Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu



“Trương.
.
.
.
.
.
Trương.
.
.
.
.
.
Trương Đạo diễn.
.
.
.
.
.
Ông đến đây có việc a?” Hàn Văn Vũ khẩn trương cười nói với Trương Kính Trung.

Hạ Tuyết hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
.
.
.
.
.

Trương Kính Trung khẽ nhếch môi cười nói: “Vừa rồi dường như tôi nghe được tiếng kêu của mấy con dê nhà tôi, cho nên tới đây xem thử.
.
.
.
.
.”

“Dê?” Hàn Văn Vũ nhướng mày, cười nói: “Nhà của chúng tôi làm sao có thể có dê? Chúng tôi cũng không thích ăn thịt dê!”

“Tôi cũng không nói nhà của cậu có dê, càng không nói cậu thích ăn thịt dê hay cậu muốn làm thịt!” Trương Kính Trung mỉm cười nói.

Hai mắt Hạ Tuyết đảo qua một vòng, đột nhiên lanh trí đi tới trước mặt Trương Đạo diễn nói: “Trương Đạo diễn, ông vào nhà ngồi một chút.
.
.
.
.
Hôm nay, tôi làm món ăn rất ngon.
.
.
.
.”

Vẻ mặt Hàn Văn Vũ bắt đầu khẩn trương vặn vẹo, nhìn cô nhóc điên này!

“Không được, không được.
.
.
.
.
.
Cám ơn hai người.
.
.
.
.
.
Tôi đi dọc theo chân núi một chút, xem có thể mấy con dê đã về đến nhà hay không……” Trương Kính Trung mỉm cười nói xong, hai tay chắp sau lưng, đi bộ về phía trước!

Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết lập tức chạy ào vào vườn hoa nhỏ, vòng ra phía sau vườn hoa, lập tức nhìn thấy mấy con dê kia trong rào chắn đang khoan khoái ngủ.
.
.
.
.
.
Hạ Tuyết nói với Hàn Văn Vũ: “Anh ôm dê con, tôi kéo dê lớn!! Mau lên!”

“Tốt!!” Hàn Văn Vũ lập tức ôm lấy con dê con, sau đó chạy nhanh ra ngoài, Hạ Tuyết chạy đến trước mặt con dê lớn, một tay nắm cái sừng của nó, kéo về phía trước, cố hết sức kéo đi.
.
.
.
.
.
Nhưng con dê kia có lẽ ở nhà bọn họ được ăn ngon quá, không chịu đi tới, chết cũng không chịu đi, Hạ Tuyết đầu đầy mồ cố sức kéo, vừa kéo vừa chửi: “Mẹ mày!! Không phải mày cảm thấy tao trẻ tuổi, xinh đẹp nên không muốn đi hả ? Tao nói cho mày biết, tao cũng là mẹ, nếu mày không đi cho tao, tao sẽ hầm mày, nấu nước canh uống tẩm bổ cho Bảo bối của tao!!”

“Beeeeee ……….” Con dê kia lập tức nhảy dựng lên, vô cùng nhàn nhã hất cái đuôi nhỏ!

“Có phải muốn dọa mày mới bằng lòng đứng lên cho tao hả!! Hừ! ! Đi …..” Hạ Tuyết cầm một nhánh cây xua con dê đi ra, lúc này Hàn Văn Vũ đã chạy về tới, ôm lấy một con dê nhỏ khác chạy ra bên ngoài.
.
.
.
.
.

Hạ Tuyết vội xua con dê lớn đi ra, nhìn trái phải hai bên, tạm thời không nhìn thấy người khác, khẩn trương đem con dê kia xua chạy về hướng nhà Trương Kính Trung.
.
.
.
.
.

Hai người cùng nhau đuổi con dê lớn và dê con về nhà Trương Kính Trung, đóng rào chắn lại, vừa định đi, con dê lớn lại chạy đến, đi theo bọn hắn về nhà.
.
.
.
.
.

“Tao cho mày đi theo hả!!” Hạ Tuyết tức giận vươn tay, hung hăng tát con dê núi một bạt tai, kêu to: “Sau này tao với mày không liên quan nhau!!”

Con dê kia lắc đầu qua bên phải, giống như không nở bỏ Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.

“Hừ!!” Hạ Tuyết không nói nữa, cùng Hàn Văn Vũ chạy nhanh về nhà, nói: “Còn một con!!”

Hai người bọn họ hưng phấn đi về nhà, ai ngờ nhìn thấy Trương Kính Trung, đứng ở bên trong rào chắn nhà bọn họ, nhìn trái nhìn phải, bọn hắn hút một ngụm khí, dọa người ta giật mình, ha ha ha cười to, vội vàng đi ra phía trước nói: “Trương Đạo diễn, ông đến tìm dê sao?”

“Không có, không có, không có.
.
.
.
.
.” Trương Kính Trung mỉm cười nói: “Chỉ là vừa rồi lúc tôi đi qua nhà cậu, nghe thấy tiếng con dê con của tôi kêu, không biết có phải nó tìm không thấy mẹ, chạy vào trong nhà cậu hay không.
.
.
.
.
.”

“Có việc này?” Hàn Văn Vũ ngây thơ trợn mắt, bắt chước trò trẻ con của Hạ Tuyết vừa rồi làm, mở rào chắn, cười nói: “Vậy ông vào xem.
.
.
.
.
.”

“Được.
.
.
.
.
.” Trương Kính Trung đi vào.

Hai mắt Hàn Văn Vũ sắp rơi ra đến nơi, nhìn Hạ Tuyết, muốn biết tại sao lại như vậy.
.
.
.
.
.

Hạ Tuyết nháy mắt, nhìn chăm chú tên đàn ông chết tiệt này, sao lại ứng xử trở thành như vậy, nàng giậm chân đi vào trong, thậm chí lén chạy vào phòng khách nhỏ, sau đó xông vào phòng bếp, nhanh chóng từ phía trước phòng bếp xông ra vườn hoa nhỏ, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Trương Kính Trung truyền đến, nàng lập tức ôm con dê con, vọt vào phòng bếp, đem con dê con nhét vào tủ chén, “phịch” một tiếng đóng cửa lại.
.
.
.
.
.

Trương Kính Trung đi đến phía sau vườn hoa nhỏ, nhìn một chút, thất vọng nói: “Ái chà.
.
.
.
.
.
Lúc nảy tôi tưởng rằng … con dê này có thể chạy đến nhà cậu chơi, con dê này không đáng giá …… không đến nổi bị mất a.
.
.
.
.
.”

Hạ Tuyết cầm nồi cơm điện, đi tới vo gạo nói: “Làm sao có thể? Ha ha ha ha.
.
.
.
.
.”

Trương Kính Trung cũng đành nở nụ cười khổ, nói với Hàn Văn Vũ: “Thật xấu hổ, đã quấy rầy, nếu có thấy con dê nhà tôi, cho tôi biết một tiếng……”

“Vâng! Trương Đạo diễn!!” Hàn Văn Vũ miễn cưỡng cười nói.

“Tôi đi trước đây.
.
.
.
.
.” Trương Kính Trung mỉm cười nói dứt lời, xoay người rời khỏi.
.
.
.
.
.

Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết khẩn trương nhìn Trương Kính Trung vừa đi ra ngoài, giống như bị mất hơi thở, ngồi xổm trên mặt đất, bị hù chết rồi…….

“Nơi này tại sao lại có con dê?” Một âm thanh lạnh lùng đột ngột từ trước sân truyền đến.
.
.
.
.
.

Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết kêu to một tiếng “A”, khẩn trương lao ra, nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc tây phục đẹp đẽ quý phái, áo khoác dài, mang bao tay đen, đứng ở giữa vườn hoa nhỏ, kế bên chân hắn là con dê con mà Hạ Tuyết giấu đi, đang đi tới đi lui tìm cỏ ăn, Hạ Tuyết hoảng sợ ôm lấy con dê kia, rất không khách khí nói với Hàn Văn Hạo: “Tôi nuôi nó để chơi đùa không được sao?”

Nàng nói vừa xong, giống như một trận gió chạy mất!

Hàn Văn Hạo nhìn người này nhiều ngày không gặp, tính tình vẫn nóng nảy, hắn hừ một tiếng …

“Anh, Sao anh lại tới đây?” Hàn Văn Vũ vội pha trò, đi đến gần anh hắn, hỏi.

“Vừa rồi phi cơ bay ngang qua nhà chú, muốn vào thăm chú một chút, thuận tiện có việc muốn bàn!” Hàn Văn Hạo vừa nói vừa cởi bao tay, đi vào trong phòng, hắn vừa mới đi vào phòng khách, đã nhìn thấy Hạ Tuyết ngồi xổm bên phòng bếp, đang cho con dê con ăn cỏ lúa mạch, không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt của hắn hơi lóe ra, quay đầu đi đến bên sofa, lại nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách đặt một lon sữa bột dành cho phụ nữ có thai, đã mở ra.
.
.
.
.
.

Hắn trầm mặc, nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, lại nghi hoặc nhìn em trai ……

“A……….!” Hàn Văn Vũ cười ngồi trên sofa, chỉ chỉ lon sữa bột nói: “Từ sau khi Hạ Tuyết bị thương, lại đột nhiên thay đổi khẩu vị, rất thích uống sữa bột, em trai thấy cô ấy thích uống, nên mua một chút để trong phòng cho cô ấy uống lúc nào cũng được.
.
.
.
.
.
Dù sao có dinh dưỡng rất tốt! !”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cởi áo khoác, ngồi ở trên sofa!

“Em đi pha cà phê cho anh!” Hàn Văn Vũ chạy đi pha cà phê, Hạ Tuyết vẫn ngồi xổm trên sàn nhà cho con dê con ăn cỏ lúa mạch, nhìn kia con dê con đáng yêu như thế, nàng đột nhiên cười hihihi, có phần ôn nhu.
.
.
.
.
.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui