Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 13
 
Bạch Tử Hiên mua được món đồ chơi yêu thích, lúc về tâm trạng rất vui. Bạch Lộ cả đường đi luôn đùa giỡn cho cậu nói chuyện.
 
Giọng nói nhẹ nhàng dỗ cậu gọi chị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạch Tử Hiên dường như có phản ứng với từ này, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đen láy, giọng vừa nhỏ vừa nhẹ gọi cô.
 
"Chị."
 
Đây là lần đầu tiên Cảnh Ngôn nghe thấy Bạch Tử Hiên nói chuyện, vừa nghe thấy thì anh không nhịn được siết chặt ngón tay trên vô lăng.
 
Anh quay đầu lại như có chút khó tin, nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của Bạch Lộ.
 
"Hiên Hiên ngoan quá."
 
Cảnh Ngôn trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Lộ. Cô luôn thờ ơ, không có quá nhiều cảm xúc, thậm chí cả khi cười với anh, mặt mày chỉ khẽ nhích lên.
 
Chỉ có khi ở trên giường, mới thấy được dáng vẻ quyến rũ, khóe mắt đỏ lên làm người ta vô cùng phấn khởi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Ngôn vô cùng yêu thích dáng vẻ không giống ngày thường của Bạch Lộ.
 
Vì chỉ có lúc này, cô mới thể hiện ra cảm xúc thật.
 
Giống như bây giờ.
 
Xe dừng hẳn ở dưới nhà, lúc hai người đi lên thì Lộ Phi không có nhà, có lẽ là đi siêu thị mua đồ ăn.
 
Mỗi khi Cảnh Ngôn đến, bà luôn vô cùng niềm nở.
 
Bạch Tử Hiên ôm đống đồ mới mua chui vào phòng, Bạch Lộ muốn vào giúp cậu nhưng lại bị đuổi ra ngoài.
 
Cậu che đống đồ lại, ai cũng không được động vào.
 
Điệu bộ "giữ của" này vô cùng sinh động, Bạch Lộ không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó khom người giúp cậu mang đến cửa.
 
Vừa quay lại, cả người bị va vào lồng ngực quen thuộc, Cảnh Ngôn im hơi lặng tiếng đứng ngay sau lưng cô.
 
Bạch Lộ giật mình, muốn đưa tay vùng ra, Cảnh Ngôn đã ôm cô lại, đẩy cô vào căn phòng sát bên.
 
Tiếng khóa cửa tách tách, sau đó đè Bạch Lộ ra sau cửa hôn cô, hai tay luồn vào vạt dưới chiếc áo len rộng luồn lên trên.
 
"Đừng ồn, đang là ban ngày đấy. . ." Bạch Lộ đưa tay đẩy anh ra, Cảnh Ngôn cúi người hôn lên môi cô, câu nói từ chối bị lấp đi giữa hai đôi môi.
 
Chưa đến vài phút, Bạch Lộ đã bị anh làm cho toàn thân mềm nhũn.
 
Cảnh Ngôn bế cô đến giường, sau đó đưa tay kéo chiếc cổ áo len rộng ra cho đến khi lộ ra làn da trắng mịn cùng chiếc xương quai xanh.
 
Không thể chờ được nữa, anh đặt môi lên hôn. Hôn một lúc thì anh lật người Bạch Lộ lại rồi cắn nhẹ mân mê lên lưng cô.
 
Căn phòng có ánh sáng rọi vào từ cửa sổ, nhìn rõ được mọi ngóc ngách. Khóe mắt Cảnh Ngôn đỏ lên, hít thở mạnh và dồn dập, đôi tay gần như điên cuồng kéo áo quần cô xuống.
 
"Niễu Niễu. . ."
 
"Niễu Niễu." Anh vừa hôn vừa gọi cô, giọng nói trầm ấm, khàn khàn mang theo sự thỉnh cầu và ham muốn một cách rõ rệt.
 
Bạch Lộ bị anh hành động gấp gáp nên không nhịn được nữa, đưa tay đẩy đầu đang tới tấp hôn lưng cô qua một bên rồi vén vạt áo lên trên.
 
Quần áo cởi hết ra, để lộ làn da trắng nõn trong ánh đèn mờ tối vô cùng hấp dẫn. Cảnh Ngôn như lao đến đè lên người cô.
 
Cho đến khi xong việc, Cảnh Ngôn vẫn hôn lưng cô, chốc chốc lại ôm cô không rời tay.
 
Bạch Lộ lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn vào không gian trước mắt, cảm nhận được cảm xúc trên da thịt, khẽ mở miệng, giọng nhỏ nhẹ và dịu dàng.
 
"Tại sao anh luôn thích hôn ở đó?"
 
"Đẹp." Anh vừa hôn vừa lẩm bẩm.
 
"Sau này không được gọi em như thế." Bạch Lộ nhắm mắt nói.
 
"Như thế?" Cảnh Ngôn hỏi xong, khẽ cười thành tiếng: "Niễu Niễu à?"
 
"Niễu Niễu. . ." Anh vừa khẽ gọi vừa dụi vào cổ cô, giọng nói trầm ấm trêu chọc người khác.
 
"Không được gọi em như thế lần nữa." Tai Bạch Lộ có chút nóng bừng.
 
Lúc nãy anh vừa mới gọi như thế, từng tiếng từng tiếng, thầm thì bên tai dịu dàng quyến luyến, tiếp đến hành động lại vô cùng mạnh mẽ. Bạch Lộ không kìm được nhớ lại khoảnh khắc đó.
 
Có chút khó chịu.
 
"Cò trắng vốn là một loài chim." Cảnh Ngôn ôm chặt cô, nhẹ dụi vào: "Mặc kệ, em chính là Niễu Niễu."
 
"Niễu Niễu Niễu Niễu Niễu Niễu."
 
"Im miệng!"
 
"Còn gọi nữa em đá anh xuống giờ đấy!"
 
Cảnh Ngôn khẽ cười, kê cằm phía trên đầu cô không nói gì nữa. Hai người yên lặng ôm nhau một lát thì có tiếng động phát ra từ phòng khách.
 
"Dậy đi, mẹ em về rồi." Bạch Lộ đá anh một cái. Cảnh Ngôn quấn lấy cô mà hôn rồi mới ngồi dậy, đi nhặt lại đống quần áo ngổn ngang dưới giường.
 
Hai người mặc quần áo chỉnh tề vào rồi đi ra, Lộ Phi đang bận rộn ở bếp, Bạch Lộ đi đến giúp bà lập tức bị từ chối.
 
"Con ở bên cạnh Cảnh Ngôn là được, mẹ tự làm được rồi."
 
"Anh ấy đâu phải trẻ con, có gì mà phải ở bên."
 
Bạch Lộ mặc kệ, Lộ Phi trước giờ không quản lại cô, càm ràm vài câu lại theo ý cô.
 
Bận rộn cắt rửa các món ăn kèm xong, Bạch Lộ lau khô tay đi ra. Cảnh Ngôn đang ngồi xếp bằng trên thảm, đầu kề đầu cùng Bạch Tử Hiên đối hình.
 
Anh mặc chiếc quần jeans xanh nhạt, chân dài cân xứng, trên người là chiếc áo khoác rộng, đầu tóc từ giường bước ra còn chưa chỉnh lại, có chút lòa xòa trước trán.
 
Thần sắc khuôn mặt trắng trẻo, gọn gàng rất chú tâm, lại hay thì thầm vài câu, thật giống như đứa trẻ lớn.
 
Bạch Lộ không nhịn được, cong khóe miệng đi đến hỏi dò: "Hai người đang làm gì đấy?"
 
Cảnh Ngôn nghe vậy khẽ cười, đưa tay véo véo mặt cô.
 
Bạch Tử Hiên mở to mắt sững sờ nhìn hành động của hai người. Bạch Lộ nhận ra, có chút ngượng ngùng đẩy Cảnh Ngôn ra.
 
Cô nhíu mày đang định khẽ mắng, bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay đưa đến, thon dài trắng nõn, nhẹ nhéo nhéo má cô.
 
Hai người đều ngẩn ra, Bạch Tử Hiên đã rụt tay lại, miệt mài tiếp tục nghiên cứu.
 
Bạch Lộ mở to hai mắt, môi khẽ nhích, một điệu bộ giật mình tỉnh lại. Cô không khỏi đưa tay sờ sờ vào cái má vừa mới bị cậu nhéo, trong chốc lát không kìm được mà mỉm cười.
 
"Hiên Hiên ngoan quá." Bạch Lộ vò vò đầu Bạch Tử Hiên, giọng điệu dịu dàng chảy nước, nghe cảm giác như đang vui mừng hớn hở.
 
Nụ cười trong trẻo, ánh mắt mê hoặc.
 
Cảnh Ngôn lấy tay che mắt Bạch Tử Hiên lại, cúi người qua hôn lên môi cô.
 
Ở nhà được một ngày, hai người lại xuất phát đến Hokkaido – Nhật Bản.
 
Nhân dịp được nghỉ Tết nên đi du lịch tuần trăng mật.
 
Ngay giữa mùa đông giá rét, từ trên máy bay nhìn xuống, bên dưới đều được phủ lên bởi một lớp tuyết trắng xóa.
 
Những ngôi nhà nhỏ và dãy núi rừng chạy dài bị bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết. Đẹp và hùng vĩ làm người khác khó mà rời mắt.
 
Xuống máy bay, thời tiết lại càng thêm rét lạnh hơn hẳn so với thành phố Lâm tuyết đã bắt đầu tan.
 
Bạch Lộ mặc chiếc áo bông dài dày sụ, choàng chiếc khăn lớn, quấn mình lại như một quả bóng.
 
Cảnh Ngôn bên cạnh thì quần jeans, áo khoác ngoài, ăn mặc vừa vặn. Cả đường đi thu hút không ít những ánh nhìn ngưỡng mộ.
 
Bạch Lộ mờ nhạt làm nền.
 
Khi "n" cô gái trẻ đi đến nhìn anh chằm chằm không muốn rời mắt, Bạch Lộ tháo chiếc khăn quàng trên cổ xuống, nhón chân lên quàng quanh cổ anh.
 
Quàng đến khi gương mặt xuất sắc ấy bị che lại hơn nửa, Bạch Lộ mới gật đầu hài lòng.
 
Cảnh Ngôn bất đắc dĩ khẽ cười, khi đang định nắm tay cô đi tiếp về phía trước, Bạch Lộ giãy ra, sau đó cầm tay anh đặt lên vai mình, vòng chặt lại.
 
"Như vậy có thể khiến em thêm nổi bật một chút." Bạch Lộ ngẩng mặt lên nghiêm túc giải thích: "Chứng tỏ anh là người đã có gia đình."
 
Phía trong lớp khăn quàng, có tiếng Cảnh Ngôn bật cười khổ sở.
 
Cho đến khi đến được nơi ở, trang bị trên người mới được tháo ra.
 
Đây là một căn nhà kiểu Nhật truyền thống, bên ngoài là khoảng sân vườn đẹp mắt, bên trong trang trí nhẹ nhàng, đồ dùng và sàn nhà là gỗ thô, trong nhà có một sạp giường nhỏ thoải mái và cánh cửa trượt độc đáo.
 
Trên tường treo tranh thư pháp, trên bàn cắm hoa tươi, mỗi góc đều có rải rác những vật trang trí nhỏ vô cùng lạ mắt.
 
Kéo cánh cửa trượt bằng gỗ ở phòng khách ra, phía sau là một hồ suối nước nóng, hơi sương trắng nhè nhẹ tỏa ra, xung quanh được rải đá cuội, trên chiếc bàn gỗ có đặt chén sứ đựng rượu trắng.
 
Ở cách không xa là tuyết trắng xóa, những cây thông xanh tuyết đè lên làm cành bị uốn cong, hoa mận tranh nhau đua nở, có cơn gió thổi qua phảng phất hương thơm nơi đầu mũi.
 
"Hưởng thụ Tư bản chủ nghĩa. . ." Bạch Lộ nhìn cảnh tượng trước mắt liền không khỏi lắc đầu xuýt xoa.
 
Cảnh Ngôn ôm eo cô từ phía sau, cúi xuống thì thầm bên tai Bạch Lộ: "Thích không?"
 
Bạch Lộ gật gật đầu: "Rất thích."
 
Khoảng sân phía sau được vây quanh lại, chỉ từ phòng mới có thể đi vào được, không phải lo lắng chút nào việc nhỡ sẽ có người xông vào.
 
Bạch Lộ cất đồ đạc xong, không kìm được quấn khăn tắm đi ngâm suối nước nóng.
 
Nước suối ấm nóng bao quanh lấy cơ thể, bên cạnh là tuyết trắng dày đặc nhưng lại không cảm thấy lạnh, uống ngụm rượu trắng, có chút vị ngọt nơi đầu lưỡi cộng với một chút vị chua.
 
Ngon một cách bất ngờ, không nhịn được, Bạch Lộ uống liền mấy ly.
 
Khi Cảnh Ngôn quấn khăn tắm đi đến, hai má Bạch Lộ đã ửng đỏ, trong mắt hơi sương mờ ảo, đôi môi hồng hào đầy đặn, búi tóc ướt đẫm nước.
 
Bờ vai trắng bóc ấy thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước.
 
Cảnh Ngôn giẫm chân lên những viên đá sáng bóng dưới đáy hồ, chậm rãi tiến đến gần cô, làn nước gợn sóng dập dờn làm Bạch Lộ phát hiện ra, quay đầu lại, cả người đã bị kéo vào lồng ngực ấm áp.
 
Nóng ấm hơn hẳn chiếc hồ tràn ngập dòng suối nước nóng này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui