Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu


Chương 15

– Phụ nữ nhất định phải có một cây son môi trong người, bởi vì để chuẩn bị cho đàn ông hôn bất cứ lúc nào…

Màn hình trên quãng trường Thế Kỷ to lớn đang hiện lên hình ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp, thanh lịch, quyến rũ, cô mặc chiếc váy dài màu tím, đứng bên cạnh hồ nước màu xanh lam, tay cầm một cây son môi, đôi môi đỏ mộng quyến rũ hé nở một nụ cười rất ngọt ngào…

– Nghe nói nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên đêm qua đã cùng tổng giám đốc của tập đoàn tài chính quốc tế Hàn thị cùng nhau trãi qua một đêm xuân…

– Sau khi nhận được tin tức đã có rất nhiều phóng viên tới khách sạn này thề phải chụp được hình để làm chứng cứ…

– Có tin đồn rằng Tổng giám đốc Hàn đã quan hệ với Nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên một năm, nên tối qua hai người hẹn gặp mặt để tính toán chi phí chia tay…

– Dạ Thiên Thiên cùng ảnh đế Cố Thần Phong có tình cảm lưu luyến với nhau khi cô mới bắt đầu nổi tiếng, vì thế nên đã quyết định chia tay với Hàn Văn Hạo…

– Cũng có tin đồn Hàn Văn Hạo sắp sửa đầu tư lớn vào công ty điện ảnh Xing để ủng hộ mỹ nhân Cao Lâm Lâm, nên mới khiến nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên tức giận, đòi gặp mặt ở khách sạn Tam Á để thương lượng – giao dịch: đổi lấy hợp đồng đóng quảng cáo sẽ ký kết ba năm với công ty châu báu thuộc tập đoàn Hàn thị…

Tất cả tin đồn đều được thổi tung khắp nơi…

Phóng viên ở bên ngoài khách sạn Tam Á, khẩn trương theo dõi…bọn họ dường như muốn phá hỏng đại sảnh phía trước của khách sạn…tranh giành nhau để lấy được tin tức nóng hổi nhất…

Bên ngoài khách sạn Tam Á vô cùng náo nhiệt, các nhân viên của khách sạn đều nhận được mệnh lệnh không được tiết lộ bất cứ điều gì, im lặng ở yên vị trí công tác của mình…

Một chiếc Rolls-Royce dẫn đầu, chậm rãi hướng đến khách sạn Tam Á, theo sau đuôi là bảy chiếc xe màu đen đều có rèm che…

Có ký giả biết được Hàn Văn Hạo sẽ ngồi vào chiếc xe kia nên xông đến trước đầu xe đứng chờ, nhìn chòng chọc cửa ra vào khách sạn, vì biết thế nào Hàn Văn Hạo cũng phải đi ra…

Từ trong bảy chiếc xe màu đen đều có rèm che, bước ra gần hai mươi người mặc đồ đen, họ đều là vệ sĩ của Hàn gia, mỗi người đều im lặng, nghiêm túc bước nhanh vào trong khách sạn Tam Á…

Tổng giám đốc của khách sạn lập tức tiến lên, dẫn họ đi đến phòng của Tổng thống…

Tả An Na đã nhanh chóng đứng ở trước cửa phòng Tổng thống từ lúc nào, im lặng chờ đợi…thời gian trôi qua từng giây từng giây một, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập của những vệ sĩ vọng đến mỗi lúc một gần…

Tả An Na không quay đầu lại nhìn, tiếp tục kiên nhẫn, im lặng chờ đợi…

Rốt cục, cửa phòng cũng được mở ra, Hàn Văn Hạo vẫn mặc bộ đồ âu phục đắt tiền như cũ, nghiêm nghị bước nhanh ra ngoài…Tả An Na sửng sốt khi nhìn thấy không có ai bên cạnh Hàn Văn hạo…

Hàn Văn Hạo cũng không kiên nhẫn được, xoay người nhìn cô gái đứng trong phòng…

Vẻ mặt Hạ Tuyết mờ mịt, cô mặc chiếc áo đầm ngang ngực màu đỏ thẫm dài thướt tha, mái tóc được búi hơi cao, phía trên cài chiếc trâm Ngọc Hồ Điệp – biểu tượng của Hàn gia, trang điểm tinh xảo, mang đôi giày cao gót mười hai cm, đứng ở trước mặt mọi người tựa như cô dâu mới trong đêm tân hôn, đột nhiên ánh đèn lóe sáng liên tục xung quanh, làm tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ của cô…

– “Các người…rốt cục muốn làm gì?”, Hạ Tuyết nóng lòng nhìn họ hỏi.

Hàn Văn Hạo không nói gì, nhưng mà chợt nhìn thấy đôi môi hồng nhạt của cô, hai tròng mắt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo chợt lóe sáng, vẫy tay gọi người đến, ra lệnh…

– “Cho tôi một cây son môi màu đỏ thẫm”

– “Dạ”

Người trang điểm nhanh chóng lấy ra một cây son môi màu đỏ, giống như cây son mà Dạ Thiên Thiên đã quảng cáo, đưa tới trước mặt Hàn Văn Hạo…

Hàn Văn Hạo không nói hai lời, từng bước tiến lên nhận lấy cây son môi, một tay mạnh mẽ ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Hàn Tuyết, đem cô áp vào trong lồng ngực mình…

 

Chương 16

“Anh muốn làm gì?”, hai tay Hạ Tuyết đặt trên ngực Hàn Văn Hạo, ngước nhìn người đàn ông này, cô sợ tới mức hồn vía bay lên mây…

“Đừng nhúc nhích…Tôi không thích phụ nữ có đôi môi nhợt nhạt!”, Hàn Văn Hạo nói xong thì liền bá đạo nắm chặt chiếc gáy của cô, một tay cầm cây son kia tự mình vẽ loạn lên môi cô…

“Nhưng mà tôi không thích son môi màu đỏ thẫm…”, Hạ Tuyết không muốn gần gũi Hàn Văn Hạo như thế này một chút nào, bởi vì khi ở trong lồng ngực người đàn ông này, cô cảm nhận được hơi thở nóng bức từ người này tỏa ra, khiến cô lo lắng và nghẹt thở, cũng khiến cô nhớ tới những cảnh ở trong phòng lúc nãy, môi cô cảm thấy rất rất đau…

Hàn Văn Hạo cầm cây son môi trong tay, sau đó áp sát vào người cô thật gần, không thèm để ý đến thái độ của cô, giọng nói chậm rãi mà tràn đầy sức mạnh, “Nếu muốn đôi môi của cô đỏ thắm xinh đẹp…ngoại trừ dùng son môi, còn có một biện pháp…”

Hạ Tuyết vừa nghe được lời này, đôi mắt cô liền chơm chớp, nhìn Hàn Văn Hạo, năm ngón tay trắng mềm của cô đặt trên ngực Hàn Văn Hạo, cô muốn đẩy người đàn ông bá đạo này ra, lùi về phía sau, nhưng nhìn thấy ánh mắt và hơi thở nóng bỏng của người này, cô không dám…

“Hôn cô”, Hàn Văn Hạo nói rất rõ ràng.

Hạ Tuyết thả lỏng người, trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo…Bởi vì lúc này có mặt rất nhiều người nên cô không sợ, còn nghĩ là Hàn Văn Hạo sẽ e dè, nhưng mà chỉ trong nháy mắt cô lập tức hiểu được, người đàn ông này có thể giết chết người ở bất cứ nơi đâu…

Hàn Văn Hạo nhìn thấy thái độ thỏa hiệp của Hàn Tuyết thì cười khinh thường, lại chợt nhìn thấy giây phút ấy đôi môi Hạ Tuyết mấp máy, lộ ra một hàm răng trắng sáng, đều đặn rất đẹp…Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe sáng, liền bá đạo ở trước mặt mọi người mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thậm chí tiến sâu vào trong, cùng đầu lưỡi cô quấn quýt dai dẳng, mười ngón tay bóp chặt chiếc hông cô, cứ như thế không biết đến khi nào mới dừng lại…

“Ưm. . . . . .” Hạ Tuyết chịu không nổi nắm chặt tay lại, Hàn Văn Hạo lại xiết chặt đôi vai cô, cô định xoay thân mình, giãy dụa thoát khỏi người này, theo bản năng cô nhìn những người bên cạnh, nhưng dường như mọi người đều quá quen thuộc với tình cảnh như thế này, nên vô cùng bình tĩnh…

Hàn Văn Hạo hung hăng hôn đôi môi mềm mại của cô, sau đó mới chậm rãi buông cô ra, liếc mắt nhìn thấy trong mắt Hạ Tuyết lóe lên sự tức giận thì liền mĩm cười ngạo nghễ, vuốt ve chiếc cằm của cô, hỏi “Không vui sao?”

Hạ Tuyết không dám lên tiếng, nhưng mà trong ánh mắt cô có chút tức giận, có chút suy nghĩ vòng vo, vẫn là bởi vì cô sợ Hàn Văn Hạo nên cắn răng nhịn…

Hàn Văn Hạo lại vuốt ve khuôn mặt cô, nhìn thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia là sự cô đơn, buồn bã, lại lấy son môi vẽ loạn trên môi cô…

Hơi thở Hạ Tuyết dồn dập, cũng không biết là do tức giận hay hồi hộp, hay là do nguyên nhân khác, muốn cử động cũng không dám cử động, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Văn Hạo, bởi vì cô biết nếu cô không nhìn thì chắc chắn người này sẽ làm chuyện gì đó thể hiện sự bá đạo của mình…

Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, tiếp tục cầm cây son tô môi cô đến khi xong xuôi, ngay sau đó, trong nháy mắt đem cây son vứt đi như vứt rác, không nói hai lời, ngay tức khắc nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Hà Tuyết bước đi ra ngoài…

“Chúng ta đi đâu, tôi phải về nhà, tôi…tôi…”, Hạ Tuyết muốn nói cô không muốn ở cùng một chổ với Hàn Văn Hạo…

Hàn Văn Hạo giống như không có nghe thấy những lời cô nói, nhanh chóng đem Hạ Tuyết vẫn còn trong lồng ngực, đi vào thang máy, ấn nút, lập tức cửa thang máy đóng lại, lại nhanh như chớp áp Hạ Tuyết vào một bên vách của thang máy…

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hàn Tuyết nói: “Đừng làm cho tôi bắt cô cầu xin! Chuyện này là do người bạn tốt của cô đã gây phiền toái cho tôi!”

“Tại sao nói bạn tốt của tôi đem đến phiền toái cho anh, rõ ràng là chính anh đã làm cho người ta quăng…”, Hạ Tuyết nhanh chóng đem hết những lời định nói nuốt hết vào trong, khi cảm giác mình trở nên lạnh ngắt, cô mở to đôi mắt sợ hãi nhìn Hàn Văn Hạo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui