Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 11
 
Trong bầu không khí kì lạ, chỉ có Cảnh Ngôn là thoải mái như lúc đầu, cúi nhìn vân vê ngón tay Bạch Lộ, môi nhẹ mỉm cười.
 
"Có muốn hát không?" Ánh mắt anh liếc qua chiếc micro trên bàn trà ra hiệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không." Bạch Lộ quả quyết từ chối.
 
"Vậy em muốn nghe gì? Anh hát cho em nghe." Cảnh Ngôn cúi người cầm lấy chiếc micro, miệng nở nụ cười làm say đắm lòng người.
 
"Ừm. . ." Bạch Lộ trầm ngâm một lát, sau cùng dè dặt mở lời: "Anh cầm tay là được rồi."
 
Ánh mắt Cảnh Ngôn tràn ngập suy nghĩ sâu xa, nhìn cô hai giây, sau đó rất chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha, đi đến bên chiếc máy chọn bài hát.
 
Ngón tay khẽ chọt vài cái trên màn hình, hình ảnh trước mắt bị đổi ngang, khúc nhạc dạo đầu vang lên.
 
Bạch Lộ có chút sững sờ, là bài "Tình anh tự nguyện" của Dữu Trừng Khánh, là ca khúc chủ đề trong "Vườn sao băng" đã làm mưa làm gió đại lục rất nhiều năm về trước.
 
Giọng nam trầm ấm êm tai cất lên, hòa quyện với giai điệu đơn giản dễ nghe trong phút chốc đã kéo người nghe về lại thời điểm ấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhẹ nhàng, quen thuộc, ca từ, giai điệu lại mang chút ngây ngô.
 
Làm người khác lập tức cảm nhận được sự ngưỡng mộ khó mà kiềm chế đối với người con gái yêu thương, đồng thời lại mang tâm trạng nhút nhát, tự ti.
 
Một bài hát tràn ngập tình yêu và sự hồi hộp.
 
Hiếm khi Cảnh Ngôn có thể hát ra cảm xúc này.
 
Lại còn hay một cách kì lạ.
 
Bạch Lộ nhìn người đang cầm micro, trong lòng bỗng thấy vui sướng hẳn lên.
 
Kết thúc một bài hát, cả căn phòng vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi nhiệt liệt, trong đó Trần Thiên Hạo nói to nhất.
 
"Cảnh Thiếu hiếm khi muốn hát, các vị đang ngồi đây hôm nay xem như được mở mang tầm mắt rồi."
 
"Chỉ e là nhờ phúc của ai kia." Tần Tử Nhiên nháy mắt nhìn Bạch Lộ.
 
Cảnh Ngôn cúi đầu cười, cầm micro bước đến ngồi xuống cạnh Bạch Lộ, đưa tay ôm eo cô, dáng vẻ thanh nhàn dựa lưng ra sô pha, đôi chân dài miên man không có chỗ để tiện gập lại trên mặt nền.
 
Đến bài hát tiếp theo.
 
Đây là bài tiếng Quảng Đông.
 
"Beyond thích anh."
 
Bạch Lộ nhìn người bên cạnh, Cảnh Ngôn mắt sáng long lanh, ẩn chứa nụ cười nhìn cô.
 
"Mưa phùn mang theo gió ướt đẫm con đường hoàng hôn."
 
"Gạt đi nước mưa, đôi mắt vô cớ ngước lên."
 
Tiếng hát từ từ cất lên, giọng gần giống với bài hát đầu, lại còn phát âm đúng chuẩn giọng Quảng Đông cực kỳ hay.
 
Có một sức hấp dẫn đặc biệt hơn so với khi bình thường nói tiếng phổ thông.
 
Giọng hát dần đến đoạn cao trào.
 
"Thích anh."
 
"Đôi mắt đắm say."
 
"Tiếng cười mê hoặc."
 
Cảnh Ngôn nghiêng đầu mỉm cười nhìn sang Bạch Lộ, lời ca chậm rãi phát lên, từng câu từng chữ xâm chiếm tâm trí cô không thể cưỡng lại được.
 
Bạch Lộ và anh nhìn nhau vài giây rồi giật mình nhìn sang chỗ khác.
 
Cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, từ từ bình tĩnh lại nhịp tim đang có chút rối bời.
 
Cảnh Ngôn hát năm, sáu bài. Không khí trong phòng đã đạt đến đỉnh điểm, những người khác đều lần lượt lên chọn bài hát, bỏ trống bàn mạt chược kia.
 
Bạch Lộ dùng ánh mắt còn lại liếc sang vô cùng tự nhiên, sau một lúc thì len lén nhìn.
 
Cảnh Ngôn thấy vậy cười thầm, tiến gần lại khẽ hỏi: "Em muốn chơi mạt chược không?"
 
"Được thôi." Bạch Lộ như miễn cưỡng gật đầu.
 
Hai người vừa đi qua bên kia ngồi, một phụ nữ trong đó cũng ngồi vào theo, sau đó đưa hai tay ra bắt đầu xáo bài.
 
Ngón tay thon dài trắng nõn ấn trên mạt chược màu xanh lá, móng tay được tô vẽ màu đỏ thẫm rất dễ làm người khác để ý.
 
"Ay da, rất lâu rồi tôi cũng chưa chơi bài, đến chơi một cửa không vấn đề gì chứ Cảnh Thiếu?" Ánh mắt cô ta khẽ lướt sang nhìn Cảnh Ngôn, bờ môi cũng rất đỏ rực.
 
Mặt rất lạ, Bạch Lộ tin chắc mình chưa gặp lần nào.
 
"Đương nhiên là được rồi, đang sợ không có ai chơi đây."
 
Cảnh Ngôn khẽ cười lịch sự, sau đó cúi đầu nói nhỏ vào tai Bạch Lộ: "Đây là bạn gái của Tạ Lục – con trai cả của Trường Nguyên."
 
Bạn gái? Đầu óc Bạch Lộ lập tức hiện ra tin tức kết hôn của Tạ Lục trước đó không lâu, sau đó nhanh chóng hiểu ra.
 
Cô không thể hiện ra chút gì khác thường, mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt rồi gật đầu như lời chào hỏi.
 
Cảnh Ngôn nhìn xung quanh một vòng, vẫy tay Tần Tử Nhiên đang tràn trề khí thế hát hò.
 
"Tần Tử Nhiên, lại đây ngồi cho đủ cửa."
 
"Tôi đây vừa mới nhập cuộc mà." Tần Tử Nhiên phản bác.
 
"Đừng, cậu nhập cuộc mới đáng sợ đấy. Nhanh lại đây, đừng đầu độc lỗ tai người ta nữa." Cảnh Ngôn cười nói.
 
Tần Tử Nhiên mắng mỏ hai câu, kéo theo Trần Thiên Hạo – người đang muốn nhận micro từ tay anh ta cùng đi đến.
 
"Đi đi, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia nào."
 
Bốn người đủ thành một ván, Cảnh Ngôn vẫn vậy ngồi xem bên cạnh.
 
Ván thứ nhất Tần Tử Nhiên tự sờ[1], cực kỳ khoái chí, tiếp đến Trần Thiên Hạo cũng hồ bài[2]. Chơi hết hai ván, Bạch Lộ đã lên tay rồi, tiếp đến cả buổi tự sờ cống hoa[3] liên tục.
 
Tần Tử Nhiên móc tiền ra, miệng oang oác.
 
"Đã nói không chơi, không thì chơi rồi, ai mà thắng được Bạch Lộ chứ."  Chuyện lần trước anh ta còn nhớ như in, đánh bài hai tiếng đồng hồ, Bạch Lộ ăn mấy trăm nghìn.
 
Tần Tử Nhiên không nhịn được oán trách, lườm Cảnh Ngôn một cái.
 
Sau đó lại đánh vài lượt nữa. Vẫn là Bạch Lộ vượng may mắn, người phụ nữ đối diện ngửa bài, vẻ mặt tối sầm.
 
"Không được rồi."
 
"Từ khi vào bàn đến bây giờ không hồ nổi một lần, xem ra vận may hôm nay cực kỳ tệ."
 
Cô ta vẫn nở nụ cười nũng nịu, chỉ là lúc này có phần cứng đơ. Tạ Lục đang chơi bài tú lơ khơ ở cách đó không xa nghe được tình hình thì nhìn qua, thấy vậy hô to.
 
"Cục cưng cứ việc đánh, ông đây chỉ có mỗi tiền."
 
[1] Tự sờ: một thuật ngữ trong mạt chược, chỉ một cách để hồ bài của người chơi. Người chơi xếp hình hồ bài bằng cách tìm bài trong tường bài của chính mình, chứ không phải bằng con mạt chược của người khác đánh ra.
 
[2] Hồ bài: trong mạt chược có nghĩa là lấy mười bốn (hoặc mười bảy) con bài trong tay người chơi xếp thành bốn hoặc năm chồng bài thuận hoặc khắc, thêm một đôi tượng. Chồng bên thuận hay khắc đều do ba con bài xếp thành, còn đôi tương là do hai con bài giống nhau xếp thành.
 
[3] Cống hoa: khi người chơi có ba con bài giống nhau do bản thân giành được hoặc con bài giống khác nhưng do người khác bắt được xếp thành bài cống, sau đó con bài tẩy tiếp theo là bài mà người chơi muốn hồ.
 
"Ay da, đây không phải là chuyện có tiền hay không, đánh bài là để vui, thua mãi thế này có ý nghĩa gì nữa." Ánh mắt cô ta nhìn sang Bạch Lộ có hàm ý gì đó.
 
Người để ý đều có thể nghe biết đang thầm nói bóng gió Bạch Lộ chăm chỉ, khi ấy không ai nói gì.
 
Chỉ có Bạch Lộ vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên khẽ nói với mạt chược.
 
"Là như vậy đấy, phải thắng mãi như tôi thế mới vui."
 
Vài người lúc đó không nói gì.
 
Một âm thanh bỗng nhiên chen vào.
 
"Ba thiếu một, vậy tôi vào chơi một cửa thôi." Tô Vận mỉm cười nhẹ nhàng, chậm rãi bước đến.
 
Người phụ nữ đối diện lập tức đứng dậy nhường chỗ, giọng uốn éo vén lại tóc xoay người đi ra.
 
"Ay da, tôi phải qua giúp Tạ Lục nhà tôi đếm tiền rồi. . ."
 
Tô Vận nhu mì ngồi xuống, ánh mắt cười mà như không nhìn quanh một vòng, sau cùng nhìn trên người Bạch Lộ vài giây rồi bắt đầu xáo bài.
 
"Không phải chứ. . ." Tần Tử Nhiên gào lên: "Hôm nay sợ là đến cái quần lót cũng thua mất. . ."
 
"Bây giờ đi còn kịp không?" Trần Thiên Hạo mặt khóc lóc.
 
Bạch Lộ liếc mắt nhìn về Cảnh Ngôn hỏi dò, anh cúi người qua thầm thì giải thích.
 
"Cô ấy có học tính nhẩm, có thể ghi nhớ bài."
 
"A." Bạch Lộ gật đầu, Cảnh Ngôn tiếp: "Cho nên khi bọn anh đánh bài đều không cho cô ấy tham gia."
 
"Vậy bây giờ có thể từ chối không?" Bạch Lộ nhìn sang người đã bắt đầu xếp bài ở đối diện, hỏi.
 
Cảnh Ngôn ho nhẹ hai tiếng, mắt nhìn lơ đãng xung quanh không nói tiếng nào.
 
Bạch Lộ rất bình tĩnh xòe tay về phía anh.
 
"Gì đấy?" Cảnh Ngôn nghi ngờ.
 
"Ví tiền."
 
". . ."
 
Cảnh Ngôn ngoan ngoãn lấy ra chiếc ví da màu đen rồi đặt vào tay cô, Bạch Lộ ra vẻ đảm đương, trực tiếp mở ví rút ra một xấp tờ tiền màu đỏ đặt lên bàn.
 
"Nghe nói Tô tiểu thư rất giỏi về tính toán, làm người khác có chút sợ sệt."
 
"Thế nên?" Tô Vận nhướn mày, nhìn xấp tiền cạnh tay Bạch Lộ, hỏi: "Đây là có ý gì?"
 
"Đây là sự tôn kính dành cho Tô tiểu thư."
 
Bạch Lộ mỉm cười, bắt đầu xáo bài.
 
Đúng như những gì người khác nói, sau đó Bạch Lộ không còn chút ưu thế nào. Từ khi Tô Vận ngồi vào liên tục hồ bài, đánh hết bảy đôi xanh một màu trong một lần.
 
Xấp tiền đỏ ở góc bàn vơi đi rất nhanh.
 
Người đối diện lại lật bài.
 
Bạch Lộ cầm lên những tờ tiền cuối cùng, khẽ cười đứng lên.
 
"Tôi vẫn không bằng Tô tiểu thư, hay là Cảnh Ngôn vào chơi đi?"
 
Cảnh Ngôn lập tức lắc đầu từ chối, khẽ cười: "E là không được rồi, thua sạch tiền trong ví rồi."
 
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó cầm áo khoác và túi xách đang vắt trên ghế của Bạch Lộ, đứng lên chào tạm biệt: "Không còn sớm nữa, chúng tôi về trước nhé."
 
"Mọi người cứ chơi vui vẻ." Anh nhẹ gật đầu với mọi người, ôm vai Bạch Lộ đi ra cửa.
 
Vừa ra cửa, Cảnh Ngôn cẩn trọng từng tí một nhìn sang sắc mặt Bạch Lộ, chỉ là trong lòng người kia vẫn bình thản như không, lúc lên xe vẫn ngồi đếm tiền có chút vui vẻ.
 
Cảnh Ngôn yên tâm hơn chút, vừa nhìn đường phía trước, vừa ngó sang bên cạnh, tiện miệng hỏi dò: "Tối nay thắng bao nhiêu?"
 
"Vừa đúng gấp đôi số tiền anh thua." Bạch Lộ mỉm cười, nhìn Cảnh Ngôn đang hoảng sợ muốn nói, Bạch Lộ lại bỗng nhiên hỏi.
 
"Đúng rồi, chuyện Triệu Kỳ Minh đó muốn kết thông gia với nhà họ Lý là có thật không?"
 
Ngón tay Cảnh Ngôn bỗng nhiên nắm chặt vào vô lăng, vô cùng dè dặt hỏi: "Sao bỗng nhiên em lại hỏi đến chuyện này?"
 
"Chột dạ à?" Bạch Lộ nhướn mày, nhìn Cảnh Ngôn đang định lựa chọn câu chữ nói, nhớ đến lời nói lúc nãy của Tô Vận, cô lại bình tĩnh giải thích.
 
"Những gì cô ấy nói vốn chính là sự thật, em cũng không để tâm gì."
 
"Chỉ là Triệu Kỳ Minh và Ngữ Yên trước kia. . ."
 
Bạch Lộ lựa lời nói tiếp.
 
"Có mối quan hệ tự nguyện từ cả hai phía."
 
Xong cô nói thêm.
 
"Tình cảm của Ngữ Yên dành cho anh ấy rất sâu đậm."
 
"Cô bạn này của em đúng là. . ." Cảnh Ngôn khẽ cười đánh vào vô lăng, vẻ mặt có hàm ý gì đó.
 
Phía trước là ngã tư đang đèn đỏ, xe dừng lại, anh nghiêng sang nhìn Bạch Lộ, ánh mắt sâu thẳm.
 
"Triệu Kỳ Minh có thể gặm sạch xương cô ấy mà không chừa lại miếng nào."
 
"Còn về chuyện kết thông gia."
 
"Chín trên mười là thật."
 
Lòng Bạch Lộ trong chốc lát như rơi xuống chạm đáy.
 
Trình Ngữ Yên và Triệu Kỳ Minh quen biết nhau trong một lần dự tiệc các doanh nghiệp.
 
Triệu Kỳ Minh hoàn toàn là mẫu hình lý tưởng của Trình Ngữ Yên, đẹp, lạnh, cứng, gương mặt góc cạnh sắc sảo như dao, được tiết chế lại trong bộ đồ vest.
 
Hôm đó Trình Ngữ Yên bị mê đắm, khó mà tưởng tượng được là Triệu Kỳ Minh lại không từ chối, hai người cứ thế mà nảy sinh tình cảm.
 
Mãi đến sau này Trình Ngữ Yên mới biết, hôm đó người bạn gái đầu mà Triệu Kỳ Minh đã yêu được tám năm "đá" anh ta để đến bên một doanh nhân khác.
 
Lúc đó, Triệu Kỳ Minh là con riêng của Triệu gia, đang là chủ của bộ phận liên ngành trong Trung Hằng, không có thực quyền gì trong tay, cũng không có nhiều tiền.
 
Cô gái kia đã chờ được tám năm, cuối cùng lại vì bánh mì mà vứt bỏ đi tình yêu.
 
Mà Trình Ngữ Yên và Triệu Kỳ Minh cũng duy trì được mối quan hệ này cho đến bây giờ.
 
Nhẩm lại cũng gần hai năm rồi.
 
Triệu Kỳ Minh có được như ngày hôm nay, phía sau cũng có sự giúp đỡ không ít của Trình Ngữ Yên.
 
Trong lòng Bạch Lộ mắng thẳng đồ đàn ông cặn bã, sắc mặt không tốt kể cả với Cảnh Ngôn.
 
Cô mệt mỏi xoa xoa vùng giữa lông mày, trong lòng suy nghĩ rối ren.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui