Niên Tiểu Mộ còn đang buồn bực vì sao bà cụ Dư lại khăng khăng bắt cô ngồi bàn chính, nghe thấy lời của bà, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang vị trí bà nói.
Trên bàn ăn, vị trí trung tâm là bà cụ Dư ngồi, bên tay phải của bà là Dư Việt Hàn, bên trái là Tiểu Lục Lục.
Theo lý thuyết, thân phận cô là hộ lý của Tiểu Lục Lục, cho dù có ngồi cũng sẽ ngồi bên cạnh Tiểu Lục Lục.
Nhưng bà cụ Dư lại để cô ngồi bên cạnh Dư Việt Hàn.
Niên Tiểu Mộ ngây ngẩn.
“Thưa bà, cháu còn…”
“Mau ngồi xuống, xem biểu diễn nào!” Bà cụ Dư trầm giọng ra lệnh, giọng nói có phần uy nghiêm.
Niên Tiểu Mộ, “…”
Người nhà họ Dư đều giỏi thay đổi sắc mặt thế sao?
Niên Tiểu Mộ lo sợ bất an kéo ghế, ngồi xuống.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, sườn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng của Dư Việt Hàn lập tức đập vào mắt.
Hô hấp của cô cứng lại.
Định uống một ngụm nước để cho đỡ áp lực.
Tay vừa vươn ra ngoài, cầm cốc nước, người đàn ông bên cạnh cô cũng vươn tay ra bưng cốc nước…
Động tác hai người nhất trí, giống như đã bàn bạc trước.
Niên Tiểu Mộ buông tay, vội vàng chuyển sang cầm lấy ly sâm banh.
Khuôn mặt lộ rõ bối rối, ừng ực ừng ực uống, một hơi uống hết một ly sâm banh.
“Hức…”
Uống quá nhanh, liền nấc một cái.
Cô thề, cô chỉ quá khẩn trương vì sợ mất mặt.
Kết quả, lại làm ra chuyện mất mặt này…
Thấy Dư Việt Hàn quay đầu gửi ánh mắt “quan tâm” đến phía cô, khiến cô ước gì có thể nhét đầu luôn vào ly rượu!
Trên sân khấu.
Trình Lai Mỹ đã chuẩn bị xong, ngẩng đầu liền thấy người ngồi bên cạnh Dư Việt Hàn là Niên Tiểu Mộ.
Cô ta ghen tị, siết chặt nắm đấm.
Dù vậy, cô ta vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, yểu điệu bước lên sân khấu, ngồi xuống trước cây đàn piano.
Chuyện khác cô ta không dám nói, nhưng mà cô ta rất tự tin với trình độ đàn piano của mình, cô ta còn từng lấy được giải thưởng quốc tế lớn, đừng nói là nhà họ Dư, dù có là cả thành phố H, e rằng cũng không tìm được người nào giỏi hơn cô ta.
Cô ta chắc chắn sẽ khiến cho mọi người nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa!
Trình Lai Mỹ nâng tay, tiếng đàn du dương bay bổng khắp phòng tiệc theo sự di chuyển của ngón tay cô ta.
Cô ta đang đàn một khúc nhạc rất nổi tiếng, độ khó rất cao.
Hơn nữa đến cuối, tiết tấu rất nhanh, không cẩn thận sẽ đàn sai.
Vì để mọi người đều khen ngợi, Trình Lai Mỹ cố ý luyện thật lâu, vừa ra tay, đã thu lấy không ít khen ngợi…
“Không nhìn ra, cô gái trẻ tuổi như vậy lại có thể đàn piano đến trình độ này.”
“Đây là một khúc nhạc có độ khó rất cao, cô gái này lại đàn được, đúng là tài mạo song toàn.”
“Đúng vậy…”
Lời bàn luận trong phòng tiệc ít nhiều cũng rơi vào lỗ tai của Trình Tú Lộ.
Tức khắc, bà ta liền giống như được khích lệ, đắc ý ngẩng đầu.
“Mẹ, mẹ xem, Mỹ Mỹ cẩn thận chuẩn bị vì đại thọ của mẹ không, tất cả mọi người đang khen con bé đó!”
“Quả thật không tồi.” Bà cụ Dư nhàn nhạt đáp lại một câu.
Nghe vậy, Trình Tú Lộ giống như nhận được kim bài miễn tử, nhìn về phía Dư Việt Hàn.
“Việt Hàn, chuyện trước đó khẳng định là hiểu nhầm, cháu xem, coi như Mỹ Mỹ cũng lấy ưu điểm bù khuyết điểm, chuyện đuổi con bé đi khỏi nhà họ Dư có phải nên…”
“Khúc nhạc này, hộ lý nhà họ Dư cũng đàn được, còn muốn khen thưởng?” Dư Việt Hàn buông ly, đôi mắt đen lạnh lùng hơi hơi nhấc lên.
Trình Tú Lộ ngơ ngẩn, “Có… có ý gì?”
Niên Tiểu Mộ nghe thấy mấy chữ “hộ lý nhà họ Dư” từ miệng anh, rùng mình một cái.
Một dự cảm xấu này lên trong lòng.
Không đợi đại não của cô tiêu hóa lời anh nói, Dư Việt Hàn chậm rãi mở miệng, “Nếu Niên Tiểu Mộ đàn hay hơn cô ta, có phải thím sẽ chịu phạt cùng cô ta không?”