Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu


Chương 23

Cuồng phong rống giận, tuyết bay tán loạn……

Hai người từng là bạn bè tốt nhất, ở trước vận mệnh, trở mặt……

Hạ Tuyết không nói nữa, chậm rãi xoay người rời đi……

Cẩn Nhu lạnh lùng nhìn làn váy tao nhã màu đỏ thẩm của Hạ Tuyết…… “Cứ cố gắng nếm thử một chút cảm giác của kẻ có tiền đi…… Nếu không phải tối hôm qua tao giúp mày một phen, có thể mày còn đang ăn cơm trắng, vừa ăn vừa cầm khăn lau máu mũi…“

Hạ Tuyết không lên tiếng, tiếp tục đi, chân đã lạnh như băng, nước mắt rơi xuống, từng giọt chảy dọc theo khuôn mặt nõn nà……

Cẩn Nhu cũng cắn răng xoay người, kéo hành lý rất nặng, rời đi đến……

Hạ Tuyết càng đi tâm càng đau, rốt cục vẫn là xoay người, nhìn bạn thân biến mất ở trong tuyết bay, nước mắt của cô rơi, khổ sở ngồi xuống, khóc nói: “Một câu thực xin lỗi…… Tôi đã có thể tha thứ cho cô…… Bởi vì cô giống tôi, đều là những đứa nhỏ có số rất khổ…… Chỉ cần một câu thực xin lỗi, tôi liền sẽ tha thứ co cô…… Vì sao phải nhẫn tâm như vậy, nói như vậy……”

Cẩn Nhu tiếp tục đi, vừa đi vừa phẫn hận rơi nước mắt…… “Thế Vĩ…… Anh chờ em…… Em nhất định sẽ trở về, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua mỗi người bọn họ, em muốn bọn họ hối hận vì đã hủy tình yêu của chúng mình…… Em vì anh, ai em đều có thể bán đứng…… Cho dù là người từng là bạn thân nhất của em………”

Cô nói một phen cho hết lời, lau khô nước mắt, tiếp tục đi……

Hạ Tuyết nghĩ bạn thân sắp đi đến nơi đó? Nhân sinh của cô ấy, sẽ thế nào?

Di động lại vang lên……

Hạ Tuyết vội vàng tiếp điện thoại…… “A lô……”

“Hạ Tuyết” Viên Trường mỉm cười chào.

“A…… Thực xin lỗi……” Hạ Tuyết vội vàng lau khô nước mắt nói với Viên Trường: “Thực có lỗi, nhờ dì giúp trông Hạ Hân lâu như vậy, cháu lập tức trở về đi……”

“Không vội…… Đứa bé này thực ngoan…… Chỉ là tối hôm qua cháu tắt điện thoại, cho nên bác sĩ cho cháu, cháu không nghe…… Điện tới nhà của chúng ta, bác sĩ nói cháu phải đi bệnh viện…… Nói có chuyện gấp……” Viên Trường nói.

Thân mình Hạ Tuyết mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên tuyết, sợ tới mức run rẩy bất an……

“Hạ Tuyết? Cháu làm sao vậy? Cháu có việc gì sao?” Viên Trường lo lắng hỏi…… “Mấy ngày nay dì thấy thân thể chúa có chút không khỏe…… cháu có chuyện gì, nhất định phải nói với dì…… Dì nhất định sẽ giúp cháu ……”

Hạ Tuyết cái gì cũng nói không nên lời, thân càng ngày càng đáng sợ run rẩy, trái tim sắp ngừng đập, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nhìn tuyết khắp trời, giống như thiên đường…… Đây là thiên đường sao? Mẹ…… Mẹ…… Con rất sợ hãi…… Con rất sợ một mình đi bệnh viện đối mặt với hết thảy…… Mẹ……

Hạ Tuyết nắm di động, khóc lên……

 

Chương 24

Xe taxi chậm rãi dừng ở trước bệnh viện……

Hạ Tuyết cắn răng mang giày cao gót, chịu đau, sắc mặt tái nhợt vô lực đi xuống xe, đứng ở trước bệnh viện, nhìn một màu trắng thê lương, hốc mắt của cô rưng rưng, cắn răng cười nói: “Đúng…… Chính là như vậy…… Luôn phải đối mặt …… Lại không rõ ngày nào sẽ chết…… Hiện tại mình còn có thể nhìn thấy mặt tròi, không phải sao? Thế giới này vẫn là của mình……”

Cô đi nhanh vào bệnh viện……

Lầu hai……

“Ngày hôm qua người bệnh vừa mới tới kia, liền như vậy đi rồi sao?” Có cô y tá thực kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy…… Tối hôm qua nửa đêm đi ……”

“Rất đáng tiếc, cô gái kia mới mười tám tuổi thôi……”

“Ai…… Sống chết có số“

Hai y tá vừa nói chuyện vừa đi qua Hạ Tuyết, một người đụng trúng bả vai Hạ Tuyết một cái, cả người thân mình Hạ Tuyết mềm nhuyễn trên mặt đất, sợ hãi đáng thương run rẩy, rối loạn nhìn hoàn cảnh chung quanh, một đoàn màu trắng sáng giống là ánh sáng thiên đường, ở nơi nào đó sẽ mở ra một cánh cổng……

“Cô không sao chứ?” Hai y tá khẩn trương nâng Hạ Tuyết dậy, nhìn bộ dáng cô đáng thương, đều nói không ra lời……

“Không có việc gì……” Hạ Tuyết nuốt nuốt cổ họng, thở gấp gáp, tay run rẩy vịn trên mặt tường, từng bước một đi đến văn phòng bác sĩ……

“Chân của cô bị thương……” Có một y tá khẩn trương nói với Hạ Tuyết: “Gót chân chảy máu…… Muốn đi băng bó một chút không?”

Đầu óc Hạ Tuyết trống rỗng, chỉ cảm thấy thân run rẩy lạnh như băng, vô lực suy yếu nói: “Băng bó gì chứ…. Máu có cái gì phải trân quý ? Máu của tôi là không đáng trân quý nhất……… Máu của tôi đã hư, cho tôi ta sống không được……”

Cô nói xong, nước mắt liền tràn mi, chảy qua môi tái nhợt, dọc theo cằm rơi xuống…… Cô mở to hai mắt mông lung đẫm lệ, nhìn văn phòng bác sĩ ngay trước mắt, cô lại cắn răng một cái, ngồi chồm hổm ở góc tường cạnh cửa, nhẹ giọng nức nở……

“Không có việc gì đi……” Một giọng nam từ tính thực êm tai, từ phía trên đỉnh đầu Hạ Tuyết truyền đến……

Hạ Tuyết ngẩng đầu, trừng mắt hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt, mặc áo màu blouse trắng, đeo kính cận, tay cầm một sấp tài liệu chuẩn đoán bệnh, tao nhã nhìn Hạ Tuyết, nhưng bởi vì hắn là bác sĩ, có lẽ theo thói quen nhìn người bệnh này đáng thương, ánh mắt của hắn, vẫn là thản nhiên , không có nhiều đồng tình cùng thương tiếc……

Hạ Tuyết nhanh lắc đầu, lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói…… “Không có việc gì……”

Hàn Văn Kiệt nhìn kỹ Hạ Tuyết một chút, mới nhẹ dùng ngón tay thon dài, mở cửa, mới chậm rãi nói với Hạ Tuyết: “Cô chắn cửa của tôi……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui