Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 1
 
Khi Bạch Lộ theo chân cảnh sát xông vào Tử Sắc Niên Hoa - động đốt tiền lớn nhất thành phố, Cảnh Ngôn đang say sưa uống quên trời đất.
 
Ngồi bên cạnh là hai cô gái, một cô có dáng người bốc lửa, gương mặt xinh đẹp, một cô dáng người thanh tao tựa một bông sen trắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lúc khom người rót rượu để lộ ra đường khe ngực, đường rãnh trắng ngần, sâu khoắm khiến người ta khó mà rời mắt.
 
Anh gác hai chân dựa lên sô pha, chiếc sơ mi trắng trên người đã cởi ra hai cúc áo trên cùng để lộ một vùng da nhỏ trắng bóc, xương quai xanh thẳng tắp rất đẹp.
 
Gương mặt tuấn tú ấy nở một nụ cười mỉm, nhếch nhẹ môi, khóe mắt khẽ hất lên mê hoặc động lòng người.
 
Cho dù lúc này xung quanh đang rất hỗn độn, náo loạn bởi sự đột nhập của cảnh sát, trong bầu không khí hốt hoảng lo sợ, anh vẫn ngồi thảnh thơi không thèm động đậy, toàn thân toát lên phong thái cao ngạo, xuất trần.
 
Quả đúng như vậy, hai vị cảnh sát bên cạnh chỉ hỏi thăm lấy lệ mấy câu, sau khi kiểm tra CMND xong thì cho đi.
 
Đám bạn bên cạnh bắt đầu bỡn cợt.
 
“Ôi, hôm nay lại đến càn quét rồi!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chúng ta đều là những công dân gương mẫu mà.”
 
“Đúng không Cảnh Thiếu?”
 
Mấy vị cảnh sát không bận tâm đến đám thanh niên miệng lưỡi uốn éo này, tiếp tục đi thẳng lên lầu đạp cửa. Bạch Lộ vội vàng cầm máy ảnh đi theo lên trên, không nhìn anh lấy một lần.
 
Hôm nay vẫn không thu hoạch được gì, Bạch Lộ chán chường bước ra khỏi cửa, Triệu Nghiên - thực tập sinh mới đến đi bên cạnh líu ra líu ríu.
 
“Chị Lộ, những người đó có lai lịch như thế nào? Sao không tóm được tên nào thế nhỉ.”
 
“Phúc hai đời." Bạch Lộ bình thản phun ra ba chữ.
 
“Nhưng cái người ở giữa thật là đẹp trai, xì, vừa nãy để ý nhìn thấy tên của anh ta trên CMND, em tra một chút đây.”
 
Triệu Nghiên nói xong thì cúi đầu bấm điện thoại, chưa đầy vài giây sau chỉ nghe thấy luôn miệng á ố kinh ngạc.
 
“Trời đất, cái tên Cảnh Ngôn này lai lịch lớn đến vậy.”
 
“Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thiếu Lâm - công ty bất động sản lớn nhất thành phố.”
 
“Chính là Thiếu Lâm đã chi phối hơn phân nửa nền kinh tế thành phố Lâm.”
 
“Quả đúng là đại gia, đại gia….”
 
Cô vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm trong miệng, điệu bộ hết sức kinh ngạc. Bạch Lộ vẫn không hề dao động, lấy điện thoại ra gọi xe.
 
Hai người bắt xe về đài truyền hình. Triệu Nghiên vẫn còn chưa định thần lại, cả đường đi cứ nhắc đến mãi, Bạch Lộ không nhịn được ngắt lời: “Được rồi, thu xếp xong mọi thứ thì có thể ra về rồi.”
 
Cô ấy thè lưỡi có chút ngại ngùng.
 
“Dạ vâng, chị Lộ.”
 
Khi Bạch Lộ về đến nhà thì nghe tiếng nước đang chảy ào ào từ phòng tắm. Cô cúi người thay giày, treo túi xách lên, vào phòng chuẩn bị thay chiếc quần dài và áo sơ mi đang mặc trên người.
 
Bôn ba cả một ngày, đầu óc choáng váng, lại thêm lần học việc trước đó không suôn sẻ nên tâm trạng Bạch Lộ vô cùng chán nản.
 
Áo trong thít ngực có chút khó chịu, cô cúi đầu nhắm mắt lại, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi, rồi vòng tay ra sau lưng lách cách mở chiếc cúc chìm.
 
Lục ra được bộ quần áo ở nhà, chiếc sơ mi vừa mới vén ngang đến giữa lưng thì nghe thấy tiếng kêu ở cửa. Bạch Lộ nhanh chóng mặc áo vào lại, âm thầm thấy chán nản.
 
Vừa nãy cô quên khóa trái cửa.
 
“Em về rồi à?”
 
“Ừm." Cô không quay đầu lại mà chỉ đáp nhẹ một tiếng, cố ý để người khác tự giác mà tránh đi. Chỉ là tiếng bước chân tiến đến càng gần, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô.
 
Giọng nam trầm ấm, khàn nhẹ vang lên bên tai.
 
“Niễu Niễu…” [1]
 
Anh thì thầm, đặt bờ môi ấm nóng mềm mại lên vai cô, từng chút kéo xuống chiếc áo sơ mi mà ban nãy cô vội vàng kéo lên, để lộ ra tấm lưng trắng ngần như tuyết.
 
Người phía sau gần như si mê hôn lên làn da trắng ngần ấy, đôi môi ấm nóng di chuyển tới lui trên đôi xương cánh bướm mỏng manh đầy quyến luyến.
 
Bạch Lộ kìm lại sự run rẩy của cơ thể, nhìn chăm chăm về phía trước hít thở thật sâu, tiếp đến đẩy đôi tay đang đặt trên hông cô ra, rồi mặc lại chiếc áo sơ mi.
 
“Cảnh Ngôn, tránh ra đi!”
 
Ở phòng khách, Bạch Lộ mặc một bộ đồ ở nhà bằng bông rộng thùng thình, mở tủ lạnh lấy một chai nước đá, vặn nắp, ngửa đầu uống một hơi.
 
Cảnh Ngôn ngồi dựa bên cạnh nhỏ nhẹ giải thích.
 
“Bọn Tần Tử Nhiên gọi ra giúp vui, anh không hề chạm vào hai cô gái đó dù chỉ là một ngón tay, khe trống ở giữa chỗ ngồi có thể để được một ly rượu”.
 
Bạch Lộ không nói gì, vẻ mặt bình thản, tay vặn chặt nắp chai lại rồi quay người đi về phòng, chỉ quăng lại một câu.
 
“Ngày mai em về nhà một chuyến!”
 
Cửa phòng trước mặt đóng lại kèm theo tiếng khóa cửa rõ vang. Cảnh Ngôn bấu lấy tóc sau đầu, nhíu mày lẩm bẩm chửi thề.
 
Những ngôi nhà dân cũ kĩ, tường gạch bám bụi, khe tường mọc rêu xanh, bên cạnh là con kênh nước hôi thối, đường phố nhỏ hẹp đông đúc.
 
[1] Niễu niễu: có nghĩa là thướt tha. Trong tiếng Trung nó đồng âm với chữ “Điểu” có nghĩa là loài chim. Ở đây, Cảnh Ngôn sử dụng từ đồng âm để gọi Bạch Lộ là chú chim nhỏ.
 
Bạch Lộ xách túi lên, cẩn thận né qua khỏi một đống gì đó đen sì không phân biệt được ở trên đường, rẽ vào một hành lang tối tăm thiếu ánh sáng bên cạnh.
 
Lấy chìa khóa mở cửa, phòng khách vắng vẻ chẳng có gì bất ngờ, cô đi thẳng về bên phải mở cánh cửa phòng.
 
Bạch Tử Hiên đang ngủ say trên giường, hai má ửng hồng, xem ra ngủ rất ngon.
 
Cô nở nụ cười yên tâm, cẩn thận đóng cửa lại.
 
Trời chập tối, Bạch Tử Hiên tỉnh giấc, lê dép dụi mắt bước ra. Lúc này Bạch Lộ đã bày thức ăn được nấu xong lên bàn rồi, cậu hỏi trong điệu bộ ngái ngủ.
 
“Mẹ đâu?” Một âm thanh đơn thuần trẻ con, hoàn toàn không giống như đang phát ra từ miệng một cậu bé mười lăm tuổi. Bạch Lộ đã quá quen rồi, cúi mặt xới cơm đặt trước mặt cậu.
 
“Mẹ đi ra ngoài rồi, chúng ta ăn trước thôi!”
 
Bà Lộ Phi rất thích tham gia các hoạt động cao cấp dành cho quý bà. Mặc dù bản thân đã rời xa danh hiệu quý phu nhân đã nhiều năm nhưng vẫn không thoát khỏi cái hư danh cao sang quyền quý kia, lúc nào cũng nhiệt tình với các loại hoạt động này.
 
Bạch Tử Hiên gật đầu lia lịa, cầm đũa tập trung ăn cơm, ánh mắt Bạch Lộ ngưng lại, nói: “Hiên Hiên, em vẫn chưa gọi chị.”
 
Cậu vẫn không dừng đũa, tiếp tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng như thể không nghe thấy gì.
 
Bạch Lộ với người qua nâng đầu cậu ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, cô lặp lại từng chữ một: “Hiên Hiên, em vẫn chưa gọi chị.”
 
Ánh mắt cậu đờ ra vài giây, tiếp đến uể oải gọi: “Chị.”
 
Bạch Lộ gật gật đầu rồi mới tha cho cậu ăn cơm.
 
Cơm nước tắm rửa xong, Lộ Phi vẫn chưa về, trên điện thoại có một tin nhắn Wechat từ nửa tiếng trước của Cảnh Ngôn.
 
“Tối nay có về không?”
 
Bạch Lộ lập tức trả lời.
 
“Không về.”
 
Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, không biết là vì chưa thấy hay vì không muốn bận tâm đến cô, Bạch Lộ ngẩn người nhìn chăm chăm vào màn hình.
 
Ảnh đại diện trên Wechat của Cảnh Ngôn là hình một chú cò trắng đơn độc sải cánh được vẽ bằng tay, dáng điệu kiêu hãnh thanh tao, không tương xứng với con người anh, luôn vô tình làm những chuyện khiến cho cô hiểu lầm.
 
Thế nhưng lúc Bạch Lộ mới quen biết anh, ảnh đại diện chính là ảnh này, cho nên chỉ là sự trùng hợp.
 
Mặc dù đêm đêm anh luôn khẽ thì thầm gọi cô là Niễu Niễu, nói rằng cô giống như con cò trắng nhỏ, bên ngoài xinh đẹp, nhưng thực ra bên trong lại kiêu hãnh, cô độc.
 
Vậy nên anh nói cô là một loài chim.
 
Niễu Niễu.
 
Bạch Lộ về nhà một tuần, ban ngày cùng Bạch Tử Hiên đi tản bộ, tối đến lại vào phòng cậu kể chuyện.
 
Cậu vẫn không nói lời nào, yên tĩnh đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
 
Lộ Phi hay thấy thế, thường sẽ lạnh lùng cạnh khóe cô vài câu.
 
Khóe miệng nhếch nhẹ, khóe mắt hất lên trông có vẻ rất khắt khe.
 
“Chứng tự kỷ không chữa được, hay là nghĩ cách làm thế nào để lừa được Cảnh Ngôn đi, cậu ta mới là niềm hi vọng cho nửa đời còn lại của con đó.”
 
Bà nói xong thấy Bạch Lộ không thèm để ý, vẫn săm soi bộ móng tay đỏ chót mới sơn, thì lại tiếp tục nói khích: “Chạy về đây đã nhiều ngày như vậy, cũng không thấy người ta đến tìm…”
 
“Có một số chuyện một khi đã vờ như không thấy thì là không thấy, đừng suốt ngày cãi nhau với người ta.”
 
Đáp lại bà là tiếng Bạch Lộ hung hăng đóng sầm cửa lại một cái “rầm”.
 
Tiếng động lớn vang lên bất ngờ khiến Lộ Phi giật bắn mình tim đập thình thịch, bà lập tức im bặt, chốc lát không chịu được nữa lại lẩm nhẩm mắng, sợ làm Bạch Lộ phát điên lần nữa.
 
Bây giờ Bạch Lộ là con gà đẻ trứng vàng cho bà, không được đắc tội.
 
Bạch Tử Hiên ngồi trên sàn nhà dường như vẫn không nghe thấy tiếng động lớn như thế, vẫn cúi đầu tập trung lắp bức tranh lắp ghép trước mặt.
 
Vẻ mặt an nhiên tập trung, chìm đắm trong thế giới của riêng mình mà không bị người khác quấy rầy.
 
Bạch Lộ lặng yên ngồi cạnh nhìn cậu, vẻ mặt không chút cảm xúc.
 
Cuối tuần khi Bạch Lộ trở về, căn phòng vô cùng sạch sẽ, không hề có dấu vết của người ở.
 
Cô lấy điện thoại ra lướt tìm một vòng bạn bè của Tần Tử Nhiên, lúc sau bấm trở về, thoát tài khoản đăng nhập lại, chuyển sang tài khoản khác.
 
Bạch Lộ thẳng tay nhấn vào ô tìm kiếm ở trên cùng, rồi gõ vào ba chữ CCN.
 
Dòng chú thích có tên “Cục cưng nhỏ” hiện ra ngay lập tức.
 
Cô nhìn ba chữ này với ánh mắt cay cú không chịu được, ngay lập tức gõ vào hộp thoại.
 
“Hôm nay em nấu cơm, mấy giờ anh về?”
 
Rất nhanh chóng.
 
“Ở nhà đấy à? Anh về ngay đây.”
 
“Vâng.”
 
Cảnh Ngôn phi về nhanh như bay, đồ ăn gần như vừa mới cho vào nồi thì bên ngoài đã vang lên tiếng gầm xe ô tô, tiếp đến là tiếng leng keng từ ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập quen thuộc tiến đến phía sau.
 
Anh vòng hai tay qua eo, kéo cô vào lòng rồi tựa đầu bên cổ cô.
 
“Vợ à, anh muốn làm chết em.”
 
“Mấy hôm nay đi đâu?" Bạch Lộ không đẩy anh ra mà thản nhiên hỏi, tay vẫn không ngừng xoay đảo thức ăn làm phát ra âm thanh từ nồi nấu.
 
Giống như âm thanh bị tra tấn thời xưa, Cảnh Ngôn chợt thấy trong lòng run lên rồi co rúm lại.
 
“Anh vẫn ở nhà đấy thôi.”
 
Âm cuối kéo dài ra như đang nũng nịu, âm thanh trong trẻo, mềm mại phát ra cũng có phần đáng yêu.
 
Vẻ mặt Bạch Lộ vẫn không đổi, nhanh nhẹn tắt bếp, quay người lại nhìn anh chăm chú rồi nhếch nhẹ khóe môi.
 
Cảnh Ngôn lập tức không dám nói thêm lời nào.
 
Thứ anh sợ nhất chính là vẻ mặt này của Bạch Lộ.
 
Không vui không giận nhìn bạn chằm chằm, mặt nở nụ cười nhưng ánh mắt lại không một chút cảm xúc.
 
Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng lại khiến anh không dám nhìn thẳng vào.
 
Bạch Lộ không phải là kiểu phụ nữ vừa nhìn vào đã thấy đẹp, nhưng khi đã nhìn thì chắc chắn sẽ rất khó quên.
 
Đường nét trên gương mặt cô nếu nhìn riêng thì không có gì xuất sắc, nhưng tổng thể lại rất cân xứng, tao nhã xinh đẹp, cùng với gương mặt trái xoan nhỏ nhắn rất ưa nhìn.
 
Điểm thu hút người khác nhất chính là khí chất toát ra từ cô.
 
Dáng người Bạch Lộ mảnh mai nhưng không yếu ớt, có đường cong thích mắt, nhất là đường xương vai và lưng vô cùng tuyệt đẹp, khi bước thẳng hệt như một chú cò trắng nhỏ.
 
Vừa xinh đẹp, vừa tao nhã, lại có chút kiêu hãnh khiến người khác thích thú.
 
Cảnh Ngôn cũng không cách nào đoán được, tại sao đã nhiều năm trôi qua, Bạch Lộ vẫn có thể giữ nguyên sự kiêu hãnh đó, còn anh vẫn cứ si mê nó.
 
Cảnh Ngôn cúi mặt nhìn, khẽ nói: “Bọn Trần Thiên Hạo mới mở một câu lạc bộ, anh qua đó hỗ trợ mấy ngày.”
 
Bầu không khí rất yên lặng, Bạch Lộ không nói gì nhưng Cảnh Ngôn vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng phía trên. Anh hít thở chậm lại không nghĩ ra được chuyện gì.
 
Rõ ràng là mọi người đều chặn Bạch Lộ, ngay cả việc gửi yêu cầu kết bạn cũng không dám.
 
Một lúc lâu sau, khi Cảnh Ngôn gần như suýt quỳ xuống nhận lỗi, một tiếng nói bình thản cất lên, tuy lạnh lùng rợn người nhưng Cảnh Ngôn lại thấy như có mùa xuân tràn về.
 
“Ăn cơm nào.”
 
“Được, được." Anh vội vã gật đầu, nhanh nhảu nhận lấy chiếc đĩa từ tay cô, niềm nở kéo ghế ra cho Bạch Lộ.
 
Bạch Lộ cũng đã quen rồi, từ từ ngồi vào ăn cơm.
 
Đến tối, Cảnh Ngôn vẫn nán lại phòng cô không muốn rời đi, bị Bạch Lộ ném thẳng gối vào người. Anh ấm ức với lấy rồi ôm ra đến cửa, Bạch Lộ thật muốn chụp ảnh lại cái dáng vẻ đó rồi gửi cho list bạn bè.
 
Kết hôn được ba tháng, Cảnh Ngôn đã hoàn toàn phá vỡ đi hình tượng trước đây.
 
Cô vẫn còn nhớ rõ ngày mà hai người chính thức gặp nhau lần đầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui