Thương thế lần này vô cùng nghiêm trọng, đối với Hứa Thanh mà nói, đây là lần trọng thương nặng nhất từ trước tới giờ của hắn.
Dù là đã dùng hai tầng phòng hộ của Pháp Chu, hơn nữa còn dùng Thần Tính để đối kháng, lại đã lấy đầu thuyền ngăn cản.
Thậm chí hắn còn hao phí rất nhiều phù bảo, còn có lực lượng tu vi Ngưng Khí đại viên mãn của bản thân, tất cả cộng lại mới miễn cưỡng chống cự.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng đã gần như ném đi nửa cái mạng của mình, lướt ngang ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Dù có khối thủy tinh màu tím khôi phục, nhưng Hứa Thanh cảm thấy thương thế lần này muốn khỏi hẳn cũng vẫn cần phải tốn một ít thời gian, đồng thời cảm giác sống sót sau đại nạn cũng trào dâng mãnh liệt trong đáy lòng của hắn.
Hứa Thanh cảm thấy nếu như vừa rồi mình chỉ hơi thiếu đi một vài lớp phòng hộ thôi, sợ là giờ phút này hắn cũng đã chết thật rồi.
- Nhưng, đáng giá!
Hứa Thanh nghiến răng thừa nhận từng cơn đau nhức kịch liệt từ trên thân thể truyền lại, bắt đầu kiểm tra lại tiêu hao của mình.
Phù bảo là thứ nhất, trọng yếu hơn chính là Pháp Chu hắn vất vả khổ cực tích lũy tiền để chế tạo, giờ phút này Thần Tính còn lưu trên đó đã còn cực ít.
Vả lại nửa cái thân thuyền cũng đã tan vỡ giải thể hết rồi, có thể nghĩ đến khi trở về sẽ phải trả phí tổn chữa trị cực kỳ kinh người.
Nhưng dù là như thế, đáy lòng Hứa Thanh vẫn thấy vô cùng phấn khởi như trước, cảm thấy rất đáng giá, bởi vì lợi nhuận hắn thu được càng có giá trị lớn hơn nhiều!
- Hơn nữa, Linh Tức Đăng hàng phục chế, cũng vẫn còn!
- Khó trách đội trưởng lại đi liều mạng như vậy, hóa ra một khi thành công, lại có được thu hoạch kinh người đến thế.
Hứa Thanh nghĩ tới đội trưởng, nhưng hắn cảm thấy đây không phải là một thói quen tốt, một ngày nào đó cũng sẽ tự giết chết chính mình.
Giờ phút này Hứa Thanh thở sâu một cái, đè xuống phấn khởi và kích động trong lòng, miễn cưỡng vận hành tu vi, thử khiến cho thủy tinh màu tím khôi phục thương thế nhanh hơn.
Dẫu sao bây giờ hắn cũng không cách nào di chuyển, ngồi lâu ở nơi đây nhất định rất nguy hiểm.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, rất nhanh đã trôi qua nửa canh giờ.
Lúc này, cách nơi chữa thương của Hứa Thanh một khoảng, vẫn là ở trong khu thần miếu như trước, nhưng là ở một khu vực cách Hứa Thanh khá xa, mặt đất chỗ đó có dấu vết bị người đào móc, bên dưới có một cái động đất, trong động cất giấu một pho tượng Thần bị máu thịt bao phủ, Trương Tam thì ngồi ở một bên, cảnh giác nhìn ra cửa vào động đất.
Bên ngoài cửa vào đã được gã bố trí rất nhiều đồ vật tự bạo một lần, bốn phía còn có rậm rạp chất độc lượn quanh, khiến cho nơi đây từng bước từng bước tràn ngập nguy cơ, muốn giết vào bên trong thì cực kỳ khó khăn.
Lúc ra ngoài cũng cần phải cẩn thận đặc biệt, phải đi đúng con đường riêng mà gã lưu lại từ trước mới có thể đi ra.
Nhưng Trương Tam vẫn có chút không yên lòng về những thứ không biết trước này, gã còn tản ra những sợi tơ của mình, khiến cho chúng nó tràn ngập ở khắp bốn phía trong động đất, đồng thời chú ý cẩn thận, gã cũng thi thoảng quay lại nhìn pho tượng Thần, không ngừng thở dài.
- Đội trưởng ơi là đội trưởng, ngươi sẽ không thật sự chơi chết chính mình ở bên trong rồi đó chứ.
- Ngươi cần gì phải làm như vậy chứ, đang tốt lành tại sao lại lấy cái mạng nhỏ của mình đi chơi hả, ngươi ở tông môn chơi cùng các sư tỷ sư muội không vui hơn sao.
- Đó chính là Câu Anh đấy, mặc dù không phải là Thần Linh thật sự nhưng cũng là tồn tại Thần Thánh kinh khủng, cả nhân ngư tộc có ai lớn hơn nó đâu, có lẽ ngoại trừ tồn tại không rõ như Di Ách, sẽ không có ai kinh khủng hơn nó cả.
- Ngươi cũng đừng chết nha, ngươi mà chết thì sự đầu tư những năm này của ta liền coi như mất không hết rồi.
Trương Tam thở ngắn thở dài, gã cũng đã phòng thủ nơi này gần hai canh giờ, đáy lòng cảm thấy xác suất mà đội trưởng chết là rất lớn.
Giờ phút này gã lắc đầu bất đắc dĩ, quyết định đợi thêm một nén nhang, nếu như đội trưởng vẫn còn chưa đi ra, như vậy thì gã cũng thật sự không có biện pháp, không tiếp tục chờ ở đây nữa.
Vì vậy gã nhìn qua chung quanh, đang cân nhắc xem trước khi đi có nên gọt một miếng của khối thịt máu trước mắt này để lưu lại làm cái kỷ niệm hay không.
Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên khối thịt máu bao quanh tượng Thần kia chấn động kịch liệt, bên trong truyền ra từng trận gào thét khiến cho tâm thần Trương Tam run rẩy.
Thần sắc Trương Tam biến đổi, lập tức rút lui, nhanh chóng thu hồi sợi tơ từ bốn phía, bao phủ lấy khối thịt đằng trước.
Cùng lúc đó, theo từng cơn chấn động, khe hở trên khối thịt nhanh chóng co rút lại, lúc to lúc nhỏ tựa hồ như đang hô hấp, âm thanh gào thét từ bên trong theo khe hở khép mở truyền cũng càng lúc càng rõ ràng.
Phảng phất như có thứ kinh khủng gì đó đang điên cuồng tới gần thông đạo bằng khối máu thịt này vậy.
Một màn này khiến cho Trương Tam trở nên hoảng sợ, lần nữa rút lui, cho đến khi rút lui ra tới cửa ra, gã đã làm xong chuẩn bị nếu hơi có chút không ổn liền lập tức chạy trốn.
Không lâu sau, trong sự căng thẳng của Trương Tam, một cánh tay tràn ngập máu tươi đột nhiên duỗi ra từ bên trong khe hở của khối thịt, trên cái tay này chỉ còn lại ba ngón tay, cũng không còn bao nhiêu thịt, chỉ thừa lại một chút thịt nho nhỏ, lộ ra từng khúc xương cốt rõ ràng.
Giờ phút này, sau khi cánh tay duỗi ra liền trảo một trảo về phía ngoài khối thịt, mượn lực bò ra ngoài khe hở, rất nhanh, gần nửa người đội trưởng liền chui ra từ trong khe hở máu thịt này.
Tóc của y đã không còn, cả đầu đều là máu tươi, trên mặt cũng có không ít máu thịt bị ăn mòn, phần lớn bộ phận lộ ra đều máu thịt mơ hồ, thoạt nhìn không giống như là người.
Mà thân thể cũng rập rạp vô số miệng vết thương, càng nhìn càng thấy mà giật mình, vài đạo sâu nhất tựa hồ như đã xuyên thấu thân hình của y vậy.
Nhưng tay phải của y lại đang nắm thật chặc một khối thịt màu vàng đang đang ngọ nguậy, bên trên nó còn mang theo chấn động kinh khủng, Thần Tính kinh người cũng từ bên trong máu thịt tràn ra, đây chính là máu thịt của Câu Anh! Sự xuất hiện của nó lập tức liền khiến cho bốn phía vặn vẹo, phảng phất có vô số tiếng gào thét thê lương vang vọng, khiến cho trong đầu Trương Tam lập tức vang lên âm thanh vù vù, thất khiếu chảy máu, thân thể cũng không đứng vững.
- Kéo giúp ta một tay đi này!
Đội trưởng phảng phất là đã dùng toàn bộ khí lực của thân thể để bò vào khe hở rồi, giờ phút này trong thần sắc mang theo vẻ gấp gáp, nhanh chóng mở miệng gọi Trương Tam.
Trương Tam miễn cưỡng ra tay, phất tay điều khiển sợi tơ bốn phía quấn quanh người đội trưởng, kéo mạnh một cái, nửa thân hình của đội trưởng liền trực tiếp chui ra khỏi khe hở, rớt xuống dưới đất.
Nửa người dưới của y, đã không còn.
Chỉ còn có nửa người trên, mà nửa trên cũng máu thịt mơ hồ, thoạt nhìn vô cùng thê thảm..