Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu


Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Cẩn Nhu, lại chậm rãi đứng dậy…

Cẩn Nhu nìn từ trên xuống dưới trang phục của Hạ Tuyết, lại hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi Hàn Văn Vũ ném cô ấy ra ngoài, khóe miệng cô khều nhẹ một nụ cười lạnh một phen rồi mới nói: “Thật không ngờ, đêm hôm đó tôi âm kém dương sai, không thể hỗ trợ cô bay lên ngọn cây làm phượng hoàng hả…”

Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn Cẩn Nhu.

“Cô vẫn là cái đức tính này. Sống ti tiện như vậy…” Cẩn Nhu nói xong trực tiếp cười nhạt, tiện hơi thấp phía dưới, khẽ kéo kéo cái bao tay của mình.

Hạ Tuyết nhàn nhạt cười cười, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Cẩn Nhu nói: “Nghe cô nói như vậy, giống như chúng ta đã thật lâu không gặp, đúng là lại có bao lâu không gặp? Mới vài ngày như thế, cô lại nhìn tôi với cặp mắt khác xưa rồi hả? Cô nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi, bởi vì trong mắt cô, thời quá khứ giống như căn bản không tồn tại. Cho nên cô hiện tai Trọng sing, sống lại, sống được so với trước kia càng hạn phúc rồi… Đúng không ?”

Cẩn Nhu chậm rãi cúi đầu, lại nhìn bao tay da của mình, mới sâu xa nói: “Đương nhiên… Tôi mỗi ngày nằm bên người một ông già 60 tuổi, nếu tôi không sống được tốt một chút, tôi như thế nào không làm… thất vọng thân thể trẻ tuổi này của tôi?”

Hạ Tuyết cắn răng một cái, khó chịu tức giận nhìn Cẩn Nhu…

“Còn cần tiền sao?” Cẩn Nhu trực tiếp mở ra ví tiền, từ bên trong lấy ra một tấm chi phiếu…

Hạ Tuyết nở nụ cười… “Hôm nay như thế nào nhiều người cấp cho tôi chi phiếu vậy?”

Cẩn Nhu đem chi phiếu nâng tai không trung, để cho nó trắng bóng dưới ánh đèn, lóe ra một cỗ kỳ quang… Chậm rãi, cô mới nhìn Hạ Tuyết, nói: “Bên trong này có 20 vạn… Coi như đêm đó tôi mua được đêm dầu tiên của cô đi, dù sao cô không phải thật tình với người đàn ông trên giường kia, sau cùng cô cũng không được cái gì… Cầm đi, cùng em trai cô sống qua một ít ngày, nên cũng tính ra… Không tất yếu ở trong này bị người ta ném tới ném đi, đến kêu đi hét.”

Hạ Tuyết nắm chặt quả đấm, quay sang, hốc mắt đỏ lên…

Cẳn Nhu chậm rãi nhìn cô hỏi… “Không cần?”

Nước mắt Hạ Tuyết chảy xuống…

Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết bị tuyết trên không rơi xuống mặt, sáng trong hồng thông, ánh mắt kia hoàn toàn đơn thuần, hình dáng quay mặt đẹp quá đẹp quá… Trong lòng cô căng thẳng, loại ánh mắt phẫn hận này, khuôn mặt phẫn hận này, cô thở mạnh, lạnh lùng mở miệng: “Tôi hận chết cái bộ dáng cao cao tại thượng của cô, giống như người khác cũng không là người, chỉ có mình cô đầy đủ ương ngạnh. Cô có gì đặc biệt hơn người? Không phải một ngày làm công việc gấp năm lần người bình thường? Còn bị ném đi như con chó, ở trước mặt tôi giả bộ cao quý cái gì?”

Hạ Tuyết lâu đi nước mắt trên mặt, liền muốn xoay người rời đi…

“Cô hận tôi… hãy lấy chút tiền bán trinh đi… Trước kia… Cô chừng nào thì tới nhà của tôi, đều là đi về nhà…” Cẩn Nhu đột nhiên lấy tronng túi mình, lấy ra vài tờ 100 đồng, ném trên tuyết, sau đó liền xoay người rời đi…

Hạ Tuyết sửng sốt nhìn mấy tờ 100 dồng đỏ rực trên tuyết, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống…..

“Tôi không hận cô… Cẩn Nhu…” Hạ Tuyết sâu xa nói.

Cẩn Nhu dừng lại trên tuyết, cũng không xoay người…

Tôi không có hận cô… Nguyên tưởng rằng, cô gả cho lão tổng Tam Á, là cô đồng ý, đúng là lại như thế nào đồng ý, cũng không thể bỏ đi linh hồn kia, cô quan tâm tôi, đều phải nói những lời độc ác như vậy… tôi không hận cô… cô không ngừng mất đi người yêu của cô, cô lại vẫn mất đi người yêu… Thậm chí cô đã mất đi khả năng yêu người ta… Vậy cô còn có cái gì?” Hạ Tuyết sâu xa nói…

Cẩn Nhu lạnh lùng xoay người nhìn cô: “Mặc kệ người tôi có bao nhiêu ti tiện, đều đã cao quý so với cô.”

Hạ Tuyết khẽ thở dài, không có nói nữa, xoải bước đi về phía trước…

Hàn Văn Vũ ôm vai, đứng ở phía trong cửa chính, lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng lưng Hạ Tuyết …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui