo, nhưng một khi có đủ khí linh, nó sẽ có khả năng trở thành pháp bảo!.