Quang Âm Chi Ngoại


Ban đêm, Hứa Thanh mơ một giấc mộng.

Đây là lần đầu tiên trong hơn sáu năm, hắn được ở trong một căn phòng xa hoa đến như vậy, cũng là lần đầu tiên không cảm thụ thấy rét lạnh bên ngoài, đồng thời càng hiếm có hơn, đó là ngủ mơ.
Trong mơ, cái thế giới này không hề tàn khốc, bầu trời cũng không có khuôn mặt của Thần Linh, phụ mẫu ở bên cạnh hắn, thậm chí còn có một ca ca.
Mà hắn thì vô ưu vô lự cùng một đám bạn cùng đi đến trường, sau khi tan học lại trở về trong mái nhà ấm áp, ăn cơm tối cùng thân nhân, ngủ một giấc thoải mái.
Chỉ là bộ dạng thân nhân trong mơ, có chút mơ hồ.
Hắn rất muốn đi thấy rõ, nhưng kiểu gì cũng giống như có một đoàn sương mù bao phủ, cho đến khi sáng sớm đến, Hứa Thanh nằm ở trên giường, mở mắt ra.
Hắn nhìn qua nóc nhà, hòa hoãn một lát, giống như từ trong mơ hoàn toàn tỉnh lại, lặng lẽ nhìn bốn phía... 
Trong phòng ngói màu xám đen, chẳng những có bàn cùng giường, còn có một phòng rửa mặt, mặt đất tản ra hơi ấm, đó là hơi nóng do bếp lò đêm hôm qua lưu lại.
Trên mặt đất, có một cái chiếu và một cái bồ đoàn, một bên còn có một cái giá sách trống trơn.

Nhìn như đơn giản, nhưng ở trong lòng Hứa Thanh, như này đã rất là xa hoa.
Hứa Thanh thở sâu, đi về phía phòng rửa mặt, cẩn thận thò tay thả vào trong nước, nhìn bàn tay tràn đầy vết tích chậm rãi tan các màu sắc ra, hắn nhanh chóng giơ lên. 
Cúi đầu ngó nhìn một lát, sau đó xoa xoa ở trên người, lại làm cho cái tay bị dính bẩn lại, hắn ngẩng đầu nhìn qua mình trong gương.

Toàn thân mặc áo da rộng thùng thình, một đầu tóc màu đen nhưng rất lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dơ bẩn, cùng với một cặp mắt trong suốt. 
Chỉ nhìn một chút, theo Hứa Thanh xoay người nhìn về phía cửa sổ, sự trong suốt trong mắt liền bị lạnh lùng thay thế.

Thiên địa ngoài cửa sổ, gió tuyết đã ngừng, ánh sáng ló dạng, ánh mặt trời hiện lên, hòa tan một trận tuyết cuối cùng của mùa đông, những bông tuyết chầm chậm tan biến khỏi mặt đất.
Trên nhưng cái cây ở xa, theo từng dấu vết tuyết hòa tan, có một cái mầm xanh nở rộ, giống như đang nói với tất cả mọi người, mùa xuân... 
đã đến rồi.
Hứa Thanh đi ra khỏi gian phòng, theo thói quen liếc mắt nhìn phòng của Lôi đội, mà hơn mười đầu chó hoang trong sân, cũng không ngẩng đầu, chỉ là cái đuôi ở trên mặt đất lướt qua lướt lại, coi như là chào hỏi.
- Có lẽ nên đi làm chút gì đó.
Hứa Thanh thì thào trong lòng, trong mắt lộ ra một tia kiên định.
Vì vậy hắn đẩy cửa viện đi ra ngoài, mục tiêu rất rõ ràng, chính là chỗ lều vải của đoàn xe khám bệnh.

Sáng sớm, thập hoang giả trong doanh địa không phải rất nhiều.
Hứa Thanh dần dần tới gần về phía đoàn xe, ánh mắt của những thị vệ ở chỗ đó cũng đều đảo qua trên người hắn, mà Hứa Thanh cũng dần dần đã nghe được ở trong lều vải của lang trung, mơ hồ truyền đến tiếng đọc sách.

Chần chờ một chút, Hứa Thanh lặng lẽ đứng ở bên ngoài lều, lẳng lặng chờ đợi.
Trong ánh mắt của đám thị vệ bốn phía mang theo tia dò xét, sau khi quan sát một phen, hơn phân nửa thu hồi, nhưng vẫn có mấy tên như cũ, trước sau lưu ý vị trí hắn đứng.
Hứa Thanh không để ý những thứ này, bởi vì theo tiếng đọc sách trong lều vải truyền ra, thời gian dần trôi qua, hắn nghe có chút nhập thần, đồng thời hắn cũng phát hiện, bên trong lều vải không chỉ đơn thuần có tiếng đọc sách, còn bao hàm khảo hạch.
- Kim Nữu Thảo, còn có tên là Tam Diệp Châu, Tán Hàn Thảo, toàn bộ đều là thực vật đơn lẻ thuộc hệ thủy, sống lâu năm trên thân thảo dược, sống ở dốc núi, ẩn náu ở những cánh đồng bát ngát ẩm ướt, phân bố ở vùng phía nam âm u lưỡng châu Nam Hoàng và Nghiễm Linh, công dụng có thể trị khỏi ho, thanh nóng giải độc, tiêu ứ và trừ vết sưng, đối với vết thương bị độc xà cắn, có hiệu quả trị thương, phối hợp...!thanh âm của thiếu nữ, nguyên bản tràn đầy tự tin, nhưng nói một hồi, liền có chút chần chờ.
- Phối hợp cái gì?
Bên trong lều vải, lời nói của Bách đại sư uy nghiêm, giống như rất nghiêm khắc.
- Phối hợp Tê Hỏa Hoa làm thuốc luyện chế, mượn dương hóa âm, có thể hình thành một giọt dịch thể tị độc, là một trong tài liệu căn bản của Đại Hóa Đan.
Thiếu nữ phảng phất có chút ít sợ hãi, lời nói cũng nhanh hơn không ít, nói xong còn rất thở phào một cái.
Hứa Thanh ở bên ngoài lều, nghe những thứ này, càng ngày càng nghiêm túc.
- Bạch Bối Căn, còn có tên...!Ách, là thực vật hệ bạch thu có rễ, hơi nhỏ và đắng, nơi sản sinh...!Công dụng trị ngũ tạng...
Tiếp theo là thiếu niên kia, gã vừa nói vừa chần chờ, đến đằng sau liền trực tiếp dừng lại, hiển nhiên đã quên mất.
Bên trong lều vải, thiếu nữ ngồi cùng một chỗ với thiếu niên, vẻ mặt giờ phút này căng thẳng, rất là sốt ruột, nhưng hết lần này tới lần khác không nghĩ ra, xin giúp đỡ nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ bên cạnh hiển nhiên biết rõ đáp án, nhưng không nhắc nhở, khiến cho thiếu niên cuối cùng chỉ có thể đưa ra vẻ mặt buồn rười rượi.
Mà Bách đại sư đang đứng ở phía trước, giờ phút này quay mắt lại nhìn ra bên ngoài lều, thị vệ một bên cũng lập tức dùng ánh mắt xin chỉ thị.

Bách đại sư suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu, sau đó gõ vào đầu thiếu niên kia một cái rồi hừ lạnh một tiếng.
- Tối nay viết Thảo Mộc Kinh mười lần!
Thiếu niên lần này thật sự muốn khóc, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể cúi thấp đầu, lặng lẽ kêu rên.
Mà sau khi khảo hạch hai người đồ đệ, Bách đại sư bình tĩnh truyền lời ra, bắt đầu nói về chương trình học hôm nay, thanh âm kia so với lúc trước rõ ràng lớn hơn một chút, cũng tỉ mỉ rõ ràng hơn rất nhiều.

Thiếu niên chưa từng chú ý, nhưng cô gái kia rất thận trọng, có chút nghi ngờ, ánh mắt chớp chớp, liếc mắt nhìn ra bên ngoài lều trại, nhìn theo ánh mắt kia, có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy bị ánh mặt trời chiếu rọi ở trên lều vải.
Hứa Thanh ở bên ngoài lều, càng nghiêm túc nghe, Bách đại sư nói ra từng chữ, mỗi một câu, hắn cũng nhớ kỹ toàn bộ trong lòng, sợ đã quên nửa điểm, bởi vì tri thức đối với hắn mà nói, là cực kỳ quý giá vả lại cũng là khát vọng.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thời gian giảng bài ngày hôm nay của Bách đại sư cũng vượt qua trước kia, thời gian vượt qua gần như gấp đôi, cho đến khi mặt trời lên cao, khi bên ngoài lều bắt đầu có thập hoang giả đợi xem bệnh, Bách đại sư mới kết thúc giảng bài, thanh âm khàn khàn truyền ra.
- Thiếu niên phía ngoài, vào đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui