Hứa Thanh vung tay phải lên, lập tức có sóng lớn dấy lên, hóa thành bàn tay khổng lồ, một tay chộp về phía thanh niên ngọn núi thứ nhất, mà thanh niên kia cũng bấm niệm pháp quyết nhấn một cái về phía mi tâm của mình, trong mi tâm trực tiếp hiện ra một đạo ấn ký hình mặt trời, lập tức lóe lên bay về phía đại thủ do nước biển tạo thành, khiến đại thủ trực tiếp tan vỡ.
Hứa Thanh hơi nhíu mày nhưng vẫn ra tay như trước, thậm chí trong một lần hai người tiếp cận gần, hắn dứt khoát dùng đầu hung hăng đập vào đầu của đối phương.
Tiếng nổ vang vọng, khóe miệng Hứa Thanh tràn ra máu tươi, nhưng mà thanh niên kia lại kêu rên một tiếng, thậm chí cái trán giống như muốn vỡ ra rồi vậy, thân thể cấp tốc rút lui về phía sau.
Đang lúc Hứa Thanh muốn truy kích, trái tim hắn bỗng giật mình một cái rồi lập tức rút lui.
Ngay chớp mắt khi hắn rút lui ra phía sau một cái, từng lưỡi dao sắc bén vỡ vụn lúc trước đột nhiên từ dưới biển bay lên, tạo thành một cơn bão bằng những lưỡi dao sắc bén, quét ngang qua chỗ Hứa Thanh vừa đứng.
Nếu như lúc trước hắn thật sự đuổi theo đối phương, thì giờ phút này hắn nhất định đã bị cơn bão này bao phủ rồi.
Mà thanh niên vốn đang kêu rên cũng không hề kêu rên nữa, mà lui ra phía sau mấy trượng, hô hấp dồn dập nhìn về phía Hứa Thanh, đáy lòng cũng đã sớm chấn động vô cùng.
Gã biết mình rất mạnh, điểm này thì sư tôn cũng đã nói, dưới tình huống không mở ra Huyền Diệu Thái, gã là Trúc Cơ mạnh nhất trong ngọn núi thứ nhất từ trước tới nay, mà gã cũng tự cho mình là như vậy.
Nhưng hôm nay ý nghĩ của gã dao động rồi, nhưng trong lòng gã vẫn không phục, vì vậy gã âm trầm mở miệng.
- Sao trên trời cũng thỉnh thoảng đi dạo chơi, nhật nguyệt sao dám tỏa ánh sáng tranh huy!
Đáp lại gã, là Pháp Thuyền sau lưng Hứa Thanh vang lên một tiếng nổ, một kích Thần Tính thứ hai đã được bắn ra.
Chùm ánh sáng này tràn đầy lực lượng Thần Thánh, những nơi nó đi qua thì mặt biển liền vang lên tiếng nổ ầm vang, bầu trời tựa hồ cũng có chút vặn vẹo, điều này lại khiến sắc mặt thanh niên ngọn núi thứ nhất lần nữa đại biến, gã chợt phất tay, một khối ngọc phù lập tức hiện ra trước mặt gã.
Khối ngọc giản nháy mắt liền nổ tung, bên trong trực tiếp tuôn ra rất nhiều hồn ảnh.
Những hồn ảnh này đều là linh hồn do thú vật mà gã đã giết, sau đó gã dùng phương pháp đặc thù phong ấn lại, dùng nó giống như một loại pháp thuật của bản thân, trong đó phần lớn là thú vật lấy từ trong cấm khu rừng rậm, lúc này lập tức bộc phát hết tất cả ra ngoài, hình thành một con quái vật màu đen, đối kháng với một kích Thần Tính do Pháp Thuyền bắn ra, bốn phía liền rung động lắc lư.
Trong mắt thanh niên ngọn núi thứ nhất hiện ra một tia sát cơ mãnh liệt, gã cắn vào chót lưỡi để phun ra một ngụm máu tươi, tay phải giơ lên trảo một cái, lại nhanh chóng ấn vào mi tâm của mình.
Thân thể của gã lập tức chấn động, khí huyết trong chốc lát giống như thao thiên, làn da trên người hoàn toàn biến thành màu đỏ, cả người tựa như hóa thành một huyết nhân, bên trên còn lập lòe một cảm giác sắc bén.
Thân thể của gã mơ hồ như một đã thành một thanh đại kiếm huyết sắc vậy.
Sau khi huyết sắc bao phủ toàn thân thể thì gã liền xông lên, phá không lao về phía Hứa Thanh đang đứng.
Cảm giác nguy hiểm vẫn còn hiện lên trong lòng Hứa Thanh, nhưng hắn không chút do dự mà mạnh mẽ nâng hai tay lên, sau đó chợt vung ra phía ngoài, mười một đạo pháp khiếu bên trong cơ thể, mỗi một đạo đều có linh hải 500 trượng, đồng loạt được đưa ra bên ngoài, sau đó tập trung vào một chỗ.
Một linh hải có trình độ hùng hậu tới 5500 trượng chợt bộc phát ở chung quanh hắn, ngay khi bộc phát liền trực tiếp chiếu rọi khắp biển khơi, khiến cho 5500 trượng biển cấm bốn phía lập tức dấy lên, dung hợp vào trong linh hải của hắn, bên trong lập tức nồng đậm khí tức của biển cấm, tựa như hóa thành một loại trấn áp nào đó.
Thanh huyết kiếm do thanh niên ngọn núi thứ nhất hóa thành, trong một khắc tới gần liền trực tiếp đâm vào phía trên.
Âm thanh nổ tung vang vọng, linh hải 5500 trượng của Hứa Thanh kịch liệt chấn động, sau đó nhanh chóng bị triệt tiêu, mà huyết kiếm do thanh niên biến thành cũng run rẩy mãnh liệt, nơi mũi kiếm cũng đang xuất hiện dấu hiệu muốn tan vỡ.
Quá trình này cũng không liên tục quá lâu, sau 10 hơi thở thì huyết kiếm do thanh niên biến thành bỗng nhiên tan vỡ chia năm xẻ bảy, thân thể của gã cũng bay ngược lại, nhưng ngay một cái chớp mắt khi gã bay đi, linh hải hơn năm nghìn trượng của Hứa Thanh trực tiếp nhúc nhích hóa thành một nắm đấm thật lớn, hung hăng nện một đại quyền về phía đối phương.
Biển khơi gào thét, thanh niên ngọn núi thứ nhất phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, đôi mắt điên cuồng co rút lại, trong khoảnh khắc nguy cơ trước mắt, gã không chút do dự lấy ra một hạt châu rồi bóp chặt.
Lập tức có một đám sương mù lượn lờ ra, ngăn cản một kích kinh khủng này của Hứa Thanh, đồng thời gã cũng nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Sắc mặt của thiếu niên rất khó coi, gã không muốn đánh nữa, một mặt là gã cảm thấy không làm gì được đối phương, một phương diện khác thì gã đã bị trình độ linh hải hùng hậu của tên đệ tử ngọn núi thứ bảy này hù dọa rồi, gã nhìn không thấu được tu vi của đối phương, nhưng cảm giác hẳn là cách hình thành mệnh hỏa không xa.
Nhưng trong một cái chớp mắt khi gã bỏ chạy, một cái bóng mờ màu đen hình như đã ẩn tàng ở trên biển từ thật lâu rồi, giờ phút này rốt cuộc đã tìm được cơ hội, nó đột nhiên lao lên rồi trực tiếp quấn quanh chân của người thanh niên này.
Trong khi sắc mặt người thanh niên này đang đại biến, một que sắt màu đen cũng đã ẩn núp từ lâu ở dưới lớp cát lập tức tới gần, phóng thẳng đến cổ của người thanh niên.
Tất cả những thứ này đều tới quá đột ngột, tâm thần thanh niên xém chút nữa thất thủ, trong giây phút sinh tử vô cùng mãnh liệt, khi que sắt màu đen đã gần kề, một tiếng vỡ vang lên từ trên cổ của gã.
Nhưng không hề đâm xuyên thấu, mà nơi cái bóng quấn quanh hình như cũng lần đầu gặp phải đối thủ, thân thể thanh niên này tựa như bôi dầu vậy, rất nhanh liền giãy giụa rút ra.
Nhưng đại giới để có thể hóa giải khoảnh khắc sinh tử này, là một khối ngọc bội thiếp thân treo trên người thanh niên này bỗng vang lên tiếng rặc rặc vỡ vụn.
Đây là vật mà sư phó đưa cho gã để bảo vệ tính mạng, từ một trình độ nào đó thì nó có thể chết thay gã một lần, nhưng bây giờ nó đã tan vỡ, trong ánh mắt thanh niên này lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể của gã cấp tốc bay đi, nhanh chóng đi về nơi xa.
Chỉ là ngay ở phía sau gã, Hứa Thanh phất tay, Pháp Thuyền từ bên trong hòn đảo hoang trong nháy mắt mở cánh ra bay tới, thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái liền đạp ở phía trên, theo cái bóng và que sắt màu đen trở về, Hứa Thanh nhanh chóng đuổi theo thanh niên đang bỏ chạy, toàn bộ hành trình đều không có chút chần chờ nào.
Đối phương rất mạnh, thậm chí có thể nói là một vị Trúc Cơ mạnh nhất mà Hứa Thanh gặp phải ngoại trừ đội trưởng đã mở ra Huyền Diệu Thái.
Nếu ngày trước lão tổ Kim Cương Tông gặp phải người này, sợ là chỉ trong ba cái hô hấp liền bị người ta đánh chết, nhưng ở trong lòng của Hứa Thanh, người dám đoạt đồ của mình, vậy thì liền nằm trên danh sách phải giết của hắn rồi, giờ phút này hắn tăng nhanh tốc độ, cấp tốc truy kích theo đối phương.
.